Tuesday, August 20, 2013

7B




BÀI GIẢNG THỨ BẢY (7B)










7B/ Vấn đề ăn thịt
  
          1) Ăn thịt cũng là một vấn đề rất nhạy cảm, nhưng ăn thịt không có nghĩa là sát sinh. Chư vị học pháp đã một thời gian lâu như thế rồi, chúng tôi không yêu cầu mọi người đừng ăn thịt. Có nhiều thầy khí công khi chư vị vừa mới bước vào lớp, liền bảo chư vị: bắt đầu từ nay không được ăn thịt nữa. Chư vị có thể nghĩ: thình lình không được ăn thịt, tư tưởng còn chưa chuẩn bị. Hôm nay có lẽ ở nhà đang hầm gà, kho nồi cá, mùi vị thơm phức mà không được ăn. Tu luyện trong tôn giáo cũng vậy, bắt buộc không cho ăn. Công pháp thông thường của Phật gia, và có những công pháp của Đạo gia cũng giảng vậy, không được ăn. Nơi đây chúng tôi không bảo chư vị phải làm như thế, nhưng chúng tôi cũng giảng điều này. Vậy chúng tôi giảng như thế nào? Vì công pháp này của chúng ta là công pháp Pháp luyện người. Công pháp Pháp luyện người, có nghĩa là một số trạng thái đều sẽ thể hiện ra từ trong công, từ trong pháp. Trong tiến trình luyện công, tầng thứ khác nhau sẽ xuất hiện trạng thái khác nhau. Vậy thì một ngày nào hoặc ngày hôm nay sau buổi thuyết giảng của tôi thì có người tiến nhập vào trạng thái này: không ăn thịt được nữa, ngửi thì thấy rất tanh, ăn vào thì buồn nôn. Không phải bởi người ta khống chế chư vị, không cho chư vị ăn hoặc là tự chư vị khống chế không ăn, mà là xuất phát từ trong tâm, đến trên tầng thứ này, từ trong công phản ảnh ra thì không thể ăn thịt được nữa, thậm chí chư vị thật sự đã nuốt vào, thì cũng bị nôn ra thật sự.

2) Các cựu học viên của chúng ta đều biết, tu luyện Pháp luân Đại pháp sẽ xuất hiện trạng thái này, ở trong tầng thứ khác nhau sẽ phản ảnh ra trạng thái khác nhau. Cũng có học viên dục vọng khá lớn, tâm thèm ăn thịt rất mạnh, bình thường ăn được rất nhiều thịt. Trong khi người khác đối với thịt cảm thấy tanh, họ cảm thấy không tanh, vẫn ăn được. Vì để họ vứt bỏ cái tâm này, thì phải làm sao? Họ ăn thịt thì bị đau bụng, không ăn thì không đau, trạng thái này sẽ xuất hiện, có nghĩa là không được ăn nữa. Có phải là trong pháp môn này của chúng ta từ nay về sau không dính dáng gì đến thịt nữa, không phải như thế. Làm sao đối đãi với vấn đề này? Không thể ăn là thật sự phát ra từ trong tâm không ăn được nữa. Mục đích là gì? Tu luyện trong chùa cưỡng ép chư vị không được ăn và sự phản ảnh ăn không được của chúng ta, đều là để vứt bỏ loại ham muốn này và tâm chấp trước của con người đối với thịt.

3) Có người bưng bát cơm lên nếu không có thịt, thật không thể nào nuốt trôi cơm được, đó chính là dục vọng của người thường. Một buổi sáng nọ tôi đi ngang qua cổng sau của công viên Thắng Lợi ở thành phố Trường Xuân, có ba người nói chuyện lớn tiếng từ cửa sau đi ra, một người trong đó nói: luyện công gì mà không được ăn thịt, thà giảm thọ mười năm để tôi được ăn còn hơn! Thật là một dục vọng quá mãnh liệt. Mọi người thử nghĩ, dục vọng này có nên vứt đi không? Chắc chắn là phải vứt bỏ. Con người trong tiến trình tu luyện chính là phải vứt bỏ mọi thứ dục vọng, tâm chấp trước của con người. Nói trắng ra, tâm muốn ăn thịt không vứt đi, đó có phải là tâm chấp trước chưa vứt bỏ hay sao? Tu viên mãn được sao? Cho nên nếu là tâm chấp trước, thì cần phải vứt bỏ đi. Nhưng không phải từ nay về sau vĩnh viễn không ăn nữa, chính sự không cho ăn thịt không phải là mục đích, mục đích là không để cho chư vị có tâm chấp trước đó. Nếu trong khoảng thời gian không ăn được thịt này, chư vị vứt bỏ được tâm chấp trước này đi rồi, sau đó lại có thể ăn thịt được, ngửi mùi không thấy tanh nữa, ăn vào cũng không thấy khó ăn như trước nữa, đến lúc ấy chư vị cứ ăn, không sao cả.

          4) Đến khi chư vị ăn thịt lại được, tâm chấp trước của chư vị đã không còn nữa, tâm thèm muốn đối với thịt cũng đã hết rồi. Nhưng sẽ xảy ra một thay đổi lớn, sau này ăn thịt không thấy thơm ngon nữa, nhà nấu ra thì cùng ăn, nhà không nấu cũng không nghĩ đến, ăn vào không thấy hương vị gì cả, trạng thái này sẽ xuất hiện. Nhưng tu luyện giữa người thường là rất phức tạp, nếu gia đình luôn nấu thịt, thời gian lâu rồi, chư vị lại thấy thơm ngon khi ăn lại, sau đó sẽ xuất hiện sự luân phiên thay đổi, trong suốt tiến trình tu luyện sẽ xuất hiện nhiều lần luân phiên thay đổi. Thình lình chư vị lại không ăn được nữa, không ăn được thì đừng ăn, thật sự ăn không được, ăn vào thì bị nôn ra; đợi khi nào chư vị ăn được thì ăn, cứ để tự nhiên. Ăn thịt hay không ăn thịt chính nó không phải là mục đích, vứt bỏ tâm chấp trước đó mới là then chốt.

          5) Pháp môn Pháp luân Đại pháp của chúng tôi đi được khá nhanh, chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì mỗi tầng thứ đều đột phá được rất nhanh chóng. Có người vốn đối với thịt không chấp trước lắm, có hay không cũng không thành vấn đề. Người như vậy chỉ cần liên tục một vài tuần là qua đi, là đã mài mòn tâm ấy rồi. Có người phải liên tục một tháng, hai tháng, ba tháng, có thể nửa năm, nếu không có tình huống rất đặc biệt, không quá một năm là ăn trở lại được. Vì thịt đã là một phần chủ yếu trong thức ăn của con người. Nhưng người chuyên tu trong chùa thì không được ăn thịt.

          6) Chúng tôi giảng sơ về nhận thức đối với sự ăn thịt của Phật giáo. Phật giáo nguyên thủy trong giai đoạn đầu không có giới cấm ăn thịt. Lúc bấy giờ, khi Thích ca Mâu ni dẫn các đệ tử khổ tu trong rừng, hoàn toàn không có giới luật cấm ăn thịt. Vì sao không có? Vì cách đây hơn hai ngàn năm trăm năm trước trong thời Thích ca Mâu ni truyền pháp, xã hội loài người rất lạc hậu, có nhiều vùng đất đai có nông nghiệp, có nhiều vùng đất đai chưa có nông nghiệp, diện tích canh tác rất hạn hẹp, khắp nơi toàn là rừng hoang. Thóc lúa cực kỳ khan hiếm, cũng rất ít ỏi. Con người vừa thoát thai ra khỏi xã hội nguyên thủy, chủ yếu sống bằng nghề săn bắn, có rất nhiều vùng chủ yếu là ăn thịt. Thích ca Mâu ni vì muốn vứt bỏ tối đa các tâm chấp trước của con người, không cho tiếp xúc với bất cứ của cải vật chất gì, đem đệ tử đi khất thực, hóa duyên. Người ta cho gì thì ăn nấy, làm một người tu luyện cũng không được chọn lựa thức ăn, trong thức ăn của người ta cho có thể có thịt.

7) Trong Phật giáo nguyên thủy lại còn có cách nói về giới huân. Giới huân chính là có từ thời Phật giáo nguyên thủy, nhưng hiện nay ăn thịt xem như là huân. Kỳ thực lúc bấy giờ huân không phải là nói về thịt, là các thứ như hành, gừng, tỏi. Vì sao xem nó là huân? Hiện nay có nhiều tăng nhân cũng không giải thích được rõ ràng minh bạch, bởi vì nhiều tăng nhân họ không hẳn là thực tu, có nhiều điều cũng không biết. Điều mà Thích ca Mâu ni truyền dạy gọi là Giới, Định, Tuệ. Giới là cai bỏ đi tất cả dục vọng của người thường; Định là nói về người tu luyện hoàn toàn ở trong thiền định, tu luyện trong tĩnh tọa, phải hoàn toàn nhập định. Mọi thứ can nhiễu làm không nhập định được, không tu luyện được, đều xem như can nhiễu nghiêm trọng, ai mà ăn phải hành, gừng, tỏi, mùi hăng rất nồng. Lúc bấy giờ tăng nhân là ở trong rừng, trong hang động, cứ bẩy hay tám người ngồi thành một vòng tròn, ngồi vây tròn tĩnh tọa từng vòng từng vòng. Nếu ai mà ăn phải những thứ này, sẽ tỏa ra mùi hăng kích thích rất mạnh, ảnh hưởng đến sự ngồi thiền, ảnh hưởng đến sự nhập định của người khác, can nhiễu nghiêm trọng đến sự luyện công của người ta. Vì vậy nên mới có một điều giới luật ấy, xem nó là huân, cấm không cho ăn các thứ đó. Rất nhiều sinh mệnh thể tu ra từ thân thể con người đều không ưa thích mùi hăng nồng nặc đó. Hành, gừng, tỏi cũng kích thích được con người sinh ra dục vọng, ăn nhiều cũng ghiền, do đó những thứ đó được xem như là huân.

          8) Trong quá khứ có nhiều tăng nhân sau khi tu luyện đến trên tầng thứ rất cao, ở trong trạng thái khai công, hoặc bán khai công, cũng biết các giới luật trong quá trình tu luyện là không có nghĩa gì. Nếu như vứt bỏ được các tâm ấy rồi, thì chính vật chất đó sẽ không gây được tác dụng gì cả, còn điều mà thật sự can nhiễu đến người tu chính là cái tâm ấy. Do đó những vị cao tăng trong các triều đại trước kia cũng nhận thấy rằng trên vấn đề con người ăn thịt không phải là vấn đề then chốt gì, vấn đề then chốt là cái tâm ấy có vứt bỏ được hay không, không có tâm chấp trước đó thì ăn thứ gì cho no bụng cũng được. Vì trong chùa là tu luyện theo cách như thế, rất nhiều người đã quen như thế rồi. Hơn nữa đã không phải chỉ là vấn đề giới luật nữa, mà đã trở thành nội quy chế độ trong chùa, hoàn toàn không được ăn thịt, cũng đã quen với cách tu như thế. Chúng ta hãy nói về hòa thượng Tế Công mà trong tác phẩm nghệ thuật đã thổi phồng ông lên. Hòa thượng thì phải cai thịt, mà ông lại ăn thịt, điều này làm ông nổi bật lên. Thật ra, từ khi Tế Công bị đuổi ra khỏi Linh-Ẩn-Tự, đương nhiên thức ăn đã thành vấn đề chủ yếu của ông, cuộc sống đã thành nguy cơ rồi. Vì muốn lấp cho đầy bao tử, ông gặp được cái gì ông ăn cái nấy, chỉ cần no bụng thôi, không chấp trước vào một thức ăn nào, thì không sao cả. Tu luyện đến đó, ông đã hiểu cái lý này, thật ra thì hòa thượng Tế Công chẳng qua là ngẫu nhiên chỉ ăn thịt một đôi lần thôi. Khi nói hòa thượng ăn thịt, các nhà văn thấy hứng thú, đề tài càng kinh động, càng khiến cho người ta thích đọc, tác phẩm văn nghệ là đến từ cuộc sống hằng ngày, và làm nó vượt cao hơn nữa, nên đem chuyện ông tuyên dương lên. Kỳ thực tâm chấp trước đã thật sự vứt bỏ được rồi, thì ăn cái gì cho đầy bao tử đều không sao cả.

9) Tại Đông Nam Á hoặc tại miền nam nước ta, như hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, có những cư sĩ khi họ đàm thoại, họ không nói là tu phật, làm như là danh từ tu phật này quá lỗi thời, họ nói là họ thọ trai, ăn chay, có nghĩa là ăn chay để tu phật. Họ xem việc tu phật là điều đơn giản như thế. Ăn chay là tu thành phật được sao? Mọi người đều biết, nó chỉ là một loại chấp trước của con người, một dục vọng, là một tâm như thế, chỉ vứt bỏ một cái tâm này thôi. Còn phải bỏ được các loại tâm như tâm đố kỵ, tâm tranh đấu, tâm hoan hỷ, tâm khoe khoang, tâm của con người có quá nhiều, tất cả các tâm, các thứ dục vọng, đều cần phải vứt bỏ, thì mới đạt đến tu luyện viên mãn được. Mới chỉ vứt bỏ tâm ăn thịt, mà tu thành phật được sao? Cách nói này không đúng.

10) Trên vấn đề thức ăn của con người không những chỉ là ăn thịt, chấp trước vào thức ăn nào cũng không được, những thứ khác cũng như thế. Có người nói tôi chỉ thích ăn thứ này, đó cũng là dục vọng, người tu luyện sau khi đạt đến một thành độ nhất định, không còn cái tâm này nữa. Đương nhiên pháp của chúng tôi giảng rất cao, là căn cứ trên các tầng thứ khác nhau kết hợp lại để giảng, không thể nào ngay tức thời đạt đến điểm này. Nói chư vị chỉ thích ăn thứ này, chân chính tu luyện khi đến lúc phải vứt bỏ cái tâm đó, thì chư vị sẽ không ăn được, chư vị ăn vào thì không phải mùi vị đó nữa, chẳng nói ra được mùi vị gì. Lúc tôi đi làm tại đơn vị, căng tin của đơn vị bị lỗ lã mãi, cuối cùng phải đóng cửa. Đóng cửa rồi thì mọi người phải tự mang thức ăn. Mỗi buổi sáng phải chuẩn bị thức ăn hấp tấp bận rộn mới đi làm thật là phiền phức. Đôi khi tôi mua hai cái bánh bao không nhân, mua một miếng đậu khuôn ngâm nước tương, theo lẽ thì với bữa ăn thanh đạm như vậy được rồi chứ, ăn mãi thì không được, vì phải vứt bỏ cái tâm chấp trước này đi. Ngay khi tôi nhìn miếng đậu khuôn, liền thấy chất chua dâng lên cổ ngay, ăn cũng ăn không được, cũng sợ lại sinh tâm chấp trước. Đương nhiên điều này phải là sau khi tu luyện đến một thành độ nhất định, khi vừa mới bắt đầu thì không như thế.

11) Phật Gia không giảng uống rượu, chư vị có thấy vị phật nào ôm hũ rượu không? Không có. Tôi nói thịt không được ăn, tu luyện ở trong người thường sau khi vứt bỏ được tâm chấp trước, tương lai ăn lại cũng không thành vấn đề. Nhưng sau khi cai rượu rồi thì không được uống trở lại. Trên thân người tu luyện không phải đều có công sao? Các loại hình thái của công, có những công năng hiển hiện trên bề mặt thân thể của chư vị, đều là thuần túy trong sạch. Chư vị vừa uống rượu, “vù” một cái toàn bộ rời bỏ thân thể ngay, trong nháy mắt trên thân chư vị không còn gì nữa, ai cũng đều sợ cái mùi ấy. Chư vị bị nhiễm thói quen này thì thật đáng ghét, uống rượu sẽ làm cho loạn tính. Vì sao có những Đại Đạo tu luyện cần phải uống rượu? Vì họ không phải tu luyện chủ nguyên thần của họ, là vì muốn say tê chủ nguyên thần.

          12) Có người ham mê rượu giống như mạng sống, có người thèm rượu, có người uống rượu đến độ trúng độc vì tinh rượu, không uống thì cả bát cơm cũng bưng không nổi, không uống không chịu được. Người luyện công chúng ta không nên như thế. Uống rượu khẳng định là bị ghiền, nó là dục vọng cơ mà, kích thích dây thần kinh nghiện của con người, càng uống nghiện càng nặng. Làm một người luyện công, chúng ta hãy suy nghĩ, loại tâm chấp trước này có nên bỏ đi không? Loại tâm này cũng cần phải vứt bỏ. Có người thì nghĩ rằng: không được, tôi phải giao thiệp tiếp đón; hoặc tôi chuyên về dịch vụ liên lạc cần chạy ngoài, không uống rượu thì không làm được việc. Tôi nói chưa hẳn là như thế, thông thường trong sự giao tế thương mại, đặc biệt là thương mại, giao dịch với người ngoại quốc, chư vị chọn nước ngọt, người này uống nước suối, người kia lấy ly bia, không ai ép chư vị uống, chư vị tự chọn nước uống, uống được bao nhiêu thì chư vị uống, đặc biệt là trong phần tử trí thức, lại càng không xuất hiện chuyện ấy, thông thường là như thế.

13) Hút thuốc cũng là chấp trước, có người cho rằng hút thuốc lên tinh thần được, tôi nói đó là lừa mình lừa người. Có những người làm việc mệt rồi, hay viết một bài gì đó viết đến mệt mỏi, muốn nghỉ một lát thì hút điếu thuốc, họ cảm thấy tinh thần khỏe khoắn lại sau khi hút xong điếu thuốc. Thật ra thì không phải vậy, nguyên do là họ nghỉ ngơi giây lát đó thôi. Tư tưởng con người tạo ra được một cảm giác sai lầm, còn gây nên một thứ ảo giác như vậy, thế rồi sau đó thật sự hình thành một quan niệm, hình thành một cảm giác sai lầm, chư vị tưởng rằng hút thuốc dường như làm cho tinh thần của chư vị tỉnh táo lên, hoàn toàn không phải vậy, nó không gây nên tác dụng như thế. Hút thuốc đối với thân thể con người không có một chút lợi ích gì cả, một người hút thuốc một thời gian lâu dài, khi bác sĩ giải phẫu thân thể con người, nhìn thấy khí quản đều là màu đen, trong phổi cũng thành đen.

14) Người luyện công chúng ta không phải cần thanh lọc thân thể hay sao? Không ngừng thanh lọc thân thể, không ngừng phát triển hướng lên trên tầng thứ cao. Vậy mà chư vị lại bỏ những thứ ấy vào trong thân thể, chư vị không phải đi ngược lại với chúng tôi rồi sao? Ngoài ra nó cũng là một thứ dục vọng mãnh liệt. Có người cũng biết là không tốt, nhưng không cai bỏ được. Thật ra tôi nói cho mọi người hay, họ chưa có một tư tưởng chính xác để chỉ đạo, mà muốn cai như thế thì không dễ gì. Làm một người tu luyện, ngay ngày hôm nay chư vị xem đó là tâm chấp trước mà vứt bỏ nó đi, chư vị thử xem chư vị có cai bỏ hẳn được không? Tôi khuyên mọi người, thật sự muốn tu luyện thì bắt đầu từ bây giờ chư vị hãy cai bỏ thuốc lá đi, bảo đảm chư vị có thể cai bỏ được ngay. Trong khối trường của lớp học tập này, không có ai nghĩ đến hút thuốc, chư vị muốn cai cữ, bảo đảm chư vị cai cữ được, chư vị cầm lại điếu thuốc lá hút thì không còn thấy mùi vị nữa. Chư vị đọc sách đọc đến bài giảng này, cũng khởi được tác dụng như thế. Đương nhiên nếu chư vị không muốn tu luyện, thì chúng tôi không lo cho, làm một người tu luyện, tôi nghĩ chư vị nên cai bỏ thuốc lá đi. Tôi đã từng đưa một ví dụ thế này: chư vị có thấy vị phật nào hay vị đạo tiên nào ngồi đó miệng ngậm điếu thuốc lá? Đâu có chuyện đó. Làm một người tu luyện, mục tiêu của chư vị là gì? Chẳng phải chư vị cần cai bỏ nó đi sao? Do đó tôi nói chư vị nếu muốn tu luyện, thì chư vị cai bỏ nó đi, nó làm hại thân thể của chư vị, cũng lại là một thứ dục vọng, hoàn toàn trái ngược với sự yêu cầu của người tu luyện chúng ta.

No comments:

Post a Comment