BÀI GIẢNG THỨ BẢY (7C)
7C/ Tâm đố kỵ
1) Khi giảng pháp tôi thường
giảng về vấn đề tâm đố kỵ. Tại vì sao? Vì tâm đố kỵ biểu hiện cực kỳ mãnh liệt
tại Trung Hoa, mãnh liệt đến độ đã trở thành tự nhiên, chính mình cũng không
còn cảm thấy nữa. Tại sao người Trung Hoa có tâm đố kỵ mãnh liệt đến như thế? Nó
cũng có căn nguyên. Người Trung Hoa trước kia chịu ảnh hưởng của Nho giáo khá
sâu, nhân cách cá tính khá hướng nội, nóng giận không biểu lộ ra, vui mừng cũng
không biểu lộ ra ngoài, chú trọng hàm dưỡng, chú trọng nhẫn nại. Vì đã thành
thói quen như thế, do đó toàn dân tộc chúng ta đã hình thành cá tính rất hướng
nội. Đương nhiên nó cũng có cái tốt của nó, không biểu lộ thông minh tài năng
bên trong. Nhưng cũng có tệ đoan tồn tại, là có thể đưa đến những trạng thái
không tốt. Đặc biệt là đến thời kỳ mạt pháp này, phần không tốt càng nổi bật
hơn nữa, thì sẽ khiến cho con người tăng trưởng tâm đố kỵ. Ai có việc tốt tin
vui biểu lộ ra, người khác lập tức ganh tỵ đến mức chịu không nổi, ở sở làm nào
hay ngoài sở làm nếu được khen thưởng, hoặc có được điều gì tốt khi về cũng
không dám lên tiếng, sợ là người khác biết được trong tâm họ không cân bằng. Người
Tây phương gọi đó là đố kỵ Đông phương, cũng gọi là đố kỵ Á châu. Toàn vùng Á
châu đều chịu ảnh hưởng của Nho giáo Trung Hoa tương đối thâm sâu, ít nhiều
cũng mang một chút đó, chỉ duy có Trung Hoa chúng ta thì biểu hiện ra khá mãnh
liệt.
2) Điều này có quan hệ ít nhiều đến chủ nghĩa bình quân
tuyệt đối mà chúng ta đã ban hành trước kia, đằng nào trời sập thì mọi người
cùng chết; có lợi ích gì mọi người cùng chia; tăng lương bao nhiêu phần trăm, thì
mỗi người một phần. Tư tưởng này xem ra thì cũng khá đúng, ai ai cũng như nhau.
Kỳ thực làm sao mà như nhau được? Công việc làm khác nhau, thành độ chịu trách
nhiệm và chức vụ cũng không như nhau. Vũ trụ này của chúng ta còn có nguyên lý,
gọi là không mất thì không được, được thì phải mất. Trong người thường nói: không
làm không được, làm nhiều được nhiều, làm ít được ít, bỏ ra nhiều thu lại phải
đáng được nhiều. Trước đây thi hành chủ nghĩa bình quân tuyệt đối, cho rằng con
người ấy, sinh ra ai cũng đều như nhau, hậu sinh cải tạo lại con người. Tôi
thấy điều này nói quá tuyệt đối, điều gì quá tuyệt đối thì không còn đúng nữa. Tại
sao con người sinh ra lại có nam có nữ? Mặt mũi không giống nhau? Có người mới
sinh ra đã bị bệnh, tật nguyền, không giống nhau được. Chúng tôi nhìn từ tầng
thứ cao, thấy rằng trọn cuộc đời của con người tồn tại trong không gian khác đã
được bày sẵn nơi đó, làm sao như nhau được? Đều ước muốn bình quân, trong đời
của họ không có, làm sao bình quân được? Không giống nhau được.
3) Cá tính của người nước Tây phương tương đối hướng
ngoại, khi vui nhìn thấy được, khi giận cũng nhìn thấy được. Họ có cái tốt của
họ, nhưng cũng có cái dở của họ, là không thể nhẫn nại. Hai cá tính đó trên
quan niệm có sự khác nhau, cũng đem lại hiệu quả khác nhau trong lối làm việc. Người
Trung Hoa, nếu được lãnh đạo ban khen, hoặc cho chư vị một lợi ích nào đó, thì
trong tâm người khác không cân bằng. Nếu được tiền thưởng nhiều một chút, tự
mình lén lén dấu ngay vào túi, không để cho người khác biết. Hiện nay làm lao
động gương mẫu cũng khó: anh là lao động gương mẫu mà, anh giỏi mà, anh phải đi
sớm về trễ, việc đó anh làm đi, anh làm giỏi, chúng tôi dở, nói bóng nói gió, cười
nhạo chua chát, người tốt cũng không dễ làm.
4) Nếu ở ngoại quốc thì tuyệt nhiên khác hẳn. Ông chủ
thấy nhân viên này hôm nay làm việc đắc lực, tiền thưởng cho nhiều hơn một chút.
Anh ta mừng rỡ đếm từng tờ từng tờ trước mặt mọi người và nói: ồ, hôm nay xếp
thưởng cho tôi khá nhiều tiền, vui mừng cười ha hả đếm từng tờ từng tờ khoe với
mọi người, họ không có hậu quả gì cả. Nếu là ở Trung Hoa, nói có người lãnh
thêm được một ít tiền thưởng, vị lãnh đạo cũng khuyên họ mau cất giấu cho kỹ, chớ
để cho người khác nhìn thấy. Ở nước ngoài, một đứa trẻ nếu ở trường có được một
trăm điểm, nó mừng rỡ vừa chạy vừa reo to: hôm nay tôi được một trăm điểm, tôi
được một trăm điểm! Một mạch chạy từ trường về nhà, hàng xóm sẽ mở cửa chào
mừng: ê Tom, cháu giỏi quá, thằng bé giỏi đó! Người khác cũng mở cửa sổ: À! Jack,
cháu thật đáng khen! Chuyện này mà xảy ra tại Trung Hoa thì hỏng cả: tôi được
một trăm điểm, tôi được một trăm điểm! đứa trẻ từ trường chạy về nhà, cửa chưa
mở mà trong nhà đã có tiếng la: có gì hay đâu, chỉ có được một trăm điểm? Khoe
khoang cái gì! Ai mà chẳng có một trăm điểm! Hai quan niệm khác nhau nên đưa
đến hai hiệu quả khác nhau. Nó sẽ dẫn đến tâm đố kỵ của con người, khi người
khác được tốt, không vui mừng cho người ta, mà trong tâm lại không cân bằng. Nó
sẽ xuất hiện vấn đề này.
5) Chủ nghĩa bình quân tuyệt đối được ban hành mấy năm
trước đây, đã làm rối loạn quan niệm tư tưởng của con người. Lấy một ví dụ cụ
thể: có người nọ trong đơn vị, anh ta cảm thấy người khác không giỏi bằng mình,
điều gì anh ta cũng làm được, cảm thấy mình thật sự tài giỏi, trong tâm anh tự
nhủ: cho mình chức vụ trưởng xưởng, giám đốc mình cũng đảm trách được; hoặc
chức vụ cao hơn mình cũng làm được; chức vụ như thủ trưởng ta thấy cũng được. Vị
lãnh đạo cũng có thể nói người này rất khá, làm việc gì cũng được. Các bạn đồng
sự có thể cũng khen, người này được lắm, có được mấy chiêu, có tài năng. Nhưng
trong tổ của anh hoặc cùng văn phòng anh ta có một người, làm gì cũng không
được, không đảm đương được gì cả. Có một hôm, con người bất tài kia lại được đề
bạt lên chức, mà không đề cử anh ta, và lại còn trở thành lãnh đạo của anh ta
nữa. Anh cảm thấy trong tâm không cân bằng, anh ta đi than phiền cả xếp trên
lẫn người đồng nghiệp, cảm thấy phẫn uất bất bình, ganh tỵ vô cùng.
6) Tôi giảng lý như thế này
cho mọi người, lý mà người thường không thể nhận thức đến được: chư vị thấy chư
vị giỏi mọi mặt, trong vận mệnh của chư vị không có; họ không làm được việc gì
cả, nhưng trong vận mệnh của họ có, cho nên họ được lên làm cấp lãnh đạo. Bất
kể người thường suy nghĩ thế nào, đó là cách suy nghĩ của người thường. Qua tầm
nhìn của các vị sinh mệnh cao cấp hơn, thì sự phát triển của xã hội loài người,
chẳng qua là phát triển theo những quy luật phát triển đặc định mà thôi, vì vậy,
một người sẽ làm việc gì trong cuộc đời, họ không hẳn là an bài cho chư vị theo
khả năng của chư vị. Trong Phật giáo giảng nghiệp lực luân báo, cuộc đời của
chư vị được an bài dựa trên nghiệp lực của chư vị, tài năng của chư vị giỏi đến
đâu, mà chư vị không có đức, có thể cả đời chư vị cũng chẳng có gì cả. Chư vị
xem người kia làm gì cũng không được, nhưng đức của họ lớn, họ làm quan lớn, phát
tài nhiều. Người thường không nhìn thấy được điểm này, họ luôn cảm thấy chính
họ phải làm điều gì xứng đáng với tài năng của chính họ. Vì vậy mà suốt đời họ
luôn luôn tranh đấu và giành giật, với một trái tim bị tổn thương trầm trọng, cảm
thấy cay đắng, mệt mỏi, tâm trí luôn không thăng bằng. Ăn không ngon, ngủ không
yên, họ thấy chán nản, khi về già, làm cho sức khỏe của chính họ bị sa sút, đủ
thứ bệnh đều giáng vào thân.
7) Như vậy chúng ta người tu luyện, thì càng không nên
làm như thế, người tu luyện chúng ta nói, nên thuận theo tự nhiên, cái gì của
chư vị thì không mất, cái gì không phải của chư vị thì chư vị giành cũng không
được. Đương nhiên cũng không phải là tuyệt đối. Nếu đều tuyệt đối như thế, thì
sẽ không tồn tại vấn đề con người làm điều xấu, có nghĩa là nó cũng có thể tồn
tại một số yếu tố không ổn định. Nhưng chúng ta làm người luyện công, theo lý là
do pháp thân của sư phụ lo cho, ai muốn lấy gì của chư vị cũng không lấy được. Vì
thế chúng tôi giảng hãy thuận theo lẽ tự nhiên, lắm lúc, chư vị thấy những thứ
này là của chư vị, người ta cũng nói với chư vị, thứ ấy là của chư vị, nhưng
thật ra nó không phải là của chư vị. Có lẽ chư vị cho rằng đó là của chư vị, đến
cuối cùng nó không phải là của chư vị, chính từ trong đó mà thấy được chư vị
đối với sự việc này có buông bỏ được hay không, nếu không buông bỏ được thì đó
là tâm chấp trước, thì phải dùng cách này để đẩy đi cái tâm ham lợi này của chư
vị, chính là vấn đề này. Vì người thường không ngộ được cái lý này, nên trước
các món lợi đều muốn đi tranh đi đấu.
8) Tâm đố kỵ ở trong người
thường phản ảnh ra thật là ghê gớm, trong giới tu luyện xưa nay cũng phản ảnh
khá nổi bật. Giữa các môn phái với nhau cũng không phục nhau, công của anh tốt,
công của người kia hay, bàn tán chỗ hay chỗ dở đều có cả. Tôi thấy đều là ở
trong tầng thứ khử bệnh khỏe thân mà thôi. Đa số các công phái tranh cãi lẫn
nhau như thế, đại đa số đều do phụ thể mang theo những công loạn bậy, cũng
không chú trọng tâm tính. Có người luyện công luyện cả hơn hai mươi năm mà
không xuất công năng, trong khi người khác mới tập luyện thì đã xuất công năng,
trong tâm của họ cảm thấy không thăng bằng: tôi đã luyện công hơn hai mươi năm,
tôi cũng chưa xuất công năng, ông này xuất công năng, ông này xuất công năng gì
đây? Trong tâm họ tức nghẹn cả lên: ông này bị phụ thể, tẩu hỏa nhập ma! Thầy
khí công mở lớp, có người ngồi đó cũng không phục: hừ! Sư khí công gì đây, ông
ta giảng những trò đó tôi chẳng muốn nghe. Sư khí công này thật tình có thể
giảng không hay bằng họ, nhưng sư khí công này chỉ giảng những gì thuộc về môn
phái của chính ông ta mà thôi. Còn người này họ cái gì cũng học, có cả chồng chứng
chỉ mãn khóa, thầy khí công nào mở lớp họ cũng tham dự, họ thật sự biết được
rất nhiều, biết còn nhiều hơn cả thầy khí công này. Nhưng có dùng gì? Đều là
những điều khử bệnh khỏe thân, ông ta ôm vào càng nhiều, tín hiệu càng loạn, càng
phức tạp, càng khó tu, tất cả đều bị rối loạn. Tu luyện chân chính là phải chú
trọng chuyên nhất, không xảy ra bất cứ sai lệch nào cả. Trong những người tu
đạo chân chính cũng có cái phản ảnh này, giữa họ không phục với nhau, tâm ganh
đua chưa vứt bỏ, cũng dễ sinh ra tâm đố kỵ.
9) Chúng ta hãy kể một câu chuyện đời xưa: Thân Công Báo
trong chuyện Phong thần diễn nghĩa, thấy Khương Tử Nha vừa già vừa bất tài, nhưng
lại được Nguyên Thủy Thiên Tôn cho Khương Tử Nha đi phong thần. Trong tâm Thân
Công Báo thì không thăng bằng: tại sao lại để cho ông ta đi phong thần? Các
người xem tôi đây Thân Công Báo này thật có tài, cái đầu của tôi cắt lìa khỏi
cổ mà còn còn gắn nó lại được, tại sao không bảo tôi đi phong thần? Ông ta ganh
tỵ quá đỗi, cứ mãi phá đám gây rắc rối với Khương Tử Nha.
10) Trong thời đại Thích ca Mâu ni Phật giáo nguyên thủy
là có giảng về công năng, nhưng trong Phật giáo ngày nay không ai dám giảng đến
công năng nữa. Nếu chư vị nói đến công năng, họ nói chư vị là bị tẩu hỏa nhập
ma. Công năng cái gì? Họ hoàn toàn không thừa nhận. Tại sao thế? Các hòa thượng
ngày nay cũng hoàn toàn không biết là việc gì cả. Thích ca Mâu ni có mười đại
đệ tử, trong đó có Mục Kiền Liên được ông cho là thần thông đệ nhất. Thích ca
Mâu ni còn có nữ đệ tử, trong số đó có một vị tên Liên Hoa Sắc, cũng là thần
thông đệ nhất. Phật giáo truyền vào Trung Hoa cũng thế, có nhiều vị cao tăng
xuất hiện trong nhiều thời đại, khi Bồ Đề Đạt Ma đến Trung Hoa, ông đã vượt qua
sông trên một nhánh lau. Nhưng theo với sự phát triển của lịch sử, thì thần thông
càng ngày càng bị bài xích. Nguyên nhân chủ yếu là vì các vị đại hòa thượng
trong chùa, các hòa thượng trụ trì, phương trượng, những người này không nhất
định là người có đại căn cơ, đừng xem họ làm phương trượng, làm đại hòa thượng,
đó cũng bất quá là một chức vị trong người thường, họ cũng là người còn đang tu
luyện, chẳng qua là họ tu luyện chuyên nghiệp. Chư vị tu tại gia là nghiệp dư. Tu
thành tu không thành là đều tùy vào tâm đó mà tu, đều là như nhau, sai thiếu
một chút cũng không được. Nhưng một tiểu hòa thượng lo việc nhóm lửa nấu cơm, họ
không nhất định là người có căn cơ thấp. Tiểu hòa thượng càng chịu cực nhọc
nhiều thì càng dễ khai công, còn đại hòa thượng đó càng hưởng thụ càng không dễ
khai công, vì đây có vấn đề chuyển hóa nghiệp lực. Tiểu hòa thượng cứ mãi chịu
khổ cực và nhọc nhằn, trả nghiệp thì nhanh, khai ngộ cũng nhanh, có thể một
ngày nào đó họ được khai công trong tức thời. Một khi khai công, khai ngộ hoặc
bán khai ngộ, thì thần thông xuất ra, các hòa thượng trong chùa đều đến hỏi họ,
mọi người khâm phục họ. Nhưng riêng thầy trụ trì thì lại chịu không nổi: tôi, người
trụ trì để làm gì? Khai ngộ cái gì đây? Hắn là bị tẩu hỏa nhập ma, phải đuổi
hắn đi. Bị đuổi ra khỏi chùa. Ngày tháng lâu dài, dần dần trong Phật giáo trên
Hán địa chúng ta không còn ai dám nói đến công năng nữa. Chư vị thấy Tế Công
tài giỏi như thế, ông đem những thân cây to lớn từ núi Nga Mi, rồi từng cây
từng cây từ cái giếng quăng lên, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi Linh Ẩn Tự.
11) Vấn đề tâm đố kỵ này rất là nghiêm trọng, vì điều này
liên can trực tiếp đến vấn đề chúng ta có tu thành viên mãn được hay không. Tâm
đố kỵ nếu không vứt bỏ được, tất cả những tâm tu luyện của con người đều biến
thành rất yếu đuối. Đây có một cái quy định: con người đang ở trong tu luyện, tâm
đố kỵ nếu không buông bỏ thì không thể nào tu thành chính quả được, tuyệt đối
không đắc được chính quả. Trước đây mọi người có thể nghe qua: Phật A Di Đà
giảng về việc mang theo nghiệp khi vãng sinh, nếu tâm đố kỵ không buông bỏ thì
không được. Các phương diện khác có kém chút ít, tiểu lai tiểu khứ mang theo
đôi chút nghiệp vãng sinh rồi tu tiếp, đều có thể được, nhưng tâm đố kỵ chưa bỏ
thì tuyệt đối không được. Hôm nay tôi giảng cho những người luyện công rằng, chư
vị đừng nên chấp trước trong mê muội mà không ngộ. Mục đích mà chư vị muốn đạt
được là tu luyện lên trên tầng thứ cao hơn, thì tâm đố kỵ bắt buộc phải bỏ. Vì
vậy mà chúng tôi đã đem đề tài này ra để giảng riêng.
No comments:
Post a Comment