BÀI GIẢNG THỨ CHÍN (9G)
9G
1) Tôi nghĩ rằng thời gian truyền pháp của tôi trên cơ
bản đã sắp kết thúc, do đó tôi muốn để lại cho mọi người những điều chân chính,
để mọi người từ nay trở đi trong khi tu luyện, đều có pháp chỉ đạo cho mọi
người. Trong suốt quá trình truyền pháp, tôi vốn chịu trách nhiệm với mọi người,
đồng thời cũng chịu trách nhiệm với xã hội, trên thực tế chúng tôi đã thực thi
dựa trên nguyên tắc đó, còn về hiệu quả tốt hay xấu tôi cũng không đề cập đến, để
công chúng tự kết luận. Nguyện vọng của tôi là truyền bá Đại Pháp này, để chúng
ta có nhiều người hơn nữa được thọ ích, giúp cho những người thật sự muốn tu
luyện có thể dựa theo pháp này mà tu luyện lên. Đồng thời trong quá trình
truyền pháp, chúng tôi cũng giảng về đạo lý làm người, cũng mong rằng chư vị
sau khóa học, nếu có người không tu luyện theo Đại Pháp này, thì ít nhất cũng làm
được một người tốt, như thế cũng có ích lợi cho xã hội chúng ta. Thật ra chư vị
đã biết làm người tốt rồi, sau khóa học, chư vị cũng làm được một người tốt.
2)
Trong quá trình truyền pháp cũng có nhiều điều không thuận lợi, can nhiễu từ đủ
mọi phương diện cũng rất lớn. Nhờ vào sự hỗ trợ của ban tổ chức và các giới
lãnh đạo, cũng như nỗ lực của các nhân viên cộng tác, khóa học của chúng ta đã
thành công tốt đẹp.
3) Trong những khoá học, tất cả những
điều tôi giảng trong các bài thuyết giảng toàn bộ đều là những điều chỉ đạo cho
mọi người tu luyện lên tầng thứ cao, trong quá khứ khi giảng pháp không ai
giảng về những điều này. Những điều tôi giảng là đã rất minh bạch rõ ràng, được
kết hợp với khoa học hiện đại và khoa học nhân thể hiện đại để giảng, hơn nữa
những điều giảng ra ở tầng thứ rất cao. Chủ yếu là vì mọi người, muốn để cho
mọi người sau này chân chính đắc được pháp, tu luyện lên trên, đó là điểm xuất
phát của tôi. Trong quá trình chúng tôi truyền pháp truyền công nhiều người
cũng nhìn nhận rằng pháp này rất tốt, nhưng thực hành lại quá khó. Thật ra tôi
thấy rằng khó hay không khó, là đối với người nào đó mà xét, còn với một người
bình thường, không muốn tu luyện, họ sẽ cho rằng tu luyện thật là quá khó, không
thể tưởng tượng được, không thể tu thành. Họ là người thường, họ không muốn tu
luyện, họ sẽ thấy rất là khó. Lão Tử giảng: “Thượng sĩ văn đạo, cần nhi hành
chi; trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong; hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi; bất
tiếu bất túc dĩ vi đạo”. Đối với một người tu luyện chân chính, tôi nói là thật
dễ dàng, không phải là điều cao siêu gì đó mà vói không tới. Thật ra có nhiều
cựu học viên ngồi tại đây hay các cựu học viên không có mặt nơi đây đã tu luyện
đến tầng thứ tương đối cao rồi. Tôi không nói cho chư vị biết điều ấy vì e rằng
chư vị sinh tâm chấp trước, sẽ mừng rỡ tự mãn v. v. ., những yếu tố ấy sẽ ảnh
hưởng đến sự tăng trưởng công lực của chư vị. Làm một người chân chính có quyết
tâm tu luyện, họ chịu đựng được tất cả, trước những lợi ích cá nhân họ gạt bỏ
được tâm chấp trước đó, xem thường nó được, chỉ cần làm được thì không khó. Những
ai cho đó là khó, thì chính là vì họ chưa vứt bỏ được những điều ấy. Chính công
pháp tu luyện không phải là khó, chính việc đề cao tầng thứ không có gì khó cả,
chỉ vì tâm của con người chưa vứt bỏ được, họ mới nói là khó. Vì trong những
lợi ích hiện thực thật khó mà bỏ xuống, lợi ích nằm ngay trước mắt, chư vị nói
xem tâm ấy làm sao bỏ xuống được? Họ nhận thấy rằng khó, trên thực tế chính là
khó ở điểm này. Chúng ta khi xảy ra những mâu thuẫn giữa người và người, không
nhẫn nhịn được sự uất ức đó, thậm chí không đối đãi xử sự vấn đề với tư cách
của một người tu luyện, tôi nói vậy thì không được. Quá khứ khi tôi tu luyện, có
nhiều vị cao nhân nói với tôi câu này, họ nói: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành
năng hành”. Khó nhẫn có thể nhẫn, khó làm có thể làm, thật ra là như vậy. Nếu
không ngại về nhà mọi người hãy thử xem. Khi gặp kiếp nạn thật sự hoặc là trong
sự vượt qua thử thách, chư vị thử xem, khó nhẫn, chư vị hãy cố nhẫn xem; làm
không được, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được không, nếu
chư vị thật sự làm được như thế, chư vị sẽ phát hiện rằng “qua khỏi bóng liễu
ám che, sẽ là một xóm làng với trăm hoa rực rỡ”.
4)
Vì tôi đã nói quá nhiều rồi, giảng nhiều quá mọi người sẽ khó nhớ hết những
điều tôi giảng. Tôi có vài yêu cầu chủ yếu là: mong rằng mọi người từ nay trong
sự tu luyện, hãy thực sự xem chính mình là người luyện công, chân chính tiếp
tục tu luyện. Tôi mong rằng các học viên mới và cũ đều có thể tu luyện trong
Đại Pháp, đều có thể công thành viên mãn! Mong rằng mọi người về nhà hãy tranh
thủ thời gian thật sự tu luyện.
* * * *
5) “Chuyển Pháp Luân” không hoa lệ về văn chương bề mặt, thậm
chí không phù hợp với ngữ pháp hiện đại. Nhưng, nếu như tôi dùng ngữ pháp hiện
đại để chỉnh lý cuốn sách Đại Pháp này, thì sẽ xuất hiện một vấn đề nghiêm
trọng, qui tắc văn phạm cấu kết của ngôn ngữ văn chương dẫu chau chuốt, nhưng
sẽ không có nội hàm thâm sâu hơn và cao hơn. Bởi vì dùng từ vựng theo qui tắc
văn phạm hiện đại hoàn toàn không thể diễn đạt được sự chỉ đạo của Đại Pháp tại
các tầng thứ khác cao hơn và biểu hiện của Pháp tại mỗi tầng, cũng như đưa đến
diễn hóa của công và bản thể của học viên và nâng cao sự biến hóa của loại thực
chất này.
Lý Hồng Chí
Hết
No comments:
Post a Comment