BÀI GIẢNG THỨ CHÍN (9A)
9A/ Khí công và thể dục
1) Ở trong
tầng thứ bình thường, người ta dễ nhìn nhận rằng khí công và rèn luyện thể dục
có quan hệ trực tiếp. Đương nhiên khi giảng ở tầng thứ thấp, nhận xét
trên phương diện có được một thân thể khỏe mạnh, khí công và rèn luyện thể dục
là hoàn toàn giống nhau. Nhưng phương pháp rèn luyện cụ thể, và thủ pháp sử
dụng của khí công là khác xa với rèn luyện thể dục. Rèn luyện thể dục của con
người mà muốn đạt đến thân thể khỏe mạnh, thì cần phải tăng cường số lượng vận
động của con người, tăng cường sự huấn luyện thân thể của con người; còn tu
luyện khí công thì vừa vặn trái ngược, không đòi hỏi con người cử động, cử động
thì cũng chậm chậm, từ từ, uyển chuyển, thậm chí bất động, tĩnh chỉ. Điều này
khác biệt rất xa với hình thức rèn luyện thể dục. Vậy nếu lên tầng thứ cao mà
nói, thì khí công không chỉ là khử bệnh khỏe thân mà thôi, khí công có cả những
điều ở tầng thứ cao hơn, có nội hàm càng thâm sâu hơn. Khí công không chỉ là
chút ít những thứ đó trong tầng thứ của người thường, nó là siêu thường, vả lại
có sự hiển hiện khác nhau của nó trên các tầng thứ khác nhau, khí công là một
điều siêu vượt quá xa so với những điều của người thường.
2)
Xét về bản chất của sự rèn luyện, sự sai biệt của chúng cũng rất lớn. Vận động
viên được yêu cầu phải gia tăng số lượng vận động, đặc biệt là vận động viên
hiện nay, để thân thể của chính mình thích ứng với mức độ tranh tài hiện đại, để
đạt được tiêu chuẩn như thế, cho nên họ cần phải giữ thân thể luôn luôn ở trong
trạng thái tốt nhất. Vì để đạt được mục tiêu ấy, thì cần gia tăng số lượng vận
động, thúc đẩy cho máu huyết trong thân thể con người tuần hoàn sung túc nhất, nhằm
tăng cường năng lực thay cũ đổi mới của tế bào, làm cho thân thể luôn luôn giữ
được trạng thái hướng lên trên. Tại sao phải tăng cường khả năng thay cũ đổi
mới của tế bào? Là vì thân thể của vận động viên phải luôn luôn biểu lộ trạng
thái hướng lên tốt nhất trong sự tranh tài. Thân thể con người được cấu tạo bởi
vô số tế bào, những tế bào này đều có một quá trình như thế này: tế bào mới
được phân tách lớp mới ra có sức sống mạnh mẽ nhất, phát triển trong chiều
hướng đi lên. Khi phát triển đến mức cực điểm, thì nó không thể phát triển thêm
được nữa, thì phải hạ xuống, hạ xuống cho đến cực điểm, thì lại có tế bào mới
thay thế cho nó. Nói ví dụ, lấy mười hai giờ đồng hồ trong một ngày làm ví dụ
so sánh, từ sáu giờ sáng thì tế bào phân tách ra, liên tục trong chiều hướng
hướng lên, hướng lên, đến tám, chín giờ cho đến khoảng mười giờ đều là trong
thời kỳ rất tốt. Cho đến mười hai giờ, thì tế bào không còn lên tiếp nữa, chỉ
có thể tuột xuống. Trong khoảng thời gian này thì tế bào vẫn còn phân nửa sức
sống, nhưng phân nửa sức sống này không còn thích hợp cho trạng thái tranh tài
của vận động viên nữa.
3) Thì
phải làm sao? Họ phải tăng cường sự huấn luyện, gia tăng sự tuần hoàn máu huyết
của họ, rồi sau đó sinh sản ra các tế bào mới để thay thế các tế bào cũ, nó đi
theo đường lối như thế. Cũng chính là nói, toàn bộ quá trình của tế bào còn
chưa đi hết, mới đi hết một nửa tiến trình sinh mệnh thì phải bài tiết chúng ra,
do đó mà thân thể vẫn luôn giữ được trạng thái cường tráng, hướng lên. Nhưng
các tế bào của con người không thể nào phân tách như thế một cách vô hạn chế
được, số lần mà tế bào phân tách là có hạn. Giả thử như là các tế bào chỉ có
thể phân tách một trăm lần trong một đời người, trên thực tế, còn hơn cả triệu
lần. Giả thử như tế bào của con người bình thường phân tách ra một trăm lần là
sống được một trăm năm, nhưng bây giờ thì tế bào chỉ sống có một nửa sinh mệnh,
như vậy họ chỉ sống được năm mươi năm thôi. Nhưng chúng ta không thấy các vận
động viên có xuất hiện vấn đề quan trọng gì cả, là vì các vận động viên hiện
nay chưa đến ba mươi tuổi thì đã bị đào thải, nhất là chuẩn mực tranh tài hiện
tại cũng cao, số vận động viên bị đào thải cũng nhiều, do đó khi họ trở về sinh
hoạt bình thường trở lại, xem ra thì không có ảnh hưởng gì lớn cả. Từ trên lý
luận mà xét thực chất là như thế, khiến cho thân thể của họ có thể giữ được một
cơ thể cường tráng, nhưng lại rút ngắn sinh mệnh của họ lại. Nhìn bề ngoài, một
vận động viên mười mấy tuổi trông như hai mươi mấy tuổi; hai mươi mấy tuổi
trông như ba mươi mấy tuổi. Thông thường các vận động viên cho ta cảm giác là
chín chắn hơn và già trước tuổi. Có lợi cũng có hại, biện chứng để nhìn nhận mà,
thật ra là đi con đường như thế.
4)
Tu luyện khí công hoàn toàn trái ngược với rèn luyện thể dục. Trên động tác
không yêu cầu vận động mãnh liệt, nếu có động tác thì cũng là chậm chậm, từ từ,
uyển chuyển, rất là chậm rãi, thậm chí bất động, tĩnh chỉ hẳn lại. Như mọi
người đều biết loại phương pháp tu luyện thiền định, tĩnh chỉ bất động nơi đó, tốc
độ của nhịp tim cũng phải giảm chậm lại, sự tuần hoàn máu huyết cũng như tất cả
mọi thứ đều giảm chậm lại. Ấn Độ có nhiều thầy du già, ngồi được trong nước
nhiều ngày, chôn dưới đất nhiều ngày, hoàn toàn làm cho họ tĩnh chỉ, thậm chí
khống chế được cả nhịp tim. Giả thử như nói tế bào của con người phân tách mỗi
ngày một lần, thì người tu luyện làm cho tế bào trong thân người phân tách hai
ngày một lần, một tuần phân tách một lần, nửa tháng phân tách một lần, thậm chí
thời gian lâu hơn nữa phân tách một lần, như thế họ đã kéo dài sinh mệnh của họ.
Đó cũng chỉ là những công pháp chỉ tu tâm tính mà không luyện thân mệnh, nó
cũng đạt được đến điểm này, cũng kéo dài được sinh mệnh của bản thân. Có người
nghĩ: sinh mệnh của con người, cuộc đời của con người không phải đã được định
trước rồi sao? Những người không tu luyện thân xác làm sao sống lâu hơn? Đúng
thế. Vì nếu tầng thứ của người tu luyện vượt qua khỏi tam giới thì kéo dài được,
nhưng nhìn bề mặt thì trông rất là già nua.
5)
Công pháp tu mệnh chân chính, cần tồn trữ không ngừng các vật chất cao năng
lượng thâu thập được vào trong các tế bào của thân thể con người, khi không
ngừng gia tăng mật độ của nó, dần dần ức chế được các tế bào của người thường, từ
từ thay thế tế bào của người thường. Lúc bấy giờ sẽ phát sinh sự biến hóa về thể
chất, người này sẽ trẻ mãi không già. Đương nhiên quá trình tu luyện là một quá
trình chậm chạp, bỏ công sức ra phải rất nhiều. Mệt nhọc gân cốt, khổ về tâm
trí, thật không phải dễ dàng. Trong những sự va chạm tâm tính giữa người và
người mà tâm không động sao? Trên lợi ích thiết thân của cá nhân mà tâm không
động sao? Những sự việc này rất khó mà làm được, do đó không phải muốn đạt được
mục đích ấy là đạt được đâu. Tâm tính của con người, đức của con người đều tu
lên cao thì mới đạt được mục đích này.
6)
Xưa nay rất nhiều người đều nhầm lẫn khí công giống như rèn luyện thể dục thông
thường, thật ra thì khác biệt rất nhiều, một chuyện hoàn toàn không giống nhau.
Chỉ khi ở tại tầng thứ thấp nhất của sự luyện khí, chuyên về khử bệnh khỏe thân,
để đạt đến một thân thể cường tráng, thì mục đích của tầng thứ thấp là cùng
tính cách với rèn luyện thể dục. Nhưng đến trên tầng thứ cao, thì là một chuyện
hoàn toàn không giống nhau. Sự thanh lọc thân thể của khí công cũng là có mục
đích, vả lại phải dựa theo lý siêu thường để đòi hỏi người luyện công, không
phải dùng lý ở người thường để yêu cầu. Còn rèn luyện thể dục chỉ là việc cho
người thường.
No comments:
Post a Comment