Tuesday, August 20, 2013

8D



BÀI GIẢNG THỨ TÁM (8D)





8D/ Ai luyện công ai đắc công
      
          1) Vấn đề, ai luyện công và ai đắc công, là một vấn đề cực kỳ then chốt. Người khác hỏi tôi Pháp luân Đại pháp có ưu điểm gì? Tôi nói Pháp luân Đại pháp là đạt được công luyện người, thu ngắn thời gian luyện công; Giải quyết được vấn đề không có thời gian luyện công, mà vẫn được công luyện một cách trường kỳ. Đồng thời chúng ta cũng là công pháp của tính mệnh song tu chân chính, thân thể vật chất này của chúng ta biến đổi rất lớn. Pháp luân Đại pháp còn có một ưu điểm lớn nhất, trước đây tôi mãi chưa giảng đến, chỉ có hôm nay chúng tôi mới giảng ra. Vì có liên can đến một vấn đề trọng đại về nguồn gốc lịch sử, và diện ảnh hưởng cũng rất rộng lớn đối với giới tu luyện, trên lịch sử xưa nay chưa từng có ai dám vén mở cho thấy, cũng không cho phép họ vén mở, nhưng tôi không giảng lại không được.

          2) Có đệ tử đã nói: mỗi một lời của đại sư Lý Hồng Chí giảng đều là thiên cơ, là tiết lộ thiên cơ. Nhưng chúng tôi chân chính dẫn người lên trên tầng thứ cao, tức là độ nhân. Phải chịu trách nhiệm với mọi người, gánh chịu được trách nhiệm này, cho nên không phải là tiết lộ thiên cơ. Còn tùy tiện nói ra mà không chịu trách nhiệm mới là tiết lộ thiên cơ. Hôm nay chúng tôi sẽ đem vấn đề này giảng ra: chính là vấn đề ai luyện công và ai đắc công. Theo tôi thấy thì tất cả các công pháp hiện nay, kể từ những niên đại trước đây trong lịch sử bao gồm Phật gia, Đạo gia, và Kỳ Môn công pháp, đều là tu phó nguyên thần (phó ý thức) của con người, đều là phó nguyên thần đắc được công. Chủ nguyên thần mà chúng tôi giảng ở đây, chính là nói về tư duy của bản thân mình, tự mình phải biết rõ là mình đang nghĩ gì, làm gì, đó chính là bản thân chính thật sự của chư vị. Còn phó nguyên thần làm gì chư vị hoàn toàn không hay biết. Tuy rằng nó và chư vị sinh ra cùng một lúc, gọi cùng một tên, cùng làm chủ một thân thể, diện mạo dáng bộ giống nhau, nhưng nghiêm trang mà nói, nó không phải là chính chư vị.

          3) Trong vũ trụ này có một lý, ai mất thì được, ai tu luyện thì đắc công. Trong những thời đại lịch sử các công pháp đều dạy người ta khi luyện công phải hờ hững lững lờ, không suy nghĩ gì cả, rồi sau đó nhập định thâm sâu, định đến mức cuối cùng tự mình không còn biết gì nữa. Có người ngồi thiền ba tiếng đồng hồ liền mà tựa như trong nháy mắt, người khác còn thán phục định lực của họ. Thật ra họ có luyện hay không luyện? Chính họ hoàn toàn cũng không biết. Đặc biệt là công pháp của Đạo gia giảng rằng: thức thần tử, nguyên thần sinh. Thức thần mà họ nói đó, chúng tôi gọi là chủ nguyên thần; còn nguyên thần mà họ nói đó chúng tôi gọi là phó nguyên thần. Nếu quả thật thức thần của chư vị chết đi thì chư vị đã thật sự chết rồi, chủ nguyên thần thật sự không còn nữa. Có người luyện công pháp khác hỏi: thưa Sư phụ, trong khi con luyện công, người nhà của con ai con cũng không nhận ra ai. Còn có người nói với tôi: con không cần như người khác phải thức khuya dậy sớm để luyện công, con về đến nhà, nằm dài trên ghế, bản thân con xuất ra luyện công, con nằm đó xem họ luyện công. Tôi thấy điều đó thật đáng tội nghiệp, nhưng lại không tội nghiệp!

          4) Tại vì sao người ta lại độ phó nguyên thần? Lữ Động Tân có câu: thà độ thú vật cũng không độ người. Con người quả thật rất khó ngộ, vì người thường bị mê lạc bởi xã hội người thường, trước mặt lợi ích hiện thực không bỏ cái tâm ấy xuống được. Chư vị không tin, có người vừa nghe xong bài giảng khi bước ra khỏi giảng đường, liền biến trở lại thành người thường ngay, ai gây sự với họ, đụng đến họ, họ không chịu nổi. Sau một khoảng thời gian, họ hoàn toàn không còn xem mình là người luyện công nữa. Trên lịch sử rất nhiều người tu đạo đã thấy rõ điểm này, con người rất khó độ, có nghĩa là chủ nguyên thần của con người quá mê muội. Có người ngộ tánh tốt, điểm một cái là hiểu thấu ngay. Có những người giảng thế nào đi nữa họ đều không tin, họ cho rằng chư vị nói khoác. Chúng tôi dạy họ tu luyện tâm tính như thế, nhưng khi họ đi lại giữa người thường vẫn là tôi muốn làm sao thì làm vậy. Họ cho rằng những gì trong người thường là thiết thực hơn, sờ mó được, đụng được, chút lợi ích đó vẫn là thực tế, còn cho vậy là đúng. Pháp của sư phụ giảng, nghe ra cũng có lý, nhưng không làm được. Chủ nguyên thần của con người là khó độ nhất, trong khi phó nguyên thần thì nhìn thấy được những cảnh tượng của các không gian khác. Cho nên người ta nghĩ: ta hà tất phải độ chủ nguyên thần của anh? Phó nguyên thần cũng là anh, ta độ nó cũng vậy phải không? Cả hai đều là anh, ai được cũng vậy, cũng đều là anh đắc được.

          5) Tôi giảng phương pháp tu luyện cụ thể của họ. Người nếu có công năng dao thị, có thể thấy được một cảnh tượng như thế này: khi chư vị vừa ngồi thiền, chư vị sẽ thấy giây phút vừa nhập định, “vù” một cái từ trong thân thể của chư vị xuất ra một chư vị hoàn toàn giống hệt chư vị. Nhưng chư vị phân biệt xem chính bản thân của chư vị ở đâu? Đang ngồi ở đây. Chư vị thấy họ sau khi đi ra, sư phụ dẫn họ đi tu luyện tại một không gian do sư phụ diễn hóa ra, cũng có thể là hình thức xã hội trong quá khứ, cũng có thể là hình thức xã hội hiện nay, cũng có thể là hình thức xã hội của không gian khác, dạy họ luyện công, họ chịu cực chịu khổ thật nhiều, mỗi ngày một vài tiếng đồng hồ. Luyện công xong người ta vừa về, chư vị cũng vừa xuất định, đó là nhìn thấy được.

          6) Nếu nhìn không thấy gì thì càng đáng buồn hơn, gì cũng không biết, mơ màng lững lờ định trong hai giờ đồng hồ rồi xuất định. Có người thì ngủ, ngủ trọn hai ba tiếng đồng hồ, họ cũng xem như đã tập luyện xong, hoàn toàn giao cho người khác. Đó là hoàn thành một cách gián tiếp, mỗi ngày ngồi thiền thời gian dài như thế. Còn hoàn thành với tính cách một lần, mọi người có lẽ đã nghe Đạt Ma chín năm diện bích, trong quá khứ có nhiều tăng nhân ngồi một mạch mấy mươi năm. Lâu dài nhất được ghi chép trong lịch sử là hơn chín mươi năm, còn có lâu hơn thế nữa, bụi bám dầy trên mí mắt, trên thân đều mọc cỏ, mà vẫn còn ngồi tại đó. Đạo gia cũng có giảng điều này, đặc biệt là có những Kỳ Môn công pháp giảng ngủ, ngủ một mạch mấy mươi năm còn chưa xuất định, chưa tỉnh giấc. Nhưng ai luyện đây? Phó nguyên thần của họ xuất ra đi luyện rồi, nếu họ nhìn thấy được thì sẽ thấy sư phụ dẫn phó nguyên thần đi luyện. Phó nguyên thần cũng thiếu nhiều nghiệp lực, sư phụ không có khả năng tiêu trừ toàn bộ nghiệp lực đó. Nên bảo họ: con hãy ngồi đây chuyên cần luyện công, ta phải đi một chuyến, một lát sẽ trở lại, con hãy đợi ta.

          7) Sư phụ biết trước việc gì sẽ xảy ra, nhưng cũng phải làm như vậy. Kết quả là yêu ma đến đe dọa họ, biến thành gái đẹp đến quyến rũ họ, đủ thứ chuyện đều có. Thấy họ thật vững lòng, vì phó nguyên thần tương đối dễ tu hơn, họ biết được chân tướng này. Con yêu ma nóng lòng muốn giết họ, để báo hận trả thù, thật sự đã giết họ, thế là nợ nần trả xong. Sau khi bị giết, phó nguyên thần bay bổng mập mờ, như một làn khói nhẹ, bay ra, Lại đi đầu thai chuyển sinh, thác sinh vào một gia đình rất nghèo khổ. Ngay từ bé đã chịu khổ, đến khi lớn lên biết chuyện, thì sư phụ đến, đương nhiên họ không nhận ra sư phụ. Sư phụ dùng công năng khai mở phần tư duy đã được tồn trữ của họ ra, tức thời nhớ lại tất cả, đây không phải là sư phụ sao? Sư phụ bảo họ: bây giờ được rồi, luyện được rồi đó. Như thế trải qua nhiều năm, sư phụ truyền tất cả cho họ.

          8) Sau khi truyền xong sư phụ lại bảo họ: con còn có nhiều tâm chấp trước cần phải vứt bỏ, con hãy ra đi vân du. Vân du là rất khổ, đi trong xã hội, phải khất thực, gặp đủ loại người, chê cười họ, nhục mạ họ, bắt nạt họ, đủ thứ chuyện đều có thể gặp phải. Họ tự xem mình là người luyện công, xếp đặt tốt đẹp quan hệ với mọi người, giữ gìn tâm tính, không ngừng đề cao tâm tính, dưới các thứ cám dỗ về lợi ích nơi người thường không bị động tâm. Trải qua bao nhiêu năm vân du họ trở về. Sư phụ nói: con đã đắc đạo rồi, vẹn tròn viên mãn rồi. Không còn việc gì nữa, con hãy về thu xếp chuẩn bị ra đi; nếu còn việc gì, thì con hãy làm xong việc nơi người thường. Như vậy mấy năm sau, phó ý thức trở về, vừa về đến, bên này chủ nguyên thần cũng vừa xuất định, chủ ý thức cũng thức giấc.

          9) Nhưng họ xác thực không có tu luyện, phó nguyên thần tu luyện, cho nên phó nguyên thần đắc được công. Nhưng chủ nguyên thần cũng đã chịu khổ, dù sao họ cũng đã bỏ hết quãng đời thanh xuân ngồi nơi đó, thời gian của người thường đã hoàn toàn trôi qua. Vậy phải làm sao đây? Họ tưởng rằng sau khi xuất định mình đã luyện ra công rồi, có cả công năng rồi, họ muốn trị bệnh, muốn làm điều gì thì làm được điều nấy, phó nguyên thần làm cho họ thỏa mãn. Vì dẫu sao họ cũng là chủ nguyên thần, chủ nguyên thần làm chủ thân thể, quyết định mọi việc. Hơn nữa họ đã ngồi đây bao nhiêu năm, cả một đời đã trôi qua. Sau khi trăm tuổi, phó nguyên thần rời đi, mỗi người một ngả. Theo như Phật giáo giảng, họ vẫn còn phải vào lục đạo luân hồi. Vì trong thân họ đã tu ra một vị Đại giác, họ cũng là tích được một khối đức lớn. Vậy phải làm sao? Có thể là kiếp sau họ sẽ làm quan lớn, phát tài nhiều. Cũng chỉ được như vậy thôi, đó không phải là uổng phí công tu sao?

          10) Chúng tôi đem sự việc này ra giảng, cũng phải qua bao nhiêu trắc trở mới được sự đồng ý cho giảng. Tôi đã vạch rõ một ẩn đố thiên cổ, một bí mật trong những bí mật tuyệt đối không thể giảng ra, vén mở tận gốc các loại phương pháp tu luyện đã được tu luyện qua bao nhiêu triều đại lịch sử. Không phải tôi đã giảng rằng có vấn đề liên can đến nguồn gốc lịch sử rất thâm sâu hay sao? Chính là những nguyên nhân này. Chư vị hãy suy nghĩ, có pháp môn nào, trường phái nào mà không tu luyện như thế? Chư vị tự mình tu tới tu lui mãi mà chư vị vẫn không có công, chư vị không đáng buồn sao! Nhưng oán trách ai được đây? Con người chính là bị mê lạc đến như thế, cũng không ngộ được, điểm hóa thế nào cũng không hiểu. Giảng quá cao siêu nghe lại huyền bí, giảng thấp quá thì không ngộ lên được. Tôi giảng thế này, có người vẫn yêu cầu tôi trị bệnh cho họ, tôi thật không biết nói gì hơn với họ. Chúng tôi giảng về tu luyện, tu luyện lên tầng thứ cao mới lo cho được.

          11) Pháp môn này của chúng ta là chủ ý thức đắc được công, như vậy có phải ngài nói chủ ý thức đắc công thì chủ ý thức đắc được công sao? Ai cho phép như thế? Không phải như vậy đâu, nó nhất định phải có một điều kiện tiên quyết. Mọi người biết, pháp môn của chúng ta tu luyện không xa lánh xã hội người thường, không tránh xa, không trốn tránh mâu thuẫn; tại ngay trong hoàn cảnh phức tạp của người thường này, chư vị là tỉnh táo sáng suốt, rõ ràng minh bạch chịu thiệt thòi trên vấn đề lợi ích, khi bị người khác lấy trộm đi những lợi ích, chư vị cũng không đi tranh đi giành như người thường; trong sự can nhiễu của các loại tâm tính, chư vị đang bị thua thiệt; chư vị đang trong hoàn cảnh gian khổ như thế, ma luyện ý chí của chư vị, nâng cao tâm tính của chư vị, dưới ảnh hưởng đủ loại tư tưởng không tốt của người thường, chư vị siêu thoát ra được.

          12) Mọi người hãy suy nghĩ, người rõ ràng đang chịu khổ đó có phải là chư vị hay không, bỏ ra công sức có phải là chủ nguyên thần của chư vị hay không, chư vị mất mát đi những thứ nơi người thường, có phải là chư vị mất mát một cách rõ ràng không? Vậy chư vị phải đáng được công này, ai mất thì người đó được. Cho nên đây chính là lý do tại sao pháp môn này của chúng ta, tiến hành tu luyện không xa lánh hoàn cảnh phức tạp nơi người thường. Tại sao chúng ta phải tu luyện giữa những mâu thuẫn nơi người thường? Chính là vì chúng ta muốn chính bản thân mình đắc được công. Trong tương lai những đệ tử chuyên tu, tu luyện tại các chùa cũng phải đi vân du trong chốn người thường.

          13) Có những người hỏi: hiện nay các công pháp khác cũng luyện trong người thường thì sao? Nhưng các công pháp đó chỉ nhằm phổ biến khử bệnh khỏe thân, chân chính lên tầng thứ cao tu luyện ngoại trừ đơn truyền không ai công khai truyền ra cả. Chân chính dẫn đồ đệ, đều đã mang đồ đệ đi, truyền dạy riêng rồi. Trong bao nhiêu năm nay, nào đâu có ai công khai giảng giữa quần chúng những điều này? Không có ai giảng cả. Pháp môn này của chúng tôi là giảng như vậy rồi, chúng ta chính là tu luyện theo phương pháp như thế, đắc được công chính là như thế. Đồng thời, không chỉ hàng nghìn hàng vạn thứ thuộc về pháp môn của chúng tôi, toàn bộ được hạ nhập cho chủ nguyên thần của chư vị, chân chính giúp cho chính bản thân chư vị đắc được công. Tôi nói tôi đã làm một việc mà từ trước đến nay chưa từng có ai làm, mở một cánh cửa lớn nhất. Lời của tôi có người nghe hiểu được ngay, tôi giảng đây thật không huyền bí chút nào cả. Cá nhân tôi có thói quen, là nếu tôi có một trượng, tôi chỉ nói một thước, chư vị cho rằng tôi nói lên quá cũng được. Thật ra đó chỉ nói ra một ít thôi, phần cao thâm hơn của Đại Pháp vì có sự chênh lệch tầng thứ quá xa, tôi hoàn toàn không được giảng cho chư vị chút ít nào hết.

          14) Pháp môn này của chúng ta chính là tu luyện như thế, để chính chư vị thật sự đắc được công, đây là lần đầu tiên từ khai thiên lập địa, chư vị có thể tra tìm trong lịch sử. Tốt là tốt nơi chính chư vị đắc được công, nhưng cũng rất khó khăn. Trong hoàn cảnh phức tạp giữa người thường, trong sự va chạm tâm tính giữa người và người, mà chư vị sáng suốt siêu thoát vượt lên được, đó mới là khó nhất. Khó là khó nơi chư vị mất mát thiệt thòi trong lợi ích giữa người thường một cách rõ ràng minh bạch, trước lợi ích thiết thân, chư vị có động tâm không; trước các sự thôn tính lẫn nhau giữa người và người, chư vị có động tâm không; khi bạn bè thân quyến đang bị đau khổ, chư vị có động tâm không, chư vị cân nhắc đo lường sự việc như thế nào, làm một người luyện công là khó như vậy đó! Có một người nói với tôi: thưa Sư phụ, chỉ cần làm một người tốt giữa những người thường là đủ rồi, mấy ai tu lên cao được? Tôi nghe rồi thấy thật đau lòng! Chẳng nói với họ lời nào cả. Tâm tính gì cũng có, họ ngộ được cao bao nhiêu thì ngộ cao bấy nhiêu, ai giác ngộ thì người nấy được.

          15) Lão Tử đã nói: đạo, khả đạo, phi thường đạo. Đạo nếu có nhiều đầy đất nhặt lên là tu được ngay, thì nó cũng không trân quý. Pháp môn này của chúng tôi là để cho chính chư vị đắc được công trong mâu thuẫn, vì thế mà chúng ta phải phù hợp tới mức tối đa với người thường, từ trên vật chất thì không để cho chư vị thật sự mất mát điều gì cả. Nhưng trong hoàn cảnh vật chất đó chư vị còn cần phải đề cao tâm tính của chư vị lên. Thuận tiện là thuận tiện ở chỗ này, pháp môn này của chúng tôi là thuận tiện nhất, là tu luyện được giữa chốn người thường, có thể không cần xuất gia. Vậy khó cũng là khó ở chỗ này, tu luyện trong hoàn cảnh phức tạp nhất của người thường. Nhưng tốt nhất cũng tốt nơi chỗ này, là vì họ để cho chính bản thân chư vị đắc được công, đây chính là điều then chốt nhất trong pháp môn của chúng tôi, hôm nay tôi giảng ra cho mọi người. Đương nhiên, chủ nguyên thần đắc được công, phó nguyên thần cũng đắc được công, tại sao thế? Tất cả các tín hiệu, tất cả các linh thể, tất cả các tế bào trong thân thể của chư vị đều tăng trưởng công, đương nhiên phó nguyên thần cũng được tăng trưởng công. Nhưng dù cho lúc nào nó cũng không cao bằng chư vị, chư vị là chủ, phó nguyên thần là hộ pháp.

          16) Giảng đến đây, tôi còn muốn nói thêm một câu. Giới tu luyện của chúng ta không ít người như thế này, luôn luôn mong muốn lên tầng thứ cao tu luyện. Đi khắp nơi cầu pháp, tốn bao nhiêu tiền của, đi một vòng từ bắc đến nam, băng núi vượt biển, đi tìm danh sư cũng tìm không ra. Lừng danh nổi tiếng chưa chắc sáng suốt biết nhiều. Kết quả là hoài công chạy ngược chạy xuôi, tốn công tốn của, gì cũng không được. Công pháp tốt như thế này, hôm nay chúng tôi đem ra cho chư vị, tôi đã mang đến cho chư vị, đưa đến tận ngưỡng cửa của chư vị. Thế thì xem chư vị có tu được hay không, hành được hay không. Nếu chư vị hành được, thì chư vị tiếp tục tu; nếu chư vị không hành được, nếu chư vị tu không nổi, thì từ nay trở đi chư vị đừng nghĩ gì đến sự tu luyện nữa. Ngoại trừ yêu ma lừa đảo chư vị, chứ không còn ai chỉ dạy chư vị nữa, về sau chư vị cũng khỏi cần tu nữa. Nếu tôi không độ được chư vị, thì không ai độ được chư vị. Thật ra hiện nay muốn đi tìm một sư phụ chính pháp chân chính để chỉ dạy chư vị, còn khó hơn lên trời, hoàn toàn không có người lo cho. Vào thời kỳ mạt pháp, cả đến các tầng thứ cao cũng đang ở trong mạt kiếp, càng không lo cho người thường nữa. Đây là một pháp môn thuận tiện nhất, vả lại là dựa theo đặc tính của vũ trụ trực tiếp luyện, con đường tu được nhanh nhất và ngắn nhất, chỉ thẳng tâm người.

No comments:

Post a Comment