BÀI GIẢNG THỨ TÁM (8G)
8G/ Tu khẩu
1) Tu khẩu, trong quá khứ
tôn giáo cũng đã nói như vậy. Nhưng tu khẩu mà họ nói đó trọng điểm là cho
những người tu luyện chuyên nghiệp -- tăng nhân và đạo sĩ, ngậm miệng không nói
chuyện. Vì là người tu luyện chuyên nghiệp, mục đích là vứt bỏ tối đa các tâm
chấp trước của con người, họ cho rằng vừa khi người ta phát sinh ý niệm thì đó
là nghiệp. Trong tôn giáo chia nghiệp thành hai loại: thiện nghiệp và ác nghiệp.
Dù là thiện nghiệp cũng thế, ác nghiệp cũng vậy, dùng thuyết không của Phật gia,
hay thuyết vô của Đạo gia để giảng đều không nên làm, do đó họ nói thứ gì tôi
đều không làm cả. Vì không thấy được quan hệ nhân duyên của sự vật, có nghĩa là
sự việc đó thật ra là việc tốt hay việc xấu, nó còn tồn tại quan hệ nhân duyên
ở đó. Thông thường người tu luyện chưa đạt được tầng thứ cao đến đó, không nhìn
thấy được những điều này, cho nên sợ rằng bề mặt là việc tốt, nhưng khi làm rồi
thì có thể là việc xấu. Vì vậy họ cố gắng giảng vô vi, họ không làm gì cả, như
thế họ tránh được sự tạo thêm nghiệp. Vì tạo nên nghiệp rồi thì phải tiêu
nghiệp, thì phải chịu khổ. Ví dụ như người tu luyện chúng ta, đã được định sẵn
là đến bước nào đó khai công, chư vị không cần thiết thêm vào những thứ gì ở
giữa đường, điều đó sẽ tạo ra khó khăn cho toàn bộ quá trình tu luyện, do đó họ
giảng vô vi.
2) Tu khẩu mà Phật gia giảng,
chính là nói, con người nói chuyện đều do ý thức tư tưởng của con người chi
phối, vậy ý thức tư tưởng kia chính là hữu vi. Bản thân ý thức tư tưởng của con
người vừa động niệm muốn nghĩ, nói một lời gì, làm một điều gì, chi phối giác
quan của con người, điều khiển tay chân, nơi người thường thì có thể là một
loại chấp trước. Ví dụ nói, khi có sự mâu thuẫn giữa người và người, anh tốt
ghê, người kia xấu thật, anh tu luyện khá, người kia tu luyện kém, những điều
này chính là mâu thuẫn. Chúng ta hãy nói thông thường một chút, tôi muốn làm
điều này làm điều nọ, việc này bây giờ phải làm thế này thế kia, có thể vô tình
đã gây tổn thương đến ai đó. Vì mâu thuẫn giữa người và người đều là rất phức
tạp, có thể trong vô tình đã tạo ra nghiệp rồi. Vì như vậy, họ giảng tuyệt đối
ngậm miệng không nói một lời. Quá khứ trong tôn giáo vẫn xem việc tu khẩu rất
quan trọng, đây là điều được giảng trong tôn giáo.
3) Người tu luyện Pháp luân
Đại pháp của chúng tôi đại đa số là tu luyện nơi người thường (ngoại trừ đệ tử
tu luyện chuyên nghiệp), vậy thì không thể tránh khỏi đời sống bình thường của
người thường trong xã hội người thường, và giao tiếp với xã hội. Mọi người đều
có một phần việc làm, vả lại cần phải làm tốt công việc; có người phải thông
qua nói chuyện để làm việc, như vậy thì không phải là mâu thuẫn hay sao? Cũng
không mâu thuẫn. Không mâu thuẫn ở chỗ nào? Tu khẩu mà chúng tôi giảng đây, là
khác hẳn với cái mà họ giảng. Vì pháp môn tu luyện có sự khác nhau, cho nên yêu
cầu cũng không giống nhau. Chúng ta mở miệng nói chuyện, đều dựa theo tiêu
chuẩn tâm tính của người luyện công mà nói, không nói những điều thị phi, không
nói những lời bất hảo. Làm người tu luyện phải đo lường chính mình theo tiêu
chuẩn của pháp, câu này nên nói hay không. Cần phải nói, dùng pháp để đo lường
điều gì phù hợp với tiêu chuẩn tâm tính của người luyện công thì không có vấn
đề gì, hơn nữa chúng ta cần phải giảng pháp, truyền bá pháp, do đó không nói
chuyện là không được. Chúng tôi giảng tu khẩu, là những danh lợi chưa vứt bỏ
được nơi người thường và những gì không liên quan đến công việc thực sự của
người tu luyện trong xã hội; hoặc những chuyện vô ích mà các đệ tử cùng môn đàm
tiếu với nhau; hoặc là tự khoe khoang dưới sự thúc đẩy của tâm chấp trước; hoặc
phao tin đồn nhảm những điều không căn cứ; hoặc rất thích thú kể những điều này
điều nọ xảy ra trong xã hội, rất thích nói, tôi nghĩ rằng đó đều là tâm chấp
trước của người thường. Trong những phương diện đó tôi cảm thấy chúng ta phải
nên tu cái miệng lại, đây là tu khẩu mà chúng tôi giảng. Trong quá khứ tăng
nhân xem những điều này rất là hệ trọng, vì khi họ vừa mới động đến ý niệm thì
đó là đang tạo nghiệp. Do đó họ giảng “thân, khẩu, ý”. Tu thân mà họ giảng, đó
chính là không làm điều xấu. Tu khẩu, chính là không nói chuyện. Tu ý, đó chính
là luôn cả nghĩ cũng không nghĩ. Trong quá khứ yêu cầu về những điều này đối
với người tu luyện chuyên nghiệp trong chùa tự rất là nghiêm khắc. Chúng ta yêu
cầu chính bản thân mình dựa theo tiêu chuẩn tâm tính của một người luyện công, nắm
vững được điều gì nên nói và điều gì không nên nói là được rồi.
No comments:
Post a Comment