Tuesday, August 20, 2013

8E



BÀI GIẢNG THỨ TÁM (8E)






8E/ Chu Thiên

          1) Trong Đạo Gia giảng đại chu thiên, tiểu thu thiên, chúng tôi sẽ giảng sơ chu thiên là gì. Chu thiên mà chúng ta thông thường nói đến là sự nối tiếp hai mạch nhâm và đốc, chu thiên này là chu thiên nông cạn ngoài mặt, không đáng kể gì, chỉ là những điều để khử bệnh khỏe thân, đây gọi là tiểu chu thiên. Còn một loại chu thiên nữa, nó không gọi là tiểu chu thiên, cũng không gọi là đại chu thiên, mà là một hình thức chu thiên tu luyện trong thiền định. Nó di chuyển từ bên trong thân thể, từ nê hoàn chạy quanh một vòng rồi đi xuống, từ bên trong thân thể đi đến đan điền chuyển quanh một vòng rồi đi lên, tuần hoàn bên trong, đó mới thật là chu thiên chân chính tu luyện trong thiền định. Loại chu thiên này sau khi hình thành cũng hình thành một dòng năng lượng rất mạnh, sau đó một mạch lôi trăm mạch, dẫn cho các mạch khác đều khai thông. Đạo gia giảng chu thiên, Phật giáo không giảng chu thiên. Phật giáo giảng điều gì? Thích ca Mâu ni khi truyền bộ công pháp của ông không có giảng công, không giảng công, nhưng công pháp của ông cũng có hình thức tu luyện diễn hóa riêng của ông. Đường hướng của kinh mạch trong Phật giáo đi như thế nào? Bắt đầu cho thông thấu từ một điểm trên huyệt bách hội, sau đó phát triển từ trên đỉnh đầu hướng xuống đến thân theo hình xoáy ốc, cuối cùng theo hình thức này dẫn cho trăm mạch khai mở theo.

          2) Trung mạch của Mật tông cũng là mục đích này. Có người nói không có trung mạch, nhưng tại sao Mật tông tu luyện ra trung mạch được? Thật ra thì tất cả các kinh mạch trên thân người cộng lại với nhau, không ít hơn mười nghìn đường mạch, ngang dọc đan chéo nhau như mạch máu, còn nhiều hơn cả mạch máu. Giữa các khe hở của cơ quan nội tạng không có mạch máu, nhưng vẫn có kinh mạch. Từ đỉnh đầu cho đến các bộ phận khác nhau trong thân thể cũng là kinh mạch ngang dọc đan chéo nhau, tiếp nối chúng lại với nhau, lúc đầu có thể là không thẳng, liên kết lại rồi đả thông. Sau đó dần dần nới rộng ra, từ từ sẽ hình thành được một đường mạch thẳng. Lấy đường mạch này làm trục tự xoay chuyển, lôi kéo những cái vòng trong ý niệm quay ngang, mục đích cũng là để kéo dần làm cho tất cả các đường mạch trong thân thể được khai mở toàn bộ.

          3) Tu luyện của Pháp luân Đại pháp chúng tôi tránh hình thức một mạch kéo dẫn trăm mạch này, mới vừa lên là đã yêu cầu trăm mạch dẫn mở cùng một lúc, trăm mạch vận chuyển cùng một lúc. Chúng ta vừa mới lên đã đứng trên tầng thứ thật cao mà luyện, tránh những thứ ở tầng thứ thấp. Về một mạch kéo dẫn trăm mạch, nếu chư vị muốn khai mở toàn bộ chúng ra, có người luyện cả một đời cũng không đạt được; có người phải tu luyện mấy chục năm, rất là khó khăn. Trong nhiều công pháp giảng rằng một đời người cũng tu không thành, có nhiều đại pháp cao thâm trong đó người tu luyện kéo dài được tuổi thọ, họ không phải giảng về tu mạng hay sao? Kéo dài được tuổi thọ để tu luyện, phải tu một thời gian rất dài.

          4) Trên cơ bản tiểu chu thiên chính là khử bệnh khỏe thân, còn đại chu thiên chính là luyện công, đó chính là sự tu luyện chân chính của con người. Đại chu thiên mà Đạo gia nói đến không mạnh như của chúng ta, trăm mạch toàn bộ khai mở. Nó chỉ có mấy đường mạch đó vận chuyển, từ ba mạch âm và ba mạch dương nơi bàn tay, xuống đến dưới bàn chân, hai bắp đùi thẳng lên đến đầu tóc, và toàn bộ thân thể đều chạy một vòng, đó kể như là đại chu thiên tuần hoàn. Đại chu thiên vừa mới lên thì chính là luyện công thật sự rồi, do đó có những thầy khí công đối với đại chu thiên thì không truyền, điều họ truyền chính là những điều về khử bệnh khỏe thân. Có những người cũng giảng đại chu thiên, nhưng họ không hạ nhập gì cho chư vị, chư vị tự mình cũng không đả thông được. Không hạ nhập gì cả, dựa vào ý niệm mà tự mình đả thông, nói sao dễ thế! Cũng giống như tập thể thao, có tập cho khai mở nó được sao? Tu tại chính mình, công nơi sư phụ, chỉ khi “cơ chế” bên trong này toàn bộ được hạ nhập cho chư vị thì mới khởi được một tác dụng như vậy.

          5) Xưa nay Đạo gia xem thân người như một tiểu vũ trụ, họ cho rằng vũ trụ bên ngoài lớn thế nào, bên trong lớn thế đó. Bên ngoài như thế nào, bên trong như thế đó. Cách giảng này dường như khó tưởng tượng được, không dễ gì hiểu nổi. Vũ trụ này bao la như thế, làm sao so sánh với thân thể con người được? Chúng tôi giảng một cái lý như thế này, ngành vật lý học hiện nay của chúng ta đang nghiên cứu thành phần vật chất, từ phân tử, nguyên tử, điện tử, chất tử, quark cho đến trung vi tử, xuống dưới nữa là lớn chừng nào? Đến bước đó kính hiển vi đã không thể thấy được nữa, xuống nữa cho đến các vi lạp cực nhỏ thì như thế nào? Không biết được. Thật ra vật lý học hiện nay của chúng ta nhận thức được về điểm này, còn cách rất xa so với các phân tử vi lạp nhỏ nhất của vũ trụ. Khi con người không mang thân xác, thì con mắt của con người nhìn mọi thứ mới khởi được một loại tác dụng phóng đại, nhìn thấy được đến mức vi quan. Tầng thứ càng cao, ở mức vi quan nhìn thấy càng lớn.

          6) Thích ca Mâu ni ở trong một tầng thứ như thế, ông giảng đến học thuyết tam thiên đại thiên thế giới, có nghĩa là trong cái hệ ngân hà này, còn có tồn tại những người có sắc thân giống như nhân loại chúng ta. Còn giảng một điều là trong một hạt cát cũng chứa đựng tam thiên đại thiên thế giới, điều này trùng hợp với sự nhận thức của vật lý học hiện đại của chúng ta. Hình thức chuyển động của điện tử xoay quanh hạt nhân nguyên tử, với lại hình thức chuyển động của quả địa cầu quay quanh mặt trời, có gì khác nhau? Vì vậy Thích ca Mâu ni giảng rằng, dưới sự quan sát vi tế, một hạt cát chứa đựng tam thiên đại thiên thế giới, đó cũng tương tự như một vũ trụ, trong đó có sinh mệnh có vật chất. Nếu quả thật như vậy, mọi người hãy suy nghĩ, như vậy thế giới bên trong của hạt cát đó có phải cũng có hạt cát nữa, trong hạt cát ở bên trong hạt cát ấy có phải cũng có tam thiên đại thiên thế giới? Như vậy bên trong của tam thiên đại thiên thế giới của hạt cát ở bên trong hạt cát đó có phải cũng có hạt cát? Nếu truy mãi xuống nữa thì vô cùng vô tận. Do đó Thích ca Mâu ni đạt đến tầng thứ Như Lai như vậy, mà ông đã nói một câu thế này: “Kỳ đại vô ngoại, kỳ tiểu vô nội.” Đại, lớn đến không thấy bờ bến của vũ trụ; tiểu, nhỏ đến không thấy nguồn cội phân tử vi tế nhất của vật chất là những gì.

          7) Có thầy khí công giảng: bên trong lỗ chân lông có thành phố, trong đó xe lửa chạy, xe hơi chạy. Nghe thật là huyền bí, nhưng chúng ta đứng trên góc độ khoa học để thật sự tìm hiểu và nghiên cứu, sẽ phát hiện cách nói này không huyền bí chút nào cả. Hôm trước khi tôi giảng đến khai mở thiên mục, có nhiều người khi thiên mục được khai mở thì xuất hiện cảnh tượng thế này: họ phát hiện là đang phóng chạy ra ngoài theo một thông đạo từ trước trán của họ, hình như vĩnh viễn cũng chạy không đến cuối đường. Mỗi ngày luyện công đều cảm thấy đang chạy ra dọc theo con đường rộng lớn đó, hai bên có núi, có sông, trong khi chạy còn qua thành phố, còn thấy rất nhiều người, họ tưởng đó là ảo giác. Đó là điều gì thế? Thấy được rất rõ ràng, không phải là ảo giác. Tôi nói, nếu sự thật thân thể của con người dưới sự quan sát vi tế thấy được to lớn như thế, thì đó không phải là ảo giác. Vì Đạo gia luyện công xưa nay vẫn xem thân thể con người là một tiểu vũ trụ, nếu thật là một vũ trụ, từ trước trán đến tùng quả thể sẽ không ít hơn mười vạn tám nghìn dặm, chư vị chạy phóng ra ngoài đi, rất là xa vời.

          8) Nếu trong quá trình tu luyện sau khi đại chu thiên được khai thông toàn bộ, sẽ đem lại cho người tu luyện một loại công năng, công năng gì? Mọi người đã biết, đại chu thiên cũng gọi là tý ngọ chu thiên, cũng gọi là càn khôn vận chuyển, cũng gọi là hà xa vận chuyển. Ngay ở tại tầng thứ rất nông cạn sự vận chuyển của đại chu thiên sẽ hình thành một dòng năng lượng, nó sẽ dần dần gia tăng thêm mật độ dầy đặc chuyển hóa lên tầng thứ cao hơn, sẽ trở thành một năng lượng đới với mật độ rất dầy đặc. Năng lượng đới này nó đang vận chuyển, trong quá trình vận chuyển, chúng ta dùng thiên mục tại tầng thứ rất nông cạn mà nhìn, phát hiện nó vận chuyển được khí trong thân thể làm thay đổi vị trí: khí ở tim chạy đến ruột; khí ở gan chạy đến bao tử v. v. nếu ở mức vi quan còn nhìn thấy nó vận chuyển được những đồ vật rất lớn, nếu năng lượng đới này phát xuất ra bên ngoài thân thể, nó chính là ban vận công. Người có công cường mạnh, thì vận chuyển được những đồ vật rất lớn, chính là đại ban vận. Người có công rất yếu cũng vận chuyển được những thứ nhỏ, chính là tiểu ban vận. Đó chính là những hình thức của ban vận công và sự sinh thành của nó.

          9) Đại chu thiên trực tiếp chính là luyện công, cho nên sẽ đem lại các trạng thái và các hình thức khác nhau của công, nó cũng đem lại cho chúng ta một trạng thái rất đặc thù. Trạng thái gì nhỉ? Có thể mọi người đã đọc qua trong các sách cổ như là Thần tiên truyền hay Đan kinh, Đạo tạng, và Tính mệnh khuê chỉ, trong đó đều thấy viết một câu như thế này, gọi là Bạch nhật phi thăng, chính là một người bay bổng được lên không, giữa ban ngày. Thật ra tôi nói cho mọi người hay, một khi đại chu thiên vừa khai thông là người đó nổi bổng được lên không, đơn giản như vậy thôi. Có người nghĩ, sau nhiều năm luyện công, số người thông đại chu thiên chắc là không ít. Tôi nói có cả hằng chục nghìn người đạt đến thành độ ấy đều không có gì huyền lạ cả. Vì đại chu thiên dẫu sao thì nó cũng chỉ là bước đầu trong sự luyện công.

          10) Như vậy tại sao không thấy những người đó bay bổng lên? Không thấy họ nổi bổng trên không? Trạng thái của xã hội người thường là không được phá hoại, không được tùy tiện phá hoại hay sửa đổi hình thức xã hội của xã hội người thường, con người đều bay trên trời thế có được không? Đó là xã hội người thường sao? Đây là một phương diện chủ yếu; còn một phương diện khác là, con người sống trong xã hội người thường không phải là để làm người, mà vì để phản bổn quy chân, do đó còn có vấn đề ngộ tính. Nếu họ thấy rõ ràng thật sự nhiều người bay được lên, thì họ cũng đi tu, như vậy vấn đề ngộ tính không tồn tại nữa. Cho nên chư vị tu đạt được rồi, cũng không được tùy tiện để cho người khác thấy, không được phô trương cho người ta, người khác còn phải tu. Cho nên sau khi đại chu thiên thông rồi, chỉ cần đem đầu ngón tay, đầu ngón chân hay phần nào đó trong thân thể của chư vị khóa lại, thì chư vị không bay bổng lên được.

          11) Thông thường chúng ta khi đại chu thiên sắp thông, sẽ xuất hiện một trạng thái, có người khi ngồi thiền thân thể luôn nghiêng ra phía trước. Vì sau lưng thông khá tốt, sau lưng đặc biệt nhẹ, phía trước cảm thấy trầm; có người ngã về phía sau, chính là sau lưng cảm thấy nặng, phía trước nhẹ. Nếu chư vị toàn bộ đều thông được tốt, thì chư vị như được nhấc lên, cảm giác như mình được xóc nâng lên, có cảm giác như là rời khỏi mặt đất. Một mai khi thật sự bay bổng lên được, thì không cho chư vị bay bổng lên, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Công năng thường xuất hiện ở hai giới, trẻ thơ không có tâm chấp trước, người cao niên đặc biệt là các bà lớn tuổi không có tâm chấp trước, dễ xuất công năng, cũng dễ bảo trì. Nam giới thì đặc biệt là tuổi trẻ, một khi có công năng rồi, họ không tránh được tâm lý khoe khoang, đồng thời họ có thể dùng đó như là một phương tiện để cạnh tranh nơi người thường. Vì thế thì không cho phép nó tồn tại, luyện được rồi cũng đóng kín, khóa nó lại. Bịt kín, khóa lại một điểm nào đó, thì người đó sẽ không bay bổng lên được. Cũng không phải nói là tuyệt đối không cho phép chư vị xuất hiện trạng thái này, có thể cho phép chư vị thử một chút, có một số người thì tiếp tục bảo trì được.

          12) Tại những lớp học ở các nơi đều có tình huống như thế. Khi tôi mở lớp ở Sơn Đông, học viên từ Tế Nam, học viên từ Bắc Kinh đều có. Có người hỏi tôi: thưa Sư phụ, con làm sao thế này, khi đi cứ mãi như rời khỏi mặt đất, nằm ở nhà ngủ như bay lên, đắp chăn cả chăn cũng nhấc bổng bay lên, cứ như bong bóng bay bổng lên. Khi tôi mở lớp ở Quý Dương, một cựu học viên từ Quý Châu, là một cụ bà, trong phòng bà ta có đặt hai cái giường, mỗi cái kê sát một vách tường. Bà ta ngồi thiền trên giường, bà cảm thấy như mình bay bổng lên, khi bà ta mở mắt thấy mình bay qua giường phía bên kia; bà vừa nghĩ, mình phải trở về, thế là bay về trở lại.

          13) Có một học viên ở Thanh Đảo, giờ nghỉ trưa trong phòng không có ai, ông ta ngồi thiền trên giường, vừa mới ngồi thiền thì nâng bổng lên, xóc giựt lên thật dữ dội, cao cả thước tây. Lên rồi lại rớt xuống, lên xuống đùng đùng, cả chăn cũng xóc rớt xuống đất. Vừa cảm thấy thích thú, cũng có chút lo sợ, tiếp tục xóc giựt lên xuống như thế suốt buổi trưa. Cuối cùng chuông reo đến giờ làm việc, tự nghĩ: không thể để cho người ta thấy, làm cái gì thế này, phải ngưng ngay. Ngưng xuống liền. Đó là tại sao người cao niên tự chủ được vững vàng. Nếu là thanh niên, chuông làm việc reo lên, hãy đến đây xem, tôi bay lên này. Một người không dễ gì tự chủ được tâm lý khoe khoang là ở đây: hãy đến xem công của tôi luyện giỏi như thế nào, tôi bay bổng lên được. Một khi họ khoe khoang thì không còn nữa, không được phép tồn tại như thế. Sự việc như thế này rất nhiều, học viên các nơi đều có.

          14) Chúng ta vừa lên thì phải trăm mạch đều khai thông toàn bộ. Đến ngày hôm nay, tám mươi phần trăm đến chín mươi phần trăm học viên chúng ta bây giờ đã đạt được trạng thái thân thể nhẹ nhàng, không còn bệnh nữa. Đồng thời chúng tôi đã giảng, trong lớp học này không những đẩy chư vị đến một trạng thái như thế, để thân thể của chư vị được thanh lọc hoàn toàn, còn phải hạ nhập rất nhiều thứ vào trong thân thể của chư vị, để cho chư vị xuất công ngay trong lớp học này, tương đương như tôi nâng chư vị lên và đẩy chư vị tiến tới. Tôi không ngừng giảng pháp cho chư vị trong khóa học, tâm tính của mọi người cũng đang không ngừng phát sinh sự biến hoá. Nhiều người trong chúng ta sau khi rời khỏi giảng đường này, chư vị sẽ cảm thấy giống như một người khác, bảo đảm thế giới quan của chư vị đều xảy ra chuyển biến, chư vị biết được trong tương lai chư vị phải xử sự làm người như thế nào, không còn ngây ngô như thế nữa, bảo đảm là như thế, cho nên tâm tính của chúng ta đã theo lên kịp rồi.

          15) Nói đến đại chu thiên, tuy rằng không cho phép chư vị bay bổng lên, nhưng chư vị sẽ cảm thấy người nhẹ nhàng, bước đi như nổi gió. Trước kia đi vài bước là mệt, bây giờ đi xa cách mấy cũng thấy nhẹ nhàng, đạp xe đạp như có người đẩy chư vị vậy, lên lầu cao mấy cũng không thấy mệt, bảo đảm là như thế. Ai đọc sách này tự tu cũng đạt đến trạng thái mà họ xứng đáng được. Cá nhân tôi những gì tôi không muốn nói, thì tôi không nói, nhưng những gì tôi nói ra phải là lời chân thật. Đặc biệt trong tình huống này, nếu tôi không nói sự thật trong lúc tôi giảng pháp, ở đây nói những lời huyền bí, tùy tiện nói những gì không căn cứ, thì hóa ra tôi đang truyền tà pháp. Tôi làm việc này cũng không dễ dàng đâu, vì trong vũ trụ đều đang theo dõi, đi sai lệch thì không được.

          16) Người thường chỉ biết có một chu thiên như vậy là xong, thật ra thì chưa đủ. Muốn đạt đến thân thể nhanh chóng được chuyển hóa và thay thế hoàn toàn bởi vật chất cao năng lượng, còn cần phải có một loại đường hướng có hình thức chu thiên, dẫn động hướng đi cho tất cả các mạch trong thân thể chư vị, đó gọi là mão dậu chu thiên, có lẽ rất ít người biết đến. Danh từ này trong sách có lúc cũng đề cập đến, nhưng không ai giảng nó, không nói cho chư vị hay. Đều là vòng vo quanh quẩn trong lý luận, là bí mật trong bí mật. Nơi đây chúng tôi đều giảng ra tất cả cho chư vị: bắt đầu từ huyệt bách hội (cũng có thể từ huyệt hội âm) đánh ra, dọc theo bờ giao giới giữa hai mặt âm và dương, từ bên tai đi xuống, rồi đi từ đầu vai xuống cánh tay, chạy dọc theo từng ngón tay, vòng từng kẽ ngón tay. Rồi sau đó chạy dọc theo một bên thân thể vòng xuống bàn chân, rồi lên trên háng, và từ bên này đi lên rồi lại xuống bên kia, xuống đến bàn chân và vòng lên phía bên kia của thân thể. Chạy dọc theo từng ngón tay, vòng từng kẽ ngón tay, đi trọn một vòng quay về đỉnh đầu. Đó chính là mão dậu chu thiên. Người ta viết được thành một quyển sách, tôi chỉ vài lời là nói ra hết. Tôi cảm thấy đó cũng chưa tính được là thiên cơ gì cả, nhưng người khác lại cho những điều đó rất là trân quý, hoàn toàn không giảng ra, ngoại trừ chân chính truyền đồ đệ mới giảng về mão dậu chu thiên. Tuy rằng tôi đã giảng ra, nhưng không ai được dùng ý niệm dẫn đạo, hay khống chế để luyện. Chư vị luyện thì không phải là Pháp luân Đại pháp của chúng tôi nữa. Chân chính tu luyện trên tầng thứ cao là vô vi, không có bất kể hoạt động ý niệm nào cả, toàn bộ đã hạ nhập cho chư vị những điều sẵn có. Tất cả đều là tự động hình thành, các cơ chế bên trong diễn luyện cho chư vị, đến lúc chúng sẽ biết tự chuyển. Một ngày nào đó khi chư vị luyện công đầu sẽ bị lắc, nếu đầu bị lắc qua bên này, nó là đang quay bên này; Đầu lắc về bên kia, nó là đang quay bên kia, cả hai bên đều phải quay.

          17) Sau khi tiểu chu thiên, đại chu thiên thông rồi, khi ngồi thiền sẽ gật đầu, đó là hiện tượng khi năng lượng đi thông qua. Cũng giống như khi chúng ta tập bài Pháp luân chu thiên pháp, chúng ta là luyện như thế, thật ra khi chư vị không luyện thì tự nó xoay chuyển, bình thường vĩnh viễn chuyển mãi như thế, khi chư vị luyện là tăng cường bộ máy đó. Không phải chúng tôi giảng, pháp luyện người sao? Bình thường chư vị phát hiện rằng chu thiên của chư vị cứ mãi tuần hoàn, chư vị không luyện, tầng khí cơ hạ nhập bên ngoài thân thể, chính là một tầng lớp mạch lớn bên ngoài đang dẫn kéo thân thể chư vị luyện theo, đều là tự động cả. Nó còn biết chuyển ngược lại, xoay chuyển cả hai chiều thuận và nghịch, từng giờ từng phút liên tục khai thông kinh mạch của chư vị.

          18) Như vậy mục đích thông chu thiên là gì? Chính sự thông chu thiên không phải là mục đích luyện công. Cho dù chu thiên của chư vị thông rồi, tôi nói không là gì cả. Lại tiếp tục tu nữa đi, mục đích là thông qua hình thức chu thiên này để dùng một mạch dẫn trăm mạch, rồi đem mạch trong thân thể, tất cả kinh mạch toàn bộ dẫn động khai mở. Chúng tôi đã và đang làm sự việc này rồi. Tiếp tục luyện, có người trong lúc đại chu thiên vận chuyển thì sẽ phát hiện, mạch luyện được rất rộng, to bằng đầu ngón tay, bên trong rất rộng. Vì năng lượng cũng đã rất mạnh, sau khi dòng năng lượng hình thành rồi nó sẽ rất rộng, cũng sẽ rất sáng. Điều này cũng chưa có gì đáng kể, như vậy thì cần phải luyện cho đến thành độ nào? Phải khiến cho trăm mạch trong thân thể con người đều dần dần thêm rộng ra, năng lượng càng ngày càng mạnh, biến thành càng ngày càng sáng. Cuối cùng hàng vạn mạch liên kết với nhau thành một mảnh, đạt đến một cảnh giới không mạch không huyệt, toàn thân thể liên kết thành một mảnh. Đó là mục đích cuối cùng đạt được của sự thông mạch. Mục đích của nó là làm cho toàn bộ thân thể của con người đều được chuyển hóa thành vật chất cao năng lượng.

          19) Khi luyện đến bước này, thân thể con người trên cơ bản đã được chuyển hóa thành vật chất cao năng lượng, tức là đã tu luyện đến trên tầng thứ tối cao của thế gian pháp, thân thể xương thịt của con người đã tu luyện đến tột đỉnh. Khi đã đến bước này, sẽ còn mang đến cho họ một trạng thái, trạng thái gì? Công của họ đã xuất ra được rất phong phú rồi. Sự tu luyện của thân thể người thường, tức là trong quá trình tu luyện thế gian pháp, tất cả các công năng đặc dị (tiềm năng) của con người, tất cả mọi thứ toàn bộ đều xuất ra, nhưng phần lớn là khóa lại khi tu luyện nơi người thường. Hơn nữa trụ công của họ đã tăng trưởng lên rất cao, tất cả hình thức của công, đều được công cường mạnh này gia trì đến mức rất mạnh. Nhưng chúng chỉ có tác dụng trong không gian hiện hữu này của chúng ta, lại không chế ước được các không gian khác, vì chúng chỉ là những công năng luyện ra từ thân thể xương thịt của người thường chúng ta. Nhưng đã rất phong phú rồi, ở trong các không gian khác, các loại hình thức tồn tại của thân thể nơi các không gian khác, đều phát sinh sự biến hóa rất là to lớn. Những thứ mà thân thể này mang theo, và những thân thể tại mỗi một tầng không gian khác mang theo đều rất phong phú, trông lên thật khiếp người. Có người trên thân nơi nào cũng có mắt, các lỗ chân lông trên khắp thân người đều là con mắt, cả trong toàn phạm vi không gian trường của họ cũng có con mắt. Vì đây là công của Phật gia cơ mà, có người khắp thân thể đều là những hình tượng của bồ tát, hình tượng của Phật. Hình thái của các loại công đều đã đạt đến thành độ cực kỳ phong phú, vả lại còn có rất nhiều sinh mệnh thể hiển hiện ra nữa.

          20) Khi đến bước này, nó sẽ còn xuất hiện một trạng thái, gọi là “Tam hoa tụ đỉnh”. Đây là một trạng thái hiển hiện hết sức rõ ràng minh bạch, cũng rất dễ đập vào mắt, người có thiên mục ở tầng thứ không cao cũng nhìn thấy được. Có ba đóa hoa trên đầu, một đóa là hoa sen, nhưng không phải như hoa sen ở không gian vật chất này của chúng ta, còn hai đóa hoa kia cũng là hoa ở không gian khác, thật là mỹ miều. Ba đóa hoa luân phiên xoay chuyển trên đỉnh đầu, chuyển xuôi, chuyển ngược, ba đóa hoa còn biết tự xoay chuyển. Mỗi một đóa hoa có một cột trụ lớn, đường kính của cột trụ to bằng đóa hoa, ba cột trụ này thông thẳng đến đỉnh trời, nhưng đó không phải là trụ công, nó chính là một hình thức như thế, rất là huyền diệu, chính chư vị nhìn thấy cũng phải giật mình. Khi tu luyện đến bước này, thân thể rất trắng, rất trong, làn da cũng mịn màng. Khi đến bước này, cũng chính là đã đạt đến hình thức tối cao của sự tu luyện thế gian pháp. Nhưng đây vẫn chưa phải là đến tột đỉnh, còn phải tu luyện tiếp nữa, còn phải tiến tới nữa.

          21) Tiến tới nữa, là tiến nhập vào tầng thứ chuyển tiếp giữa thế gian pháp và xuất thế gian pháp, gọi là trạng thái tịnh bạch thể (cũng được gọi là tinh bạch thể). Vì thân thể tu luyện đến trên hình thức tối cao của thế gian pháp, đó chẳng qua chỉ là thân thể xương thịt của con người chuyển hóa lên đến hình thức tối cao. Khi thật sự bước vào hình thức ấy, toàn bộ thân thể đều hoàn toàn được cấu tạo thành bởi vật chất cao năng lượng rồi. Vì sao gọi là tịnh bạch thể? Là vì họ đã trong sạch thuần tịnh đến cao độ ở mức tuyệt đối rồi. Dùng thiên mục mà nhìn, toàn thân thể đều trong suốt, giống như pha lê trong suốt, nhìn vào không thấy có gì cả, sẽ phơi bày một trạng thái như vậy, nói trắng ra, họ đã là phật thể rồi. Vì thân thể đó đã cấu thành bởi vật chất cao năng lượng và đã không giống như thân thể của bản thân chúng ta nữa. Khi đến bước này, tất cả công năng và các thuật loại đã xuất hiện trên thân thể toàn bộ đều phải cùng một lúc vứt bỏ, chúng được trút bỏ vào một không gian sâu thẳm, vô dụng rồi, từ nay về sau sẽ không cần dùng nữa. Chỉ bất quá là một ngày kia khi chư vị đã tu thành đắc đạo trong tương lai, chư vị quay đầu nhìn xem quá trình tu luyện của chư vị, đem chúng ra liếc nhìn một chút. Lúc bấy giờ chỉ còn lại hai thứ tồn tại: trụ công vẫn còn, nguyên anh tu luyện được đã lớn lắm rồi. Nhưng cả hai đều ở trong một không gian sâu thẳm, thông thường người có thiên mục ở tầng thứ không cao nhìn không thấy, họ chỉ thấy được thân thể người đó là một thể trong suốt.

          22) Vì trạng thái tịnh bạch thể là tầng thứ chuyển tiếp, khi tiếp tục tu luyện nữa, thì chính là chân chính tiến sang tu luyện xuất thế gian pháp, cũng gọi là tu luyện phật thể. Toàn bộ thân thể đều do công cấu tạo thành, lúc bấy giờ tâm tính của người đó đã ổn định. Bắt đầu tu luyện lại từ đầu, bắt đầu xuất lại công năng, đó không gọi là công năng nữa, gọi là Phật pháp thần thông. Nó chế ước được tất cả các không gian, uy lực vô cùng. Tương lai tùy theo chư vị không ngừng tu luyện, những gì ở tầng thứ cao hơn, chư vị tự mình sẽ biết làm sao để tu luyện, và các hình thức tồn tại của sự tu luyện là như thế nào.

No comments:

Post a Comment