Tuesday, August 20, 2013

8F



BÀI GIẢNG THỨ TÁM (8F)


8F/ Tâm hoan hỷ
       
          1) Nói đến một vấn đề thế này, đó cũng thuộc về tâm hoan hỷ. Rất nhiều người luyện công đã trải qua một thời gian lâu, cũng có người chưa từng luyện công, nhưng trong cuộc đời của họ luôn chuốt mài, truy cầu về chân lý và ý nghĩa chân thật của đời sống. Một mai sau khi họ học Pháp luân Đại pháp của chúng tôi, họ lập tức hiểu rõ rất nhiều vấn đề mà cả đời họ muốn biết rõ nhưng lại không giải thích được. Có thể cùng với tư tưởng của họ có được sự thăng hoa, tâm tình của họ rất kích động, điều đó là khẳng định. Tôi biết rằng, người chân chính tu luyện là ý thức được ngay tầm quan trọng của nó, họ biết quý tiếc. Nhưng thường thường lại xuất hiện một vấn đề như thế này, do sự vui mừng của con người, mà sinh ra tâm hoan hỷ không cần thiết, khiến cho họ trên hình thức, trong lúc giao tiếp với người khác ở xã hội người thường, trong hoàn cảnh xã hội người thường biểu hiện thất thường, tôi nói như thế là không nên.

          2) Bộ công pháp này của chúng tôi phần lớn là tu luyện trong xã hội người thường, chư vị không được tự tách rời ra khỏi xã hội người thường, chư vị phải tu luyện với một tinh thần sáng suốt rõ ràng. Giữa người và người phải giữ một quan hệ bình thường, đương nhiên tâm tính rất cao, tâm thái rất ngay chính, nâng cao tâm tính của mình, đề cao tầng thứ của mình, không làm việc xấu chỉ làm việc tốt, chỉ là một biểu hiện như vậy. Có người tỏ ra giống như tinh thần không bình thường, giống như xem thấu hồng trần, lời nói ra người khác cũng không hiểu được. Người ta nói, người này học Pháp luân Đại pháp tại sao lại trở thành như thế? Dường như tinh thần của họ có vấn đề. Thật ra thì không phải, mà là họ quá kích động, không lý trí, không hợp với lý thường tình. Mọi người hãy suy nghĩ, chư vị làm như thế cũng không đúng, chư vị đã bước sang một cực đoan khác rồi, lại là tâm chấp trước. Chư vị nên vứt nó đi, tu luyện và sinh hoạt bình thường như mọi người trong người thường. Ở trong người thường, người ta đều xem chư vị như thần hồn điên đảo, họ bất đồng quan điểm với chư vị, cũng lánh xa chư vị, ai cũng không cho chư vị cơ hội để đề cao tâm tính, ai cũng không xem chư vị như người bình thường, tôi nói như vậy là không được! Do đó mọi người phải đặc biệt chú ý đến vấn đề này, nhất định phải giữ bản thân mình cho tốt.

          3) Công pháp của chúng tôi không giống như các công pháp thông thường khác, thơ thơ thẩn thẩn, lững lững lờ lờ, thần hồn điên đảo. Công pháp của chúng tôi đều muốn chư vị tu luyện bản thân mình với một lý trí sáng suốt rõ ràng. Có người cứ nói mãi: thưa Sư phụ, con vừa nhắm mắt thì thấy đong đưa. Tôi nói chưa hẳn là thế, chư vị đã nuôi thói quen buông thả chủ ý thức của mình, khi chư vị vừa nhắm mắt là chư vị tự thả lỏng chủ ý thức của mình, không còn nữa, chư vị đã nuôi thói quen này. Tại sao chư vị không đong đưa khi ngồi tại đây? Chư vị hãy giữ trạng thái mắt mở to, rồi nhè nhẹ nhắm mắt lại, chư vị đong đưa nữa sao? Tuyệt đối là không. Chư vị cho rằng luyện khí công là phải luyện như thế, chư vị đã hình thành một khái niệm, vừa nhắm mắt thì chư vị không còn đó nữa, đi nơi nào cũng không biết. Chúng tôi nói chủ ý thức của chư vị nhất định phải tỉnh táo rõ ràng, vì bộ công pháp này chính là tu luyện bản thân của chư vị, chư vị phải đề cao với tâm sáng suốt minh bạch. Chúng tôi cũng có tịnh công, bộ tịnh công của chúng tôi luyện như thế nào? Chúng tôi yêu cầu mọi người, cho dù chư vị nhập định thâm sâu đến đâu, cũng phải biết rằng bản thân mình đang luyện công tại đây, tuyệt đối không được phép tiến nhập vào trạng thái mơ hồ không còn biết gì cả. Như vậy cụ thể sẽ xuất hiện trạng thái gì? Sẽ xuất hiện là khi chư vị vừa ngồi tại đó, chư vị có cảm giác mỹ diệu, thật thoải mái như mình đang ngồi trong lòng trứng, biết rằng mình đang luyện công, nhưng cảm giác toàn thân động đậy không được. Điều này là phải được xuất hiện trong công pháp này của chúng ta. Còn có một trạng thái khác, là ngồi một lúc lâu phát hiện chân không còn nữa, nghĩ không ra chân ở đâu, thân thể cũng không còn nữa, cánh tay cũng không còn nữa, bàn tay cũng không còn nữa, chỉ còn lại cái đầu. Tiếp tục luyện nữa phát hiện cả đầu cũng không còn nữa, chỉ còn lại tư duy của mình, một chút ý niệm biết rằng mình đang luyện công nơi đây. Chúng ta chỉ cần đạt đến thành độ này là đủ rồi. Vì sao? Con người luyện công trong trạng thái như vậy thì thân thể đạt đến trạng thái diễn biến đầy đủ nhất, là trạng thái tốt nhất, vì vậy chúng tôi yêu cầu chư vị nhập tịnh ở một trạng thái như thế. Nhưng chư vị không được ngủ thiếp đi, mơ mơ hồ hồ trôi qua, những thứ tốt đó có thể để người khác luyện mất.

          4) Chúng ta tất cả những người luyện công phải rất thận trọng, không được tỏ ra quá thất thường giữa người thường. Chư vị không gây được tác dụng tốt nơi người thường, người ta sẽ nói, học Pháp luân Đại pháp làm sao đều trở thành như thế, như vậy sẽ tương đương như phá hoại thanh danh của Pháp luân Đại pháp. Nhất định phải lưu ý việc này. Trong quá trình của sự tu luyện và tại các khía cạnh phương diện khác cũng nên lưu ý, không được nẩy sinh tâm hoan hỷ, loại tâm này rất dễ bị yêu ma lợi dụng

No comments:

Post a Comment