BÀI GIẢNG THỨ BẢY (7D)
7D/ Vấn đề trị bệnh
1)
Nói về trị bệnh, không phải dạy chư vị trị bệnh. Đệ tử chân tu của Pháp luân
Đại pháp, không ai được trị bệnh cho người khác, chư vị vừa trị bệnh, những gì
của Pháp luân Đại pháp mang trên thân chư vị, pháp thân của tôi sẽ thu hồi tất
cả. Tại sao lại xem vấn đề này nghiêm trọng như thế? Vì đó là một hiện tượng
phá hoại Đại Pháp. Chưa nói đến đã làm tổn hại thân thể của chư vị, có người
một mai khám được bệnh thì thấy ngứa tay, gặp ai cũng níu kéo khám bệnh cho
người ta, khoe tài của mình, đó không phải là tâm chấp trước hay sao? Ảnh hưởng
nghiêm trọng đến sự tu luyện của con người.
2)
Có nhiều thầy khí công giả bắt được tâm lý của người thường, muốn đi khám bệnh
cho người ta sau khi học được khí công, thì dạy cho chư vị những thứ đó. Nói
phát khí là trị được bệnh, có phải làm trò cười sao? Chư vị cũng là khí, họ
cũng là khí, chư vị phát khí là trị được bệnh cho người ta sao? Không khéo khí
của người ta lại trị bệnh cho chư vị cũng có! Giữa khí và khí không có tác dụng
chế ước. Con người xuất công khi tu luyện tại tầng thứ cao, phát ra đó là vật
chất cao năng lượng, đây mới thật sự trị được bệnh, chế ước được căn bệnh, khởi
được tác dụng ức chế, nhưng vẫn không thể trừ tận gốc. Cho nên thật sự trị được
bệnh, thì cần phải có công năng mới trị triệt để căn bệnh được. Mỗi một thứ
bệnh đều có một loại công năng nhắm riêng để trị, chỉ riêng các công năng trị
bệnh tôi nói có hơn một nghìn loại, có bao nhiêu bệnh thì là có bấy nhiêu loại
công năng nhắm riêng để trị. Nếu không có công năng ấy, dù tay của chư vị có
múa ra hoa đi nữa nó cũng không làm gì được.
3) Trong những năm gần đây
có những người đã làm hỗn loạn trong giới tu luyện. Những thầy khí công chân
chính ra để giúp khử bệnh khỏe thân, những thầy khí công mới bắt đầu là đi ra
mở con đường đó, nào đâu có dạy người ta đi trị bệnh? Đều là họ khử bệnh cho
chư vị hoặc là dạy chư vị tu luyện như thế nào thế nào, rèn luyện thân thể như
thế nào thế nào, dạy chư vị một bộ công pháp, rồi sau đó tự mình chư vị thông
qua sự rèn luyện để khử bệnh. Về sau các thầy khí công giả xuất hiện và làm hỗn
loạn ô ám, ai muốn trị bệnh thì sẽ chuốc lấy phụ thể, nhất định là như thế. Trong
hoàn cảnh lúc bấy giờ cũng có một số thầy khí công khám bệnh, đó là để phối hợp
với thiên tượng lúc đó. Nhưng nó không phải là một khả năng kỹ thuật của người
thường, không thể bảo trì vĩnh viễn được, đó là do sự biến hóa của thiên tượng
tạo ra vào lúc bấy giờ, đó là sản phẩm trong một thời kỳ đó. Về sau bày vẽ ra
những thứ như chuyên môn dạy người ta trị bệnh, làm loạn cả lên. Một người
thường ba ngày năm ngày mà trị được bệnh? Có người nói: tôi trị được bệnh này
bệnh kia. Tôi cho chư vị hay, tất cả những điều như vậy đều có mang theo phụ
thể, chư vị có biết sau lưng của chư vị có cái gì bu trên đó? Chư vị có phụ thể,
tự chư vị không có cảm giác, chư vị không biết, chư vị còn tưởng hay lắm, còn
cảm thấy mình có tài.
4)
Thầy khí công chân chính phải trải qua bao nhiêu năm khổ tu, mới đạt được mục
đích như thế. Khi chư vị trị bệnh cho người khác, chư vị hãy nghĩ xem, chư vị
đã có đủ công năng cường mạnh để tiêu trừ nghiệp lực của người ta không? Chư vị
đã được chân truyền chưa? Chư vị trong hai ngày, ba ngày là trị bệnh được sao? Chư
vị trị được bệnh với bàn tay của một người thường sao? Nhưng các thầy khí công
giả họ nắm được yếu điểm của chư vị, nắm được tâm chấp trước của con người, có
phải là chư vị muốn truy cầu trị bệnh không? Được, họ bèn mở lớp dạy trị bệnh, chuyên
môn dạy chư vị thủ pháp trị liệu. Nào là châm khí, nào là cách soi sáng, bài
trừ, bổ khí, nào là điểm huyệt, nào là một tay nắm bắt, đủ mọi danh từ, mục
đích là moi tiền của chư vị.
5)
Chúng ta hãy nói về một tay nắm bắt. Tình huống mà chúng tôi thấy là như thế
này: con người vì sao có bệnh? Nguyên nhân căn bản tạo cho họ có bệnh hay bất
hạnh chính là nghiệp lực, nghiệp lực trường của vật chất màu đen đó. Nó là thứ
thuộc về âm tính, thuộc về những thứ không tốt. Còn các linh thể không tốt kia,
cũng là những thứ âm tính, đều thuộc về màu đen cả, cho nên chúng lên được, hoàn
cảnh đó thích hợp với chúng. Chúng là nguyên nhân căn bản dẫn đến con người có
bệnh, đó là nguồn gốc chủ yếu nhất của căn bệnh. Đương nhiên còn có hai hình
thức: một là loại linh thể nhỏ, thật nhỏ thật nhỏ, mật độ rất dày đặc như một
khối nghiệp lực; còn một hình thức nữa là như một cái ống dẫn đưa vào, loại này
tương đối hiếm thấy, đều là tích lũy xuống từ tổ tiên ông bà, cũng có tình
huống như thế.
6)
Chúng ta hãy nói trường hợp thông thường nhất, con người có bướu mọc ở đâu đó, bị
viêm ở nơi nào đó, gai xương mọc thêm ở đâu đó, v. v. Tại không gian khác chính
là có một linh thể nằm tại nơi đó, ở trong một không gian rất sâu có một linh
thể. Thầy khí công thông thường nhìn không thấy được, công năng đặc dị thông
thường cũng không thấy được, chỉ thấy được thân thể con người đó có khí đen. Nơi
nào có khí đen là nơi đó có bệnh, điều này nói đúng. Nhưng khí đen không phải
là nguyên nhân căn bản tạo ra căn bệnh, mà là nơi một không gian thâm sâu hơn
có một linh thể như thế, là nó phát ra trường này. Vì vậy có người nói nào là
bài trừ, nào là tiết xuất, chư vị cứ bài trừ đi! Không bao lâu nó lại sinh sản
ra nữa, có nhiều linh thể có sức lực mạnh, vừa bị bài ra lại kéo quay trở lại, chính
nó thu hồi lại được, có chữa thì cũng trị không khỏi.
7)
Căn cứ theo công năng đặc dị mà nhìn, nơi nào có khí đen, cho rằng là khí bệnh;
Theo trung y thì nơi đó mạch không thông, khí huyết không thông, mạch bị ứ tắc;
theo tây y nhìn, thì có những hiện tượng như là nơi đó bị lở loét, mọc bướu, gai
xương mọc thêm hay bị viêm. Nó phản ảnh đến không gian này chính là hình thức
như thế. Sau khi chư vị lấy đi những thứ đó, thì chư vị liền phát hiện trên
thân thể nơi này cái gì cũng không còn nữa. Nào là đĩa sụn đệm xương sống bị
chệch ra, gai xương mọc thêm, sau khi chư vị lấy những thứ đó ra, đẩy khối
trường này ra ngoài rồi, chư vị phát hiện bệnh đã khỏi ngay. Chư vị chụp lại
quang tuyến X, thì gai xương mọc thêm gì đó cũng không còn nữa, nguyên nhân căn
bản là do tác dụng của những thứ đó.
8) Có người nói ba ngày trị
được bệnh, năm ngày trị được bệnh, dạy chư vị một tay nắm bắt, chư vị hãy nắm
bắt cho tôi xem nào! Con người là yếu đuối nhất, còn linh thể kia lại rất lợi
hại. Nó khống chế đại não của chư vị, quay chư vị như chong chóng, còn có thể
lấy sinh mệnh của chư vị một cách dễ dàng nữa. Chư vị nói chư vị bắt nó, bắt
bằng cách nào? Bàn tay người thường của chư vị không với chạm tới nó được, chư
vị ở đó quơ cào bậy bạ, nó không thèm để ý đến chư vị, còn ở đằng sau lưng cười
chư vị, bắt bậy bắt bạ, thật là buồn cười; nếu chư vị thật sự đụng chạm đến nó,
lập tức nó làm cho bàn tay của chư vị bị thương ngay, đó là bị thương thật sự. Trước
đây tôi có gặp một số người, hai tay không bị hư hỏng, bất cứ một kiểm tra nào,
thân thể cũng không có bệnh, hai tay không có bệnh, nhưng không thể nào giơ tay
lên được, cứ rũ xuống như thế này. Người bệnh này tôi đã từng gặp. Cái thể đó
của họ trong không gian khác đã bị thương, đó là thật sự bị tàn phế rồi. Cái
thể ấy của chư vị đã bị thương, còn không phải là bị tàn phế hay sao? Có người
hỏi tôi: thưa Sư phụ, con có luyện công được không? Con đã giải phẫu tuyệt dục
rồi, hoặc là bị cắt mất bộ phận nào rồi. Tôi nói điều đó không có ảnh hưởng gì
cả, cái thể của chư vị ở không gian khác không bị giải phẫu, chính cái thể đó
mới có tác dụng trong sự luyện công. Vì vậy tôi vừa mới nói, chư vị muốn bắt
nắm nó, chư vị không với tới nó, thì nó để yên; khi chư vị đụng tới nó, nó có
thể làm tay của chư vị bị thương ngay.
9)
Vì để ủng hộ hoạt động khí công đại quy mô của quốc gia, ở Bắc Kinh tôi đem một
số đệ tử đi tham gia kỳ đại hội sức khỏe đông phương. Trong hai kỳ đại hội đó, chúng
tôi đều nổi bật nhất. Đại hội triển lãm lần thứ nhất Pháp luân Đại pháp của
chúng tôi được vinh danh là công phái minh tinh; vào đại hội triển lãm thứ nhì
người ta đến quá đông không biết phải làm thế nào. Tại các gian hàng khác thì
không có bao nhiêu người, còn tại gian hàng chúng tôi thì chen chung quanh chật
ních. Sắp thành ba hàng, hàng thứ nhất sáng sớm đã ghi danh buổi sáng đầy hết; hàng
thứ nhì đợi để ghi danh buổi chiều; còn một hàng chờ xin chữ ký của tôi. Chúng
tôi không trị bệnh, nhưng tại sao lại làm việc này? Đó là vì để ủng hộ sự hoạt
động khí công đại quy mô của quốc gia, cống hiến cho sự nghiệp ấy nên chúng tôi
đến tham gia.
10)
Tôi chia công của tôi cho các đệ tử mà tôi dẫn theo, mỗi người một phần, đều là
một khối năng lượng gồm gần cả trăm loại công năng hợp thành. Bao bọc kín tay
của những học viên đó lại, mặc dù như thế, có tay còn bị cắn bị thương, cắn đến
sưng vù lên, cắn đến chảy máu, điều này vẫn thường xảy ra. Những thứ đó lợi hại
đến như thế, chư vị nghĩ xem chư vị với bàn tay của người thường chư vị dám
đụng nó chăng? Hơn nữa chư vị cũng không bắt nó được, không có công năng đó thì
cũng không làm gì được cả. Vì ở ngoài không gian khác chư vị muốn làm gì, ý
nghĩ trong đầu chư vị vừa chớm lên là nó biết ngay, chư vị muốn bắt nó, nó đã
chạy trước rồi. Đợi khi bệnh nhân vừa mới bước ra khỏi cửa, lập tức nó lại bám
lên ngay, bệnh lại tái phát. Muốn ra tay trị nó, phải có được một loại công
năng như thế này: vươn tay ra đánh “bốp” một cái giữ nó tại đó luôn. Sau khi
giữ cứng rồi, chúng ta còn có một loại công năng, trước kia gọi là nhiếp hồn
đại pháp, loại công năng đó càng lợi hại hơn, lôi nguyên cả nguyên thần của một
người ra được, ngay tức khắc người này đứng im không động đậy được nữa. Công
năng này có tính cách nhắm riêng đối tượng, chúng ta chính là nhắm riêng vào
những thứ này mà bắt. Như mọi người đã biết cái bát trong tay Phật Như Lai, vừa
chiếu thế này, chư vị thấy Tôn Ngộ Không lớn như thế, lập tức nó biến thành một
chấm nhỏ. Công năng này khởi được một tác dụng như vậy. Không kể linh thể to
chừng nào, không kể linh thể nhỏ chừng nào, vừa đánh vào bắt được trong tay, liền
biến thành rất nhỏ.
11)
Ngoài ra, nếu nói thò tay vào trong thân thể bệnh nhân, rồi chộp bắt ra, điều
đó không được. Như vậy sẽ làm xáo trộn tư duy của con người trong xã hội người
thường, hoàn toàn không cho phép làm như thế, dù làm được cũng không được làm
như vậy. Bàn tay mà họ thò vào là bàn tay ở ngoài không gian khác. Nói rằng tim
họ có bệnh, khi bàn tay này nhắm vào bộ phận tim để bắt, còn bàn tay kia ở
ngoài không gian khác đưa vào trong. Trong nháy mắt, sau khi nhanh chóng chụp
lấy nó rồi, bàn tay bên ngoài của chư vị chộp một cái, hai tay hợp lại, đã bắt
trong tay rồi. Nó rất hung dữ, khi bắt trong tay có lúc nó dẫy dụa, đục khoét, có
lúc nó cắn, có lúc nó còn kêu gào nữa. Chư vị thấy bắt trong tay nó nhỏ như thế,
nhưng sau khi buông tay ra sẽ biến rất lớn. Điều này không phải ai cũng đụng
đến được, không có loại công năng này thì hoàn toàn không thể nào đụng được, hoàn
toàn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng.
12) Đương nhiên trong tương
lai hình thức trị bệnh bằng khí công này, cũng có thể cho phép nó tồn tại, trong
quá khứ cũng vẫn luôn tồn tại rồi. Nhưng bắt buộc phải có điều kiện, người này
bắt buộc phải là người tu luyện, trong quá trình tu luyện họ phát ra tâm từ bi,
họ làm việc này cho một số ít người tốt thì được. Nhưng họ không thể tiêu trừ
triệt để nghiệp này cho người ta được, vì uy đức của họ không đủ, nên khổ nạn
vẫn còn, cụ thể là căn bệnh khỏi thôi. Thầy khí công nhỏ bé thông thường họ
không phải là người tu luyện đắc đạo, họ chỉ giúp đuợc người ta đẩy dời về sau;
cũng có thể giúp cho chuyển hóa, cũng có thể chuyển hóa thành tai nạn khác. Nhưng
quá trình đẩy dời chính họ có thể không biết, nếu công pháp là tu luyện phó ý
thức, là do phó ý thức của họ làm. Có những công pháp, người luyện công dường
như rất nổi tiếng, có nhiều đại sư khí công danh tiếng hiển hách nhưng họ không
có công, công đều ở trên thân phó nguyên thần. Có nghĩa là trong quá trình tu
luyện cho phép làm như thế, vì có những người vẫn tiếp tục ở mãi trong tầng thứ
này, có khi luyện cả mười mấy năm, mấy mươi năm vẫn chưa ra khỏi tầng thứ này, do
đó suốt cuộc đời của họ chỉ mãi khám bệnh khám bệnh cho người ta thôi. Vì họ ở
trong tầng thứ đó, nên họ được phép làm như vậy. Đệ tử tu luyện Pháp luân Đại
pháp tuyệt đối không được phép đi khám bệnh. Đọc sách này cho bệnh nhân, nếu
bệnh nhân tiếp thu được, thì bệnh trị được, nhưng hiệu quả khác nhau còn tùy
theo nghiệp lực của con người nhiều hay ít.
No comments:
Post a Comment