Tuesday, August 20, 2013

9C


BÀI GIẢNG THỨ CHÍN (9C)



9C/ Tâm thanh tịnh

          1) Có nhiều người luyện công không thể nhập tĩnh được, đi khắp nơi tìm thầy khí công để hỏi: thưa thầy, tại sao tôi luyện công nhưng không làm sao nhập tĩnh được? Khi vừa nhập tĩnh thì nghĩ đủ thứ chuyện, nghĩ ngợi lung tung, thật như là lật sông đổ biển, thứ gì cũng tràn vào, chư vị hoàn toàn không tĩnh được. Tại sao không tĩnh xuống được? Có người không hiểu, cho rằng có bí quyết nào đó, họ kiếm danh sư: xin chỉ dạy tôi vài tuyệt chiêu, để tĩnh xuống được. Theo tôi thấy, cũng là tìm cầu bên ngoài. Chư vị nếu muốn đề cao chính chư vị, chư vị phải tìm vào bên trong, bỏ công vào tâm của mình, Chư vị mới thật sự đề cao lên được, thì chư vị mới tĩnh xuống được trong lúc ngồi thiền, tĩnh xuống được thì đó chính là công, định lực thâm sâu bao nhiêu là thể hiện cho tầng thứ.

          2) Người thường làm sao tĩnh lặng xuống dễ dàng được? Hoàn toàn không thể tĩnh xuống được, trừ phi người có căn cơ rất tốt. Cũng chính là nói, nguyên nhân căn bản mà người ta không tĩnh xuống được, không phải là vấn đề thủ pháp gì cả, không phải vì có tuyệt chiêu nào, mà là tư tưởng của chư vị, tâm của chư vị không trong sạch. Chư vị ở trong xã hội người thường, ở trong sự mâu thuẫn giữa người và người, vì lợi ích cá nhân, thất tình lục dục, chấp trước vào các loại dục vọng, chư vị đi tranh đi giành với người khác, chư vị đều không buông bỏ được những thứ ấy, không xem nhẹ chúng được, mà chư vị muốn tĩnh lặng xuống được, nói sao dễ thế? Có người trong khi luyện công nói: tôi không tin, tôi phải tĩnh xuống, không nên suy nghĩ lung tung. Nói vừa dứt, các ý nghĩ khác lại lật ra, là vì tâm của chư vị không trong sạch, cho nên chư vị không tĩnh xuống được.

          3) Có người có lẽ không đồng ý với quan điểm của tôi: không phải có thầy khí công dạy người ta sử dụng thủ pháp gì đó sao? Có thể tập trung giữ vào một điểm, ý tưởng nhìn đến một điều gì, ý giữ nơi đan điền, nhìn vào trong đan điền hay niệm phật v. v. Đó là một loại phương pháp, nhưng nó không chỉ thuần là một loại phương pháp, nó là sự thể hiện của một thứ công phu. Như vậy công phu đó là có quan hệ trực tiếp đến sự tu luyện tâm tính của chúng ta, và sự đề cao tầng thứ của chúng ta, họ cũng không phải chỉ chuyên sử dụng một phương pháp đó mà tĩnh xuống được. Không tin chư vị thử xem, với các thứ dục vọng của chư vị, tâm chấp trước quá mạnh mẽ, thứ gì cũng không vứt bỏ được, chư vị xem chư vị tĩnh xuống được không. Có người nói niệm phật có hiệu quả, hỏi chư vị niệm phật có đạt đến nhập tĩnh được không? Có người nói: pháp môn của A Di Đà Phật dễ luyện, niệm phật thì được. Chư vị thử niệm xem sao? Tôi nói đó là công phu, chư vị cho là dễ, tôi nói không dễ, pháp môn nào cũng không dễ cả.

          4) Mọi người đã biết Thích ca Mâu ni giảng “định”, trước khi giảng định, ông giảng gì? Ông giảng “giới”. Giới cấm tất cả các dục vọng, ham muốn sở thích, gì cũng không còn nữa, thì mới định xuống được. Có phải là lý này không? Vả lại định được cũng là công phu, chư vị không thể đạt trọn thành độ của giới ngay tức khắc, từ từ tùy theo khi cai bỏ tất cả những thứ không tốt, định lực cũng sẽ từ nông cạn nhập vào thâm sâu. Người ta khi niệm phật phải nhất tâm bất loạn mà niệm, trong tâm không nghĩ gì cả, niệm đến các bộ phận trong đầu đều tê cứng, không còn biết gì nữa cả, một niệm thế vạn niệm, mỗi một chữ “A Di Đà Phật” đều hiển hiện ra trước mắt. Đây không phải là công phu sao? Có đạt được điểm này ngay lúc ban đầu hay không? Không thể đạt được, đạt không đến thì khẳng định là không nhập tĩnh được, không tin thì thử xem. Trong khi miệng thì không ngừng niệm phật một lần rồi lại một lần, tâm thì cái gì cũng nghĩ đến: tại sao ông lãnh đạo trong đơn vị không coi trọng tôi? Tiền thưởng tháng này sao cho tôi ít quá vậy. Càng nghĩ càng bực mình, tức muốn điên lên, trong khi miệng vẫn niệm phật, chư vị nói như vậy có luyện công được không? Đó không phải là vấn đề công phu hay sao? Đó không phải là vấn đề tâm của chư vị chưa được trong sạch hay sao? Có người thiên mục đã khai mở, nhìn đuợc vào bên trong đan điền. Vì đan kết tụ nơi bụng dưới của con người, năng lượng vật chất này càng thuần túy thì càng sáng, càng bất thuần thì càng đen càng tối. Nhìn vào đan nơi đan điền thì nhập tĩnh được sao? Không nhập tĩnh được, không phải là do chính nơi phương pháp, then chốt là tư tưởng của con người, ý niệm không trong sạch. Chư vị nhìn vào đan điền, thấy đan đó sáng loáng lóng lánh rất đẹp, chỉ một lúc đan đó biến hóa, biến thành căn nhà: phòng này để con trai khi lấy vợ ở, phòng kia để cho con gái, hai vợ chồng già ở phòng này, phòng khách ở giữa, thật là tuyệt! Ngôi nhà này có cấp cho tôi không? Tôi phải tìm cách xin cho bằng được, phải làm sao đây? Con người chính là chấp trước vào những thứ ấy, chư vị nói chư vị tĩnh xuống được sao? Người ta nói: tôi đến xã hội người thường giống như đến ở khách sạn, ở tạm vài ngày, rồi vội vã ra đi. Có những người lại lưu luyến nơi này, ngay cả nhà của mình cũng quên luôn.

          5) Chân chính tu luyện, thì phải hướng vào tâm mà tu, hướng vào bên trong mà tu, hướng vào bên trong mà tìm, không có hướng ra bên ngoài mà tìm. Có pháp môn giảng rằng phật tại trong tâm, cũng có lý. Có người hiểu sai câu này, nói rằng phật ở trong tâm, như thể họ chính là phật, hay là ông phật ở trong tâm của họ, họ hiểu như thế, đó không phải là sai sao? Sao lại hiểu như thế được. Ý nghĩa chính là chư vị phải hướng vào tâm mà tu, chư vị mới tu thành được, chính là đạo lý này. Trên thân của chư vị nào đâu có phật? Chư vị phải tu mới tu thành được.

          6) Nguyên nhân mà chư vị không tĩnh xuống được, là vì tư tưởng của chư vị không trống không, tầng thứ của chư vị chưa có cao đến thế, đó là từ cạn vào sâu, tương phụ tương thành với việc đề cao tầng thứ. Chư vị bỏ xuống được tâm chấp trước, tầng thứ của chư vị cũng lên được, định lực của chư vị cũng thâm sâu hơn. Chư vị muốn thông qua thủ pháp hay phương pháp gì để tĩnh lặng, tôi nói đó là tìm cầu ở bên ngoài rồi. Còn luyện công thì vừa đúng là đi sai lệch, đi sang tà đạo rồi, chính là nói về người tu hướng ra bên ngoài mà cầu. Đặc biệt là trong Phật giáo, chư vị muốn tìm bên ngoài, thì họ nói chư vị đi theo ma đạo. Còn tu luyện chân chính thì phải tu luyện cái tâm ấy, chỉ khi chư vị đề cao tâm tính, thì tâm của chư vị mới đạt được trong sạch thanh tịnh, vô vi; chỉ khi nào chư vị đề cao tâm tính, thì mới đồng hóa được với đặc tính của vũ trụ chúng ta, vứt đi tất cả các loại dục vọng, tâm chấp trước, những thứ không tốt, chư vị mới đổ đi được tất cả những thứ không tốt của bản thân, chư vị mới nổi lên trên được. Không chịu sự chế ước của đặc tính của vũ trụ nữa, đức của chư vị loại vật chất này mới được chuyển hóa thành công, đó không phải là tương phụ tương thành sao? Chính là đạo lý như thế!

          7) Đây là trên chủ quan khiến cho mình không thể đạt được tiêu chuẩn yêu cầu của người luyện công, mới tạo thành nguyên nhân không tĩnh xuống được. Hiện nay trên khách quan cũng tồn tại một tình huống như thế, đã nghiêm trọng can nhiễu đến chư vị không thể tu luyện hướng lên tầng thứ cao, ảnh hưởng nghiêm trọng đến người luyện công. Mọi người đều biết, theo sự cải cách mở rộng, làm sống động nền kinh tế, chính sách cũng được nới rộng ra. Có nhiều khoa học kỹ thuật tân tiến được dẫn nhập, mức sống của nhân dân cũng đang được nâng cao, theo người thường ai cũng cho rằng đó là điều tốt. Nhưng theo biện chứng mà xét, xét cả hai mặt, những điều không tốt cũng theo cải cách mở rộng nhập vào, đủ thứ đủ loại. Tác phẩm văn nghệ trong đó không viết chút ít về tình dục đồi trụy, thì dường như quyển sách đó bán không chạy, vì có liên quan đến vấn đề số lượng tiêu thụ; trong truyền hình hay điện ảnh mà không có chút cảnh phòng ngủ, thì dường như truyền hình điện ảnh đó không ai xem, vì còn phải xét về vấn đề khán giả vấn đề ăn khách; bên trong tác phẩm mỹ thuật, ai mà biết nghệ thuật tả chân còn làm những thứ gì nữa, các thứ ấy không có trong nền nghệ thuật dân tộc cổ truyền của Trung Hoa chúng ta. Mà truyền thống của dân tộc Trung Hoa chúng ta không phải do ai phát minh ra, ai sáng tạo ra cả. Khi giảng về văn hóa tiền sử tôi đã nói đến rồi, tất cả sự việc đều có căn nguyên của nó. Tiêu chuẩn đạo đức của nhân loại đã bị bẻ cong, đã xảy ra sự thay đổi rồi, tiêu chuẩn để đo lường sự tốt và xấu cũng đã thay đổi, đó là sự việc của người thường. Còn tiêu chuẩn đặc tính Chân, Thiện, Nhẫn của vũ trụ này, là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường người tốt và xấu, nó không hề thay đổi. Làm một người luyện công, nếu chư vị muốn nhảy vượt ra ngoài, thì chư vị phải dùng tiêu chuẩn này để đo lường, chư vị không được dùng tiêu chuẩn của người thường để đo lường, do đó trên khách quan cũng tồn tại một loại can nhiễu như thế. Không chỉ vậy thôi, những thứ như đồng tính luyến ái, giải phóng tình dục, hút sách ma túy v. v, đủ thứ xấu xa bậy bạ đều đã xuất hiện.

          8) Xã hội nhân loại đã phát triển đến mức độ như ngày nay, mọi người nghĩ xem, nếu cứ tiếp tục phát triển như thế mãi thì sẽ ra sao? Có thể nào để cho nó tiếp tục tồn tại mãi như thế được sao? Người không trị thì trời trị. Mỗi khi nhân loại xảy ra kiếp nạn, đều ở trong một trạng thái như thế. Trong nhiều khóa học trước, tôi cũng chưa đề cập đến vấn đề đại kiếp nạn của nhân loại. Tôn giáo cũng đang giảng, nhiều người cũng đang bàn luận đề tài nóng bỏng này. Tôi nêu lên vấn đề này với mọi người, mọi người thử nghĩ xem, trong xã hội người thường chúng ta, tiêu chuẩn đạo đức của con người đã xảy ra biến đổi đến như thế! Mức độ căng thẳng giữa người và người đến thành độ như thế! Chư vị nghĩ rằng nó không phải đã đi đến một cảnh địa cực kỳ nguy hiểm rồi sao? Do đó hiện nay hoàn cảnh tồn tại khách quan này, cũng đang can nhiễu nghiêm trọng đến sự tu luyện hướng lên tầng thứ cao của người luyện công chúng ta. Những tranh ảnh lõa thể phô bày ngay đó, treo lên giữa đại lộ, ngẩng đầu lên là nhìn thấy ngay.

          9) Lão Tử từng giảng câu như thế này: thượng sĩ văn đạo, cần nhi hành chi. Người thượng sĩ nghe đạo, hiểu rằng đắc chính pháp không dễ dàng, ngày nay không tu còn chờ đến bao giờ? Trong hoàn cảnh phức tạp, tôi nghĩ trái lại là một điều hay, càng phức tạp, mới xuất hiện được cao nhân, nếu từ nơi đây mà sáng suốt siêu vượt ra khỏi, thì tu được vững chắc nhất.

          10) Làm một người thật sự có quyết tâm tu luyện, tôi nói trái lại là một điều tốt. Nếu không có sự mâu thuẫn xảy ra, không có ai tạo ra cơ hội để cho chư vị đề cao tâm tính, chư vị không thăng tiến được. Nếu mọi người hòa ái tốt đẹp với nhau, thì làm sao tu luyện đây? Làm một người tu luyện bình thường, thuộc về người Trung sĩ văn đạo, luyện cũng được, không luyện cũng được, người như thế có lẽ thật đáng tiếc. Có người ngồi đây nghe lời của sư phụ giảng có lý, khi trở về ở trong xã hội người thường, lại thấy rằng lợi ích hiện thực là thiết thật hơn, đúng là thiết thật, không những chỉ có chư vị thôi, mà nhiều đại phú gia, những người giàu có ở tây phương đến khi trăm tuổi, họ phát hiện rằng tất cả đều là không, không có gì cả, của cải vật chất khi sinh không mang đến, chết không mang theo, tất cả là hư không. Nhưng tại sao công lại trân quý như thế? Vì công trực tiếp mang trên thân nguyên thần của chư vị, khi sinh được mang đến, chết được mang theo. Chúng tôi giảng nguyên thần bất diệt, điều này không có gì là mê tín cả. Sau khi thân thể vật chất này của chúng ta trút bỏ các tế bào ra rồi, nhưng những thành phần phân tử nhỏ bé hơn ở không gian vật chất khác thì không bị tiêu hủy, nó chẳng qua chỉ cởi bỏ lớp vỏ này thôi.

          11) Những gì tôi vừa giảng đều thuộc về vấn đề trên tâm tính của con người. Thích ca Mâu ni từng giảng câu này, Bồ Đề Đạt Ma cũng giảng thế: vùng đông thổ Trung Hoa là nơi xuất hiện đại đức nhân sĩ. Trung Hoa chúng ta qua bao nhiêu thế hệ có nhiều tăng nhân, có nhiều người Trung Hoa rất tự hào về điều này. Ý của câu trên tưởng rằng tu luyện được công thật cao, vì thế nhiều người rất vui mừng tự đắc: cũng là chúng ta người Trung Hoa! Đất Trung Hoa xuất hiện nhiều người có đại căn khí, đại đức nhân sĩ. Thật ra rất nhiều người không hiểu ý nghĩa thật của câu này, đất Trung Hoa này tại sao xuất ra được nhiều người có đại đức, tại sao xuất hiện được nhiều người có công cao cường? Nhiều người không hiểu hàm ý chân chính của các bậc ở tầng thứ cao đã giảng, cũng không biết được tầng thứ cao, cảnh giới sở tại của người trong cảnh giới cao, cũng như trạng thái tư tưởng của họ. Đương nhiên chúng tôi đã giảng rồi, hãy khoan nói ý nghĩa khác của câu này là gì, mọi người hãy suy nghĩ, chỉ có ở nơi quần chúng phức tạp nhất, ở trong hoàn cảnh phức tạp nhất, thì mới tu đạt được công cao, hàm ý là như thế.

No comments:

Post a Comment