Tuesday, August 20, 2013

9B



BÀI GIẢNG THỨ CHÍN (9B)





9B/ Ý niệm
       
          1) Bàn về ý niệm, cũng chính là sự hoạt động tư duy của con người chúng ta. Trong giới tu luyện đối với ý niệm của con người trong sự hoạt động tư duy của đại não, người ta xem như thế nào? Xem những hình thức tư duy (ý niệm) khác nhau của con người ra sao? Là thể hiện ra như thế nào? Y học hiện đại nghiên cứu đại não của con người vẫn còn nhiều vấn đề rất là nan giải, vì nó không dễ như những điều ở bề ngoài của thân thể con người. Tại tầng thâm sâu, các không gian khác nhau đều có hình thức khác nhau. Nhưng cũng không giống như những gì một số thầy khí công đã nói. Có những thầy khí công chính họ cũng không biết là gì, họ giải thích không rõ. Họ cho rằng đại não của họ vừa động, ý niệm vừa phát sinh là làm được những việc gì đó, nên họ nói rằng tư tưởng của họ làm, ý niệm của họ làm. Thật ra hoàn toàn là không phải ý niệm của họ làm được.

          2) Trước hết chúng tôi giảng sơ về xuất xứ tư duy của con người. Ở Trung Hoa cổ xưa có một cách nói: tâm tưởng. Tại sao nói là tâm tưởng? Khoa học Trung Hoa trong thời đại cổ xưa rất phát đạt, là vì họ nghiên cứu những điều gì trực tiếp nhắm vào thân thể con người, sinh mệnh, và vũ trụ. Có người xác thực cảm giác là tâm đang suy nghĩ vấn đề, còn có người lại cảm giác đại não của họ đang suy nghĩ vấn đề. Tại sao xuất hiện tình huống đó? Họ nói tâm tưởng cũng có lý lắm, là vì chúng tôi thấy nguyên thần của người thường rất nhỏ, tín hiệu chân chính phát xuất ra từ đại não của con người không phải chính là đại não con người khởi được tác dụng đó, chúng không phải do chính đại não phát xuất ra, mà do nguyên thần của con người phát xuất ra. Nguyên thần của con người không chỉ lưu lại ở tại nê hoàn cung. Nê hoàn cung mà Đạo gia nói đến chính là tùng quả thể mà đã được y học hiện đại của chúng ta nhận thức đến. Nếu nguyên thần ở tại nê hoàn cung, thì chúng ta xác thực là cảm thấy đại não đang suy nghĩ vấn đề, đang phát ra tín hiệu; nếu ở tại tim, thì xác thực cảm thấy tâm đang suy nghĩ vấn đề.

          3) Thân thể con người là một tiểu vũ trụ, rất nhiều sinh mệnh thể của người luyện công đều có thể sinh ra tác dụng dời đổi vị trí. Nếu nguyên thần khi phát sinh sự thay đổi vị trí, nguyên thần dời đến bụng, thì sẽ cảm thấy xác thực bụng đang suy nghĩ vấn đề; nếu nguyên thần dời đi đến bắp chân, hay dời đến gót chân, thì sẽ cảm thấy bắp chân, hay gót chân đang suy nghĩ vấn đề, bảo đảm là như thế, nghe thật là huyền bí. Khi tầng thứ tu luyện của chư vị chưa cao lắm, thì chư vị sẽ cảm thấy loại hiện tượng này có tồn tại. Thân thể con người nếu không có nguyên thần của nó, không có tính tình của nó, bẩm tính, đặc tính, không có những thứ này, thì là một khối thịt, nó không thể là một con người hoàn chỉnh, mang theo cá tính bản ngã độc lập của con người. Như vậy đại não của con người khởi được tác dụng gì? Nếu muốn thì tôi giảng, đại não của con người trong hình thức không gian vật chất này của chúng ta, nó chỉ là một nhà máy gia công. Các tín hiệu chân chính là do nguyên thần phát ra, nhưng điều mà nó phát xuất ra không phải là ngôn ngữ, nó phát ra là một thứ tín hiệu của vũ trụ, đại biểu cho một ý nghĩa nào đó. Đại não của chúng ta sau khi nhận được chỉ lệnh này, liền gia công thành ngôn ngữ hiện đại của chúng ta, loại hình thức diễn đạt này. Chúng ta diễn đạt chúng thông qua cử chỉ của tay, ánh mắt, toàn bộ các động tác, đại não chính là khởi dược tác dụng như thế. Các chỉ lịnh chân chính, tư duy chân chính là phát xuất từ nguyên thần của con người. Thông thường người ta cho rằng đó là tác dụng trực tiếp và độc lập của đại não, thật ra có lúc nguyên thần ở nơi trái tim, thì có người xác thực cảm giác là tâm đang suy nghĩ.

          4) Hiện nay những người nghiên cứu về thân thể con người cho rằng, đại não con người phát ra là một loại có hình thức như những sóng điện, thực chất phát xuất ra là thứ gì chúng ta đừng vội nói đến, nhưng họ nhìn nhận rằng đó là một loại vật chất tồn tại, như vậy thì cũng không phải là mê tín. Những điều phát xuất ra đó có tác dụng gì? Có thầy khí công nói: tôi dùng ý niệm vận chuyển đồ vật, dùng ý niệm khai mở thiên mục cho quý vị, dùng ý niệm trị bệnh cho quý vị v. v. Kỳ thực có những thầy khí công, chính họ hoàn toàn không biết họ có những loại công năng gì, cũng không rõ. Họ chỉ biết là họ muốn làm điều gì chỉ nghĩ là làm được. Thật ra đó chính là ý niệm của họ đang hoạt động, công năng tiếp nhận sự khống chế từ ý niệm của đại não, làm việc cụ thể dưới sự chỉ huy của ý niệm, còn riêng chính bản thân của ý niệm không có khả năng làm được việc gì cả. Khi một người luyện công cụ thể làm việc gì, thì chính là công năng của họ đang khởi lên tác dụng.

          5) Công năng là tiềm năng của thân thể con người, tùy theo sự phát triển của xã hội loài người chúng ta, tư duy đại não của con người càng ngày càng trở nên phức tạp, càng ngày càng chú trọng vào hiện thực, càng ngày càng bị lệ thuộc vào những thứ gọi là công cụ hiện đại hóa, như thế, bản năng của con người càng ngày càng bị thoái hóa. Đạo gia giảng phản bổn quy chân, ở trong quá trình tu luyện, chư vị phải cầu chân, cuối cùng phản bổn quy chân, quay trở về bản tính nguyên thủy của chư vị, lúc đó chư vị mới hiển lộ ra được những bản năng ấy của chư vị. Hiện nay chúng ta gọi là công năng đặc dị, thật ra đó đều là bản năng của con người. Xã hội nhân loại xem như là đang tiến bộ, thật ra là đang thoái lùi, càng lúc càng rời xa với đặc tính của vũ trụ chúng ta. Hôm trước tôi giảng Trương Quả Lão cưỡi lừa ngược, có lẽ không hiểu là ý nghĩa gì, ông phát hiện rằng đi hướng tới phía trước, tức là hướng hậu thoái lui, con người càng ngày càng xa rời đặc tính của vũ trụ. Ở trong quá trình diễn hóa của vũ trụ, đặc biệt là sau khi tiến vào trào lưu thương phẩm kinh tế thị trường, đạo đức của nhiều người rất bại hoại, và ngày càng rời xa đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ. Trong chốn người thường những người bị trôi xuống theo dòng trào lưu mà không còn ý thức được thành độ đạo đức của nhân loại bại hoại đến đâu, vì vậy mà có người còn cho đó là sự việc tốt, chỉ những người tu luyện tâm tính lên cao quay đầu nhìn lại, thì mới nhận thức được đạo đức của nhân loại đã bại hoại đến mức độ đáng sợ như thế này.

          6) Có thầy khí công giảng: tôi khai thác công năng cho quý vị. Khai thác công năng gì đây? Công năng của họ không có năng lượng thì không dùng được, chưa xuất ra được chư vị khai thác ra được sao? Khi công năng của họ chưa được năng lượng của họ gia trì thành hình, mà chư vị khai thác ra được sao? Hoàn toàn không thể được. Điều mà họ gọi là khai thác công năng, chẳng qua chỉ là nối liền công năng đã thành hình của chư vị với đại não của chư vị, công năng đó sẽ có tác dụng sau khi tiếp nhận sự chỉ huy của ý niệm trong đại não của chư vị, như thế họ cho rằng đó là khai thác công năng, thật ra thì họ không khai thác được công năng nào cho chư vị cả, chỉ làm một chút việc đó thôi.

          7) Đối với người luyện công mà nói, thì ý niệm của con người chỉ huy công năng của con người làm việc; còn đối với một người thường mà nói, thì ý niệm chỉ huy tay chân và các giác quan để làm việc, thì giống như văn phòng sản xuất của một công xưởng, văn phòng giám đốc đưa ra chỉ lệnh, cụ thể mỗi bộ môn chức năng thi hành công việc riêng. Cũng giống như bộ chỉ huy trong quân đội, bộ tư lệnh đưa ra mệnh lệnh, chỉ huy cho toàn quân hoàn thành nhiệm vụ. Khi tôi mở khóa học ở ngoại tỉnh, tôi thường nói đến vấn đề này với cấp lãnh đạo của hiệp hội nghiên cứu khí công tại nơi đó. Họ rất lấy làm kinh ngạc: chúng tôi vẫn nghiên cứu tư duy con người có bao nhiêu năng lượng tiềm tàng, ý thức tiềm tàng. Thật ra không phải như vậy, từ đầu họ đã đi lệch rồi. Tôi nói muốn nghiên cứu về khoa học thân thể con người, thì tư duy của con người phải có một sự cải cách biến đổi, không thể áp dụng phương pháp suy lý, và cách nhận thức vấn đề của người thường để đi tìm hiểu nhận thức những điều siêu thường.

          8) Nói nến ý niệm, còn có mấy loại hình thức của ý niệm. Ví dụ như có người nói đến tiềm ý thức, hạ ý thức, linh cảm, giấc mộng v. v. Nói về giấc mộng, không có thầy khí công nào muốn giải thích chúng. Vì ngay khi chư vị được sinh ra đời, ở trong rất nhiều không gian trong vũ trụ đều có một chư vị đồng thời được sinh ra đờị, chúng cùng với chư vị thành một tổng thể hoàn chỉnh, đều có sự liên hệ với nhau, đều có sự liên kết với nhau trên tư duy. Hơn nữa chính chư vị còn có chủ nguyên thần, phó nguyên thần, và còn có các hình tượng của các sinh mệnh thể tồn tại trong thân thể của chư vị, mỗi một tế bào, lục phủ ngũ tạng đều là tín hiệu hình thức của chư vị, tồn tại loại hình thức đó ở trong các không gian khác, cho nên là vô cùng phức tạp. Khi chư vị nằm mơ thấy lúc thì thế này, lúc lại thế khác, thật ra là từ đâu đến? Trên y học, nói là điều đó đến từ sự biến đổi của lớp vỏ đại não của chúng ta, đó là sự phản ứng trên hình thức vật chất biểu hiện ra là như vậy, thật ra thì giấc mơ là tác dụng bởi những tín hiệu được tiếp nhận từ các không gian khác. Do đó trong giấc mộng chư vị cảm thấy mơ mơ màng màng, đó đều không quan hệ gì với chư vị, chư vị cũng không cần để ý đến nó. Có một loại mộng có quan hệ trực tiếp đến chư vị, loại mộng đó chúng ta không thể nói nó là giấc mộng được. Chủ ý thức của chư vị, cũng chính là chủ nguyên thần, trong giấc mộng mơ thấy một thân nhân tìm đến; hay chư vị cảm nhận được một chuyện gì thật là xác thật; đã thấy những gì đó hoặc làm một việc gì đó. Đó chính là chủ nguyên thần của chư vị đã thật sự làm điều gì đó nơi không gian khác, thấy được sự việc gì đó, cũng đã làm, ý thức rõ ràng, thiết thật, mà sự việc kia lại là một sự việc tồn tại xác thật, chẳng qua là đã xảy ra tại trong một không gian vật chất khác, làm nó trong một thời không khác. Chư vị nói đó là giấc mơ được sao? Không phải. Vì thân thể vật chất của chư vị nơi đây thật sự đang nằm ngủ, nên đành phải gọi nó là giấc mơ, chỉ có những giấc mộng loại này mới có quan hệ trực tiếp đến chư vị.

          9) Nói về những thứ như linh cảm, hạ ý thức, tiềm ý thức của con người, tôi nói thứ danh từ này không phải là do các khoa học gia đưa ra, danh từ này do các nhà văn căn cứ vào một loại trạng thái của tập quán ở trong người thường mà đặt ra, chúng không có tính cách khoa học. Tiềm ý thức mà người ta nói đến thật ra là gì? Rất khó mà nói rõ ràng, chỉ nói đại khái chung chung, vì các tín hiệu của con người quá phức tạp, giống như một ít ký ức lờ mờ như ẩn như hiện. Còn về hạ ý thức mà họ nói đến, thì chúng tôi còn dễ giải thích. Căn cứ theo định nghĩa về trạng thái hạ ý thức, thông thường là nói đến một người làm một việc gì đó trong trạng thái mơ hồ lơ đãng, thông thường thì người ta nói người này làm trong hạ ý thức, không phải cố ý làm. Loại hạ ý thức này vừa vặn giống như là phó ý thức mà chúng tôi nói đến. Vì sau khi chủ ý thức của con người thả lỏng, trong khi không khống chế đại não, mơ mơ màng màng như đang ngủ vậy, hoặc là trong giấc mơ, hay dưới trạng thái vô ý thức thì dễ bị phó ý thức, tức phó nguyên thần làm chủ. Lúc bấy giờ phó ý thức sẽ làm được một số việc, cũng chính là nói chư vị tự mình làm gì đó trong trạng thái mơ hồ không rõ ràng. Nhưng, thông thường những sự việc này không dễ gì làm sai, là vì phó ý thức ở không gian khác thấy được bản chất của sự vật, không bị mê hoặc bởi xã hội người thường chúng ta. Cho nên sự việc mà phó ý thức đã làm, khi tỉnh lại rõ ràng thì nhìn thấy: công việc này tại sao lại làm tệ như thế? Nếu tôi ở trong tình trạng rõ ràng sáng suốt tôi sẽ không làm như vậy. Nhưng, bây giờ thì chư vị nói nó không tốt, qua mười ngày nửa tháng sau quay đầu nhìn lại: ồ, việc này sao mà làm hay như vậy! Lúc đó sao mình đã làm được việc này nhỉ? Thông thường hay xuất hiện vấn đề này. Vì phó ý thức không cần biết đến sự việc lúc ấy có tác dụng gì, nhưng lại có tác dụng tốt trong tương lai. Cũng có những sự việc không có hậu quả gì, mà chỉ có tác dụng ngay trong lúc ấy, vậy thì phó ý thức làm, có thể lúc ấy sự việc làm được hết sức tốt đẹp.

          10) Còn có một loại hình thức, chính là chúng ta thông thường có người có căn cơ rất tốt, dễ bị khống chế bởi các sinh mệnh cao cấp để làm những việc gì đó. Đương nhiên đó là một chuyện khác, không giảng ở đây, chủ yếu là giảng về một loại ý thức đến từ bản thân con người chúng ta.

          11) Còn nói về linh cảm, nó cũng là một danh từ do các nhà văn đặt ra. Thông thường người ta tin rằng, linh cảm là sự tích lũy của trí thức trong một đời người, trong nháy mắt lóe lên như một tia sáng bộc phát ra. Theo tôi nếu dựa theo quan điểm của chủ nghĩa duy vật mà xét, trí thức được tích lũy của một đời người, tri thức tích lũy càng nhiều, thì đại não con người càng dùng càng lanh lẹ hơn. Khi cần dùng đến, trí thức lẽ ra phải như từ trong nguồn trào ra liên tục, như vậy cũng chưa nói được là vấn đề linh cảm gì nữa. Tất cả những gì được gọi là linh cảm, hoặc khi linh cảm đến, nó không phải là trạng thái đó. Thông thường khi người ta dùng đầu óc, sử dụng, sử dụng mãi, đến cuối cùng cảm thấy tri thức cạn kiệt đi, như là không còn dùng được nữa; nửa bài văn viết đến đó không viết tiếp được nữa; sáng tác một bản nhạc không còn nguồn hứng nữa; bản báo cáo nghiên cứu khoa học cũng không hoàn tất nổi. Thông thường đến lúc ấy quá mệt mỏi, đến độ gân đầu căng lên, đầu thuốc lá vứt đầy mặt đất, đầu bí bách đau nhức, cũng không nghĩ ra gì nữa. Cuối cùng linh cảm đều là xuất hiện trong trạng thái nào? Nếu khi mệt quá nghĩ: “thôi vậy, nghỉ ngơi nghỉ ngơi một chút”. Vì khi chủ ý thức khống chế đầu óc quá mức, thì các sinh mệnh khác cũng không có cách nào xen vào được. Khi họ vừa nghỉ ngơi, tư tưởng của họ vừa thả lỏng, không suy nghĩ đến nó nữa, thì trong tình trạng vô ý đó thoáng một cái nghĩ ra ngay, từ trong đầu óc phát ra. Linh cảm đại khái là đến như thế.

          12) Vậy thì tại sao linh cảm xuất hiện vào lúc ấy? Vì đại não của con người dưới sự khống chế của chủ ý thức, khi càng dùng trí óc nhiều, chủ ý thức càng khống chế chặt chẽ hơn, thì phó ý thức càng không xen vào được. Khi người ta suy nghĩ đến độ nhức đầu, khi nghĩ không ra đến nỗi khó chịu, phó ý thức cũng cùng là một bộ phận của thân thể của họ, cũng được sinh ra cùng một lúc từ thai mẹ, nó cũng làm chủ một bộ phận của thân thể, nên phó ý thức cũng khó chịu theo, nó cũng nhức đầu theo, đau chịu không nổi. Thế thì khi chủ ý thức vừa thả lỏng, phó ý thức liền phản ảnh vào trong đại não những gì nó biết được, vì khi nó ở không gian khác thấy được bản chất của sự vật, vì thế mà bản báo cáo nghiên cứu khoa học hoàn tất, bài văn viết ra được, bản nhạc sáng tác hoàn thành.

          13) Có người nói: như vậy thì chúng ta sẽ vận dụng phó ý thức. Cũng như vừa rồi có người viết trên mảnh giấy nói: làm thế nào để liên hệ được với phó ý thức? Chư vị không liên hệ được, vì chư vị chỉ mới bắt đầu khởi bước luyện công, một người chưa có khả năng nào, chư vị cũng đừng nên liên hệ, vì mục đích nhất định là chấp trước. Có người có thể nghĩ: thì chúng ta vận dụng phó ý thức để sáng tạo nhiều điều có giá trị cho chúng ta, xúc tiến mạnh sự phát triển xã hội nhân loại, thế có được không? Không được! Tại sao vậy? Vì những sự việc mà phó ý thức của chư vị hiểu biết cũng rất có hạn. Không gian phức tạp như thế, tầng thứ nhiều đến thế, sự kết cấu của vũ trụ này vô cùng phức tạp, phó ý thức chỉ biết được những gì trong không gian của chính nó mà thôi, những gì siêu vượt ra ngoài không gian nơi nó ở, thì phó ý thức không biết. Ngoài ra còn có vô số tầng thứ không gian hướng dọc khác nhau. Sự phát triển của nhân loại chỉ có các sinh mệnh cao cấp ở tầng thứ rất cao mới khống chế được, và chỉ tiến hành dựa theo quy luật phát triển.

          14) Xã hội người thường chúng ta đang phát triển dựa theo các quy luật lịch sử, chư vị muốn phát triển thế nào, đạt đến mục tiêu gì, nhưng các sinh mệnh cao cấp ấy thì không suy xét như thế. Con người đời xưa, họ không nghĩ đến phi cơ, xe lửa, xe đạp của ngày nay sao? Tôi nói cũng không nhất định là không nghĩ đến. Là vì lịch sử chưa phát triển đến trong tiến trình ấy, họ cũng không sáng tạo ra được. Trên bề mặt theo lý luận tập quán của người thường chúng ta mà nhận thức, từ quan điểm tri thức của nhân loại hiện hữu mà xét, là vì khoa học của nhân loại chưa phát triển đến một thành độ đó, không sáng tạo ra được. Thật ra thì khoa học nhân loại phát triển như thế nào, cũng là phát triển tùy theo sự an bài của lịch sử, nếu chư vị muốn đạt đến mục đích nào đó bằng sức người, cũng không đạt được. Đương nhiên cũng có người có phó nguyên thần khởi động được tác dụng dễ dàng, có một nhà văn đã nói: tôi viết sách một ngày viết được mấy vạn chữ, một chút cũng không mệt, muốn viết là viết ra được ngay, độc giả đọc rồi vẫn khen hay. Tại sao lại như thế được? Đó là kết quả do tác dụng của chủ ý thức và phó ý thức chung sức tham gia hợp tác, phó ý thức cũng phát huy được một phân nửa tác dụng. Nhưng không phải đều được như thế, đại đa số phó ý thức hoàn toàn không tham dự vào, nếu chư vị muốn phó ý thức làm việc, ngược lại là không hay, kết quả sẽ trái ngược.

No comments:

Post a Comment