BÀI GIẢNG THỨ CHÍN (9F)
9F/ Người có đại căn khí
1)
Thế nào là người có đại căn khí? Người có đại căn khí và người căn cơ tốt hay
không tốt vẫn có sự khác biệt. Người có đại căn khí khó tìm vô cùng, đều phải
trải qua một thời kỳ lịch sử rất lâu dài, mới xuất sinh được một người. Đương
nhiên người có đại căn khí trước tiên cần phải mang sẵn một khối đức rất lớn, và
khối trường của loại vật chất màu trắng này phải là rất to, điểm này là khẳng
định. Đồng thời họ còn phải chịu đựng được cái khổ trong những cái khổ, còn phải
có tâm đại nhẫn, còn phải xả được, còn phải thủ đức được, ngộ tính còn phải rất
tốt. v.v…
2)
Khổ trong những cái khổ là gì? Trong Phật giáo cho rằng làm người là khổ, chỉ
cần chư vị là người, thì phải chịu khổ. Họ cho rằng các sinh mệnh thể ở trong
tất cả không gian khác không có thân thể như của người thường chúng ta, vì thế
không bị bệnh, cũng không tồn tại vấn đề sinh lão bệnh tử, cũng không tồn tại
các thứ đau khổ này. Người ở không gian khác bay bổng được lên không, vì không
có trọng lượng nặng nhẹ, mỹ diệu vô cùng. Người thường chính vì có thân thể này,
nên xuất hiện một vấn đề: lạnh không chịu được, nóng không chịu được, khát
không chịu được, đói không chịu được, mệt cũng không chịu được, lại còn có sinh
lão bệnh tử, thế nào đi nữa chư vị cũng không thoải mái được.
3)
Tôi đã đọc một tờ báo có bài phóng sự về trận động đất ở Đường Sơn, nhiều người
chết trong trận động đất ấy, nhưng có một số người được cứu thoát sống lại. Một
cuộc điều tra xã hội đặc biệt về một số người này: hỏi họ có cảm giác gì khi ở
trong trạng thái tử vong đó? Nhưng ngoài sức tưởng tượng là những người này đều
nói đến một tình huống đặc biệt, vả lại đều giống nhau như một, chính là con
người ở trong giây phút chết ấy không có cảm giác sợ hãi, trái lại là đột nhiên
có một cảm giác như là được giải thoát, một cảm giác hưng phấn tiềm ẩn; có
người cảm thấy được thoát ra khỏi sự vướng vít ràng buộc của thân thể, bay bổng
lên không một cách nhẹ nhàng tuyệt diệu, còn nhìn lại thấy cả thân thể của mình;
có người còn thấy được các sinh mệnh thể ở không gian khác; có người còn thấy
họ đi đến một nơi nào khác. Tất cả mọi người đều nói có một cảm giác được giải
thoát và hưng phấn tiềm tàng trong giây phút đó, không có cảm giác đau khổ. Chính
là nói con người chúng ta có thân thể xác thịt thì là đau khổ, nhưng mọi người
đều được sinh ra như nhau từ thai mẹ, nên cũng không ý thức được đó là khổ.
4)
Tôi nói rằng con người phải chịu khổ trong những cái khổ. Hôm trước tôi đã
giảng, khái niệm về thời không của nhân loại chúng ta đây khác hẳn với khái
niệm thời không rộng lớn ở không gian khác, chúng ta bên này một thời thần là
hai tiếng đồng hồ, chính là một năm của không gian đó của họ. Nếu nói một người
ở trong hoàn cảnh khổ thế này mà luyện công, thì thật là quá xuất sắc; nếu nói
người này có tâm cầu đạo, muốn tu luyện, thì người này quả thật đáng nể. Khổ
như thế mà họ không bị mất đi bản tính của họ, họ còn muốn tu luyện để quay trở
về. Tại sao vô điều kiện giúp đỡ được những người tu luyện? Chính là như vậy. Nói
một người ngồi thiền một đêm trong không gian người thường, người ta nhìn thấy,
liền nói người này thật là đáng nể, họ đã ngồi nơi đó cả sáu năm rồi. Bởi vì
một thời thần của chúng ta là một năm ở bên đó. Không gian của nhân loại chúng
ta là một không gian rất đặc thù.
5)
Chịu khổ trong những cái khổ là thế nào? Lấy một ví dụ, có một người một hôm đi
làm, sở làm làm ăn không khá, tình trạng không thể tiếp tục vì người nhiều việc
ít, sở làm phải cải tổ lại, nhận nhân viên hợp đồng, sa thải những nhân viên dư
thừa. Anh này là một trong những người đó, thình lình bị mất bát cơm. Tâm trạng
đó cảm thấy thế nào? Không còn gì để chi tiêu, làm sao sống đây? Lại không biết
nghề khác, buồn bã lủi thủi đi về nhà. Vừa vào đến nhà, ông bà già ở nhà lâm
bệnh, bệnh rất trầm trọng, hốt hoảng vội đưa vào bệnh viện, rất khó khăn mới
vay được tiền để đóng cho nhà thương. Quay trở về nhà chuẩn bị vật dụng cho ông
bà già, vừa đến nhà, thầy giáo ở trường đến nhà báo cho biết: con anh đánh bạn
học bị thương ở trường, anh mau đến để xem đi. Giải quyết việc này xong về nhà,
vừa ngồi xuống, điện thoại reo báo tin: vợ anh ngoại tình. Đương nhiên mọi
người sẽ không gặp những sự việc như thế. Một người bình thường sẽ không chịu
nổi những đau khổ này, liền nghĩ: sống nữa để làm gì? Kiếm sợi dây treo lên cho
xong chuyện, khỏi sống nữa! Một cũng xong mà trăm cũng xong! Tôi nói rằng con
người phải chịu khổ trong những cái khổ, đương nhiên không nhất định là phải
dưới hình thức như thế. Như vậy khi tranh giành thôn tính lẫn nhau giữa người
và người, khi va chạm thử thách về tâm tính, tranh giành lợi ích cá nhân thì
không thua những điều này. Có bao nhiêu người chỉ sống vì danh dự hão huyền, họ
sẽ treo cổ khi chịu không nổi nữa. Do đó chúng ta phải tu luyện trong một hoàn
cảnh phức tạp như thế, cần chịu đựng được sự khổ trong những cái khổ, đồng thời
còn phải có tâm đại nhẫn.
6)
Tâm đại nhẫn là gì? Làm một người luyện công trước hết phải làm được là bị đánh
không trả tay, bị chửi không trả lời, phải nhẫn. Nếu không, thì làm sao xứng
đáng là người luyện công? Có người nói: nhẫn nhịn như thế khó mà làm được, tính
tôi nóng. Nóng tính thì phải sửa đổi, người luyện công bắt buộc phải nhẫn. Có
người dạy con cũng nổi nóng, la lối ầm ĩ, chư vị dạy con cũng không cần phải
như thế, chư vị cũng không nên nóng giận thật sự, chư vị giáo dục trẻ con phải
lý trí một chút, như thế mới thật sự giáo dục con cái tốt. Chuyện nhỏ mà không
giữ được, còn nổi nóng, lại còn muốn tăng công nữa. Có người nói: đi trên đường
phố, nếu có ai đá tôi một đá, nơi đó không có ai quen tôi, điều này tôi nhẫn
nhịn được. Tôi nói như vậy còn chưa đủ, trong tương lai không chừng chính trước
mặt người mà chư vị sợ bị mất mặt nhất, chư vị bị người ta tát hai tát tai, để
chư vị mất mặt, chư vị đối xử như thế nào với vấn đề này, xem chư vị có nhẫn
nhịn được không. Nếu chư vị nhẫn nhịn được, nhưng trong tâm vẫn chưa bỏ qua, vậy
thì cũng chưa được. Như mọi người đều biết, khi đạt đến tầng thứ của La Hán, gặp
phải những điều gì cũng không để trong tâm, tất cả những sự việc trong người
thường hoàn toàn không để bụng, luôn luôn vui cười, có thiệt thòi bao nhiêu
cũng vẫn vui cười không thèm để ý đến. Nếu thật sự làm được như thế, chư vị đã
đạt đến quả vị sơ cấp của La Hán rồi.
7) Có người nói: nếu nhẫn
nhịn được đến thành độ ấy, thì người thường sẽ cho chúng ta là quá nhu nhược, quá
dễ bị bắt nạt. Tôi nói, đó không phải là nhu nhược. Mọi người hãy nghĩ xem, trong
giới người thường những người cao niên có tuổi, những người có tầng thứ văn hóa
cao cũng chú trọng phong cách hàm xúc, không so đo tranh chấp với kẻ khác. Nói
chi chúng ta là người luyện công? Làm sao xem đó là nhu nhược được? Tôi cho
rằng đó là sự thể hiện của tâm đại nhẫn, là sự thể hiện của một ý chí kiên
cường, chỉ có người luyện công mới có tâm đại nhẫn như thế. Có một câu nói: thất
phu bị nhục, tuốt kiếm tương đấu. Đối với người thường đương nhiên là vậy, anh
mắng tôi, tôi mắng lại; anh đánh tôi, thì tôi đánh lại. Đó chính là người
thường, có thể nói họ là người luyện công được sao? Làm một người tu luyện, nếu
chư vị không có một ý chí kiên cường, chư vị không khống chế được bản thân, chư
vị sẽ không thể làm được điểm này.
8)
Mọi người đều biết thời xưa có một nhân vật tên là Hàn Tín, kể rằng Hàn Tín có
bản lĩnh, là đại tướng quân của Lưu Bang, lương đống trụ cột của quốc gia. Vì
sao làm được việc lớn như thế? Kể rằng từ thuở bé Hàn Tín đã không phải người
tầm thường, có một câu chuyện như thế này, nói là Hàn Tín chịu nhục chui dưới
háng. Thời thiếu niên Hàn Tín đã tập luyện võ công, người luyện võ công thường
khoác thanh bảo kiếm. Có một hôm đi trên đường phố, có tên vô lại hai tay chống
nạnh chận đường đi của Hàn Tín: nhà ngươi khoác thanh bảo kiếm để làm gì? Nhà
ngươi có dám giết người không? Ngươi dám giết người ngươi hãy chặt đầu ta đi. Nói
xong hắn đưa cái đầu ra. Hàn Tín nghĩ: ta chặt đầu hắn làm gì? Vào thời bấy giờ
chặt đầu người cũng phải trình quan và đền mạng, đâu có tùy tiện giết người
được? Hắn ta vừa thấy Hàn Tín không dám giết, bèn nói: nhà ngươi không dám giết
ta, thì nhà ngươi hãy chui qua háng của ta. Hàn Tín đã thật sự chui qua háng
của hắn. Điều này cho thấy rằng Hàn Tín có cái tâm đại nhẫn xuất chúng. Ông ta
khác với người thường, cho nên ông ta mới làm được đại sự. Con người tranh đua
chỉ vì danh dự, đó là lời nói của người thường. Nếu chỉ sống cho danh dự, mọi
người hãy suy nghĩ, sống như thế có mệt mỏi không? Có khổ không? Có đáng không?
Hàn Tín dẫu sao cũng chỉ là người thường, chúng ta là người tu luyện, chúng ta
còn phải hơn Hàn Tín nữa. Mục tiêu của chúng ta là tu để siêu vượt qua khỏi
tầng thứ của người thường, để vươn lên tiến vào tầng thứ cao hơn. Sự việc như
thế chúng ta sẽ không gặp phải, nhưng tu luyện tại nơi người thường khi bị nhục
nhã, uất ức, khi bị sỉ nhục, cũng không nhất định kém hơn thế. Sự va chạm tâm
tính giữa người và người, tôi nói cũng không thua kém gì những thứ đó, chỉ có
hơn chứ không có kém, cũng rất là khó khăn.
9)
Đồng thời, người tu luyện cần phải xả được, xả bỏ tất cả các chấp trước trong
người thường, tất cả các loại dục vọng. Không thể làm được liền, chúng ta từ từ
cũng làm được. Nếu chư vị làm được ngay hôm nay, thì hôm nay chư vị đã là phật
rồi. Tu luyện phải từ từ, nhưng chư vị không nên thả lỏng. Chư vị nói: Sư phụ
giảng rồi, tu luyện phải từ từ, vậy thì chúng ta cứ từ từ mà tu luyện. Như vậy
là không được! Chư vị phải yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, tu luyện phật
pháp chư vị cần phải dũng mãnh tinh tiến.
10)
Còn phải thủ đức được, phải giữ vững tâm tính, không được liều lĩnh táo bạo. Chư
vị không nên tùy tiện muốn làm gì thì làm, chư vị phải giữ được tâm tính của
mình. Trong người thường chư vị thường nghe nói câu như thế này: làm việc thiện
để tích đức. Người luyện công không giảng tích đức, chúng ta giảng thủ đức. Tại
sao giảng thủ đức? Vì chúng tôi thấy một tình huống như thế này: người thường
họ nói đến tích đức, nếu họ tích được đức, làm được việc thiện, để kiếp sau sẽ
hưởng được nhiều điều tốt lành. Còn chúng ta ở đây không có vấn đề ấy nữa, nếu
chư vị tu thành đắc đạo rồi, thì không còn vấn đề kiếp sau nữa. Ở đây chúng ta
giảng thủ đức, còn có một tầng ý nghĩa khác, chính là nói, hai loại vật chất mà
chúng ta mang trên thân không phải chỉ được tích lũy trong một đời một kiếp, nó
là trải qua nhiều thời đại xa xưa di lưu xuống. Cho dù chư vị đạp xe đi khắp
phố phường, cũng không nhất định gặp được một việc tốt để làm. Hằng ngày chư vị
làm thế, cũng chưa chắc là gặp được.
11)
Còn có một tầng ý nghĩa khác, để chư vị tích đức, chư vị thấy việc này là việc
tốt, nhưng khi chư vị làm, thì có thể là một việc xấu; khi chư vị thấy sự việc
kia là xấu, chư vị can thiệp vào, không khéo lại là việc tốt. Tại vì sao? Vì
chư vị không thể nhìn thấy được những quan hệ nhân duyên ở trong đó. Pháp luật
chỉ xử lý những việc của người thường, điều đó không thành vấn đề. Làm một
người luyện công thì chính là siêu thường rồi, vậy chư vị đã làm người siêu
thường, phải dùng lý siêu thường mà yêu cầu chư vị, chứ không đo lường theo lý
của người thường. Chư vị không biết những quan hệ nhân duyên của sự việc ấy, thì
chư vị dễ làm sai việc đó. Vì vậy mà chúng tôi giảng vô vi, chư vị không nên
tùy tiện muốn làm gì thì làm. Có người nói: tôi chỉ muốn trừng trị kẻ xấu. Tôi
nói như vậy tốt hơn chư vị nên đi làm cảnh sát. Nhưng chúng tôi cũng không bảo
chư vị làm ngơ khi gặp chuyện sát nhân hay phóng hỏa. Tôi nói cho mọi người hay,
khi mâu thuẫn giữa người và người xảy ra, người này đá người kia một đá, người
kia đấm người nọ một đấm, rất có thể là họ thiếu nhau từ trước, họ đòi nợ nhau.
Nếu chư vị xen vào, giữa họ không thể giải quyết được món nợ ấy, lại phải dời
đến một dịp khác. Có nghĩa là nếu chư vị không nhìn thấy được quan hệ nhân
duyên, dễ làm điều xấu, từ đó mà bị thất đức.
12)
Người thường can thiệp vào việc của người thường thì không có vấn đề gì, họ đo
lường theo lý của người thường. Chư vị cần phải đo lường theo lý siêu thường, chư
vị thấy việc sát nhân phóng hỏa mà chư vị không can thiệp thì đó là vấn đề tâm
tính, nếu không thì làm sao thể hiện ra được là người tốt? Sát nhân phóng hỏa
mà chư vị làm ngơ, thì chư vị can thiệp việc gì đây? Nhưng có một điểm, những
việc này không quan hệ gì đến người tu luyện của chúng ta. Không nhất định an
bài cho chư vị, không nhất định để chư vị gặp phải. Chúng tôi giảng thủ đức
chính là để chư vị tránh khỏi phạm điều xấu, không khéo chư vị chỉ mới làm sơ
việc gì đó, thì có thể là đã làm việc xấu, như thế chư vị sẽ bị thất đức. Một
khi chư vị bị thất đức, tầng thứ của chư vị làm sao đề cao lên được? Làm sao
đạt đến mục tiêu cuối cùng của chư vị? Trong đó có quan hệ đến vấn đề như thế. Ngoài
việc đó ra, còn phải có ngộ tính tốt, căn cơ tốt có thể ngộ tính cũng tốt, sự
ảnh hưởng của hoàn cảnh cũng có tác dụng.
13)
Chúng tôi còn giảng, nếu mọi người trong chúng ta ai ai cũng hướng vào bên
trong mà tu, ai ai cũng tìm từ trong tâm tính của bản thân, điều nào làm không
tốt tự mình phải tìm cho ra nguyên nhân, để lần sau làm tốt hơn, khi làm một
việc gì luôn nghĩ đến người khác trước. Như thế thì xã hội nhân loại sẽ trở
thành tốt hơn, đạo đức sẽ được vãn hồi thăng tiến, tinh thần văn minh cũng biến
thành tốt hơn, tình trạng trị an cũng biến đổi tốt, có lẽ cũng không cần đến
cảnh sát nữa. Không cần ai kiểm soát, mọi người tự kiểm soát lấy mình, hướng
vào tâm của bản thân mà tìm, chư vị nói đó tốt biết bao. Như mọi người đều biết
ngày nay pháp luật đang dần dần kiện toàn, dần dần hoàn thiện, nhưng vì sao vẫn
có người làm việc xấu? Có pháp luật mà không tuân theo? Đó chính là vì chư vị
không kiểm soát được tâm của họ, lúc không ai nhìn thấy, họ vẫn làm điều xấu. Nếu
mọi người ai ai cũng hướng vào nội tâm mà tu, thì sẽ tuyệt nhiên khác hẳn. Cũng
không cần chư vị thắc mắc binh vực những điều bất bình nữa.
14)
Pháp chỉ có thể giảng đến tầng này thôi, cao hơn nữa thì còn tùy vào bản thân
chư vị tu thì mới đạt được. Có người hỏi vấn đề càng hỏi càng cụ thể, nếu tôi
giải đáp tất cả mọi vấn đề trong đời sống của chư vị, thì chư vị còn tu luyện
gì nữa? Chư vị phải tự mình tu, tự mình ngộ lấy, nếu tôi giảng ra tất cả, thì
còn gì cho chư vị tu nữa. May mắn là Đại Pháp đã được truyền ra, chư vị noi
theo Đại Pháp mà hành được rồi.
No comments:
Post a Comment