Tuesday, August 20, 2013

7A



BÀI GIẢNG THỨ BẢY (7A)









7A/ Vấn đề sát sinh
 
          1) Vấn đề sát sinh này rất nhạy cảm, đối với người luyện công mà nói, chúng tôi yêu cầu cũng khá nghiêm khắc. Người luyện công không được sát sinh. Bất kể là Phật gia, Đạo gia, hay Kỳ Môn công pháp, cũng không kể là môn nào phái nào, chỉ cần là tu luyện chính pháp, đều xem nó rất tuyệt đối, đều không được sát sinh, điểm này là khẳng định. Vì sau khi sát sinh vấn đề xuất hiện quá lớn, chúng tôi phải giải thích tận tường với mọi người. Sát sinh, trong thời Phật giáo nguyên thủy chủ yếu là nói về giết người, đó là nghiêm trọng nhất. Về sau này, những sinh mệnh lớn, súc vật lớn hay những sinh mệnh tương đối lớn đều xem là rất quan trọng. Tại sao giới tu luyện luôn xem vấn đề sát sinh là nghiêm trọng như thế? Quá khứ trong Phật giáo nói, sinh mệnh lẽ ra không phải chết mà bị giết chết, thì sẽ trở thành cô hồn ma dại. Trong quá khứ nói về siêu độ, đó là chỉ những người này. Nếu không được siêu độ, những sinh mệnh này sẽ không có ăn không có uống, bị ở trong một tình cảnh rất khốn khổ, điều này được giảng trong Phật giáo trước đây.

          2) Chúng tôi giảng, khi một người làm một điều xấu đối với một người khác, họ sẽ phải trả cho người kia một số đức tương đương để đền bù lại, đây là thông thường chúng tôi nói về chiếm đoạt những thứ gì đó của người khác v. v. Nhưng thình lình một mạng sống bị kết thúc đi, dù đó là động vật cũng vậy, sinh vật khác cũng vậy, như vậy sẽ tạo nên một nghiệp lực rất to lớn. Sự sát sinh trong quá khứ chủ yếu là nói về giết người, nghiệp lực tạo ra khá lớn. Nhưng giết sinh mệnh thể thông thường cũng không phải là nhẹ, trực tiếp sinh ra nghiệp lực rất lớn. Đặc biệt là người luyện công, trong quá trình tu luyện một ít nạn đã đặt tại các tầng thứ khác nhau cho chư vị, đó đều là nghiệp lực của chính chư vị, là nạn của chính chư vị, được bày tại các tầng thứ khác nhau để chư vị nhờ đó mà đề cao. Chư vị chỉ cần đề cao tâm tính thì vượt qua được. Nhưng đột nhiên thêm lên nghiệp lực to lớn như thế, làm sao chư vị vượt qua nổi? Với tâm tính của chư vị, chư vị hoàn toàn không có cách nào vượt qua được, nên có thể khiến cho chư vị hoàn toàn không tu luyện được nữa.

3) Chúng tôi phát hiện, khi một con người sinh ra đời, trong một phạm vi nhất định của không gian vũ trụ này, đồng thời có rất nhiều con người của họ cùng lúc sinh ra, với một hình dáng giống như nhau, cùng gọi một tên, làm việc lại tương tự như nhau, cho nên có thể nói họ là một phần của tổng thể của họ. Ở trong đó dính líu đến một vấn đề như thế này, nếu có một sinh mệnh thể (sinh mệnh thể của các động vật lớn khác cũng thế), đột nhiên chết mất đi, trong khi những con người của họ tại các không gian khác, đều chưa đi hết tiến trình sinh mệnh đã được đặt định từ đầu của họ, còn rất nhiều năm phải sống nữa. Vậy thì người chết này bị rơi vào một cảnh không nơi quy trú, phiêu bạt trôi nổi trong không gian vũ trụ. Quá khứ nói đến cô hồn ma dại, không ăn không uống, rất là khốn khổ, có lẽ là như thế. Nhưng chúng tôi thật sự nhìn thấy họ sống trong một hoàn cảnh đáng sợ, họ phải chờ đợi mãi, chờ đến khi tất cả các con người của họ ở trong các không gian khác đi hết tiến trình sinh mệnh, thì mới được cùng nhau tìm nơi quy trú của họ. Thời gian càng lâu dài, họ chịu đau khổ càng nhiều. Họ càng chịu nhiều đau khổ, thì nghiệp lực đã tạo thành sự đau khổ của họ sẽ không ngừng cộng thêm lên thân của kẻ sát sinh, chư vị nghĩ xem chư vị sẽ tăng thêm bao nhiêu nghiệp lực? Đây là điều chúng tôi được nhìn thấy qua công năng.

          4) Chúng tôi còn nhìn thấy một tình huống như thế này: khi một người được sinh ra đời, ở trong một không gian đặc định đều đã tồn tại hình thức cả một cuộc đời của họ, cũng chính là nói, sinh mệnh của họ đến phần nào, cần phải làm gì, trong đó đều có. Ai đã an bài cuộc đời của họ? Rất hiển nhiên, chính là sinh mệnh cao cấp hơn làm sự việc này. Ví dụ nói, chúng ta ở trong xã hội người thường, sau khi họ ra đời, trong gia đình có họ, trường học có họ, khi lớn lên trong sở làm có họ, thông qua công việc làm của họ sẽ có sự liên hệ về mọi phương diện trên xã hội. Có nghĩa là bố cục của toàn xã hội đều đã được bố trí như thế rồi. Nhưng vì sinh mệnh thể này thình lình bị chết đi, không còn chiếu theo sự an bài đặc định ban đầu, mà đã phát sinh thay đổi. Như vậy ai đã làm rối loạn việc này, sinh mệnh cao cấp kia đều không tha thứ họ. Mọi người hãy nghĩ xem, làm người tu luyện, chúng ta muốn đi lên tầng thứ cao tu luyện, nhưng sinh mệnh trên tầng thứ cao cũng không tha họ, chư vị xem họ còn tu luyện được hay không? Có người mà sư phụ của họ tầng thứ không cao bằng các sinh mệnh cao cấp, người mà đã an bài quy luật ấy, do đó vị sư phụ của họ cũng bị mang hoạ theo, cũng phải bị đánh hạ xuống. Chư vị nghĩ xem, đây có còn là vấn đề thông thường không? Vì vậy một mai đã làm việc như thế thì khó mà tu luyện được.

          5) Trong các học viên tu luyện Pháp luân Đại pháp, có lẽ có người đã chiến đấu trong các năm chiến tranh. Chiến tranh đó là trạng thái do toàn bộ biến hóa to lớn của thiên tượng đem lại, chư vị chỉ là một phần tử trong trạng thái đó. Dưới sự biến hóa của thiên tượng nếu không có người động đến, thì cũng không thể đưa đến một trạng thái như thế cho xã hội người thường, và cũng không gọi được là biến hóa của thiên tượng nữa. Những sự việc đó biến hóa theo những biến hóa to lớn, sự việc đó không thể hoàn toàn tính lên thân chư vị. Điều mà chúng tôi giảng đây là vì những việc mưu cầu của cá nhân, hoặc là vì thoả mãn lợi ích của cá nhân, hoặc bị ảnh hưởng đến những gì của bản thân mình, mà chính mình phải làm việc xấu với bất cứ giá nào để rồi đem đến nghiệp lực. Còn những gì liên can đến sự biến hóa của toàn không gian rộng lớn và những biến đổi hình thế to lớn của xã hội, đó đều không thuộc về vấn đề của chư vị.

          6) Sát sinh sẽ tạo ra nghiệp lực rất lớn. Có người liền nghĩ: không được sát sinh, nhưng tôi lo việc nấu nướng ở nhà, nếu tôi không sát sinh, thì người nhà của chúng tôi ăn gì đây? Tôi không quan tâm về vấn đề cụ thể đó, tôi giảng pháp cho người luyện công, không phải tùy tiện giảng cho người thường cần sống như thế nào. Về vấn đề cụ thể phải làm sao, thì phải dựa theo Đại Pháp mà cân nhắc, chư vị cảm thấy làm thế nào là tốt, thì chư vị làm như thế đó. Người thường họ muốn làm gì tùy ý họ làm, đó là sự việc của người thường, không thể nào mọi người đều là người chân tu được. Nhưng làm người luyện công, thì phải yêu cầu theo tiêu chuẩn cao cả hơn, do đó đây là điều kiện đề ra cho người luyện công.

          7) Không phải chỉ riêng con người, động vật, mà cả cây cối đều có sinh mệnh, trong các không gian khác bất kể vật chất nào cũng đều thể hiện ra sinh mệnh được. Khi thiên mục của chư vị khai mở đến tầng thứ pháp nhãn thông, chư vị phát hiện hòn đá, bức tường, mọi vật khác đều biết nói chuyện, chào hỏi chư vị. Có thể có người nghĩ rằng: vậy lương thực chúng ta ăn, rau cải đều có sinh mệnh; Còn ruồi muỗi có trong nhà thì phải làm sao? Mùa hè bị muỗi đốt cũng khó chịu lắm, nhìn thấy chúng đốt mà không động đậy, nhìn ruồi đậu vào thức ăn thật là bẩn, lại không được đập. Tôi nói với mọi người, chúng ta không nên tùy ý vô cớ mà sát hại sinh linh. Nhưng chúng ta cũng không thể làm người quân tử quá cẩn thận dè dặt, luôn để mắt đến những việc nhỏ nhặt, đi bộ cũng sợ đạp chết kiến mà nhảy tránh chúng. Tôi nói chư vị sống cũng quá mệt mỏi, đó lại không phải là chấp trước hay sao? Chư vị đi mà nhảy, không đạp chết kiến, nhưng rất nhiều vi sinh vật chư vị cũng đạp chết rồi. Dưới sự quan sát vi tế, còn có rất nhiều sinh mệnh nhỏ hơn, kể cả vi trùng và siêu vi khuẩn, có thể chư vị cũng đã đạp chết không ít rồi, như thế thì chúng ta đừng nên sống nữa. Chúng ta không muốn làm người như thế, đó không thể nào tu luyện được. Phải chú trọng vào chỗ lớn, cần tu luyện một cách đường đường chính chính.

          8) Con người chúng ta sống thì có quyền duy trì sự sống của con người, vì vậy hoàn cảnh đời sống cần phải thích ứng với nhu cầu sinh hoạt của con người. Chúng ta không nên cố ý sát hại các sinh linh, nhưng chúng ta không nên câu nệ quá nhiều đến những sự việc nhỏ nhặt. Ví dụ rau cải hoặc các thứ lương thực trồng ra đều có sinh mệnh, chúng ta cũng không thể vì chúng có sinh mệnh mà đừng ăn đừng uống, như thế còn luyện công gì nữa? Nên nhìn cao hơn một chút. Ví dụ trong khi chư vị bước đi, kiến, côn trùng chạy dưới chân của chư vị, bị đạp chết, đó có thể là đến lúc chúng phải chết, vì chư vị không phải là cố tình làm hại chúng. Trong giới sinh vật hoặc vi sinh vật cũng nói vấn đề cân bằng sinh thái, quá nhiều thì trở nên tràn lan, vì vậy chúng tôi giảng phải nên đường đường chính chính mà tu luyện. Khi có ruồi, muỗi trong nhà, chúng ta đuổi chúng ra, đóng cửa lưới để cản không cho chúng vào. Nhưng có lúc đuổi mà chúng không đi, đánh chết thì đánh chết vậy. Nơi không gian của con người ở, chúng muốn đốt người hại người đương nhiên phải đuổi chúng đi, đuổi mà không đi, thì không thể nhìn chúng ở đó đốt người. Chư vị là người luyện công không sợ, có sức đề kháng, người nhà của chư vị không luyện công, là người thường, còn có vấn đề truyền nhiễm, cũng không thể nhìn chúng đốt lên mặt con cái mà không làm gì cả.

          9) Tôi dẫn một ví dụ cho mọi người, đây là một câu chuyện trong những năm đầu của Thích ca Mâu ni. Có một hôm, Thích ca Mâu ni muốn tắm, trong rừng rậm bảo đệ tử quét dọn bồn tắm cho ông. Đệ tử của ông đến đó vừa nhìn, trong bồn tắm bò đầy những sâu bọ, nếu quét dọn bồn tắm sẽ phải giết chết sâu bọ. Đệ tử bèn về thưa với Thích ca Mâu ni rằng: trong bồn tắm bò đầy những sâu bọ. Thích ca Mâu ni không nhìn anh ta chỉ nói một câu: con hãy đi quét dọn bồn tắm đi. Đệ tử ấy trở lại nơi bồn tắm nhìn không biết ra tay từ đâu, khi đụng tay thì sâu bọ sẽ chết, người đệ tử quay một vòng rồi trở lại thưa với Thích ca Mâu ni: bẩm tôn sư, trong bồn tắm bò đầy những con sâu bọ, nếu vừa đụng tay là sẽ giết chết những con sâu bọ. Thích ca Mâu ni nhìn anh ta rồi nói: ta bảo con đi quét dọn là cái bồn tắm. Người đệ tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức đi quét dọn làm sạch bồn tắm. Câu chuyện này nói lên một vấn đề, không thể vì có sâu bọ, mà chúng ta không tắm; cũng không thể vì có muỗi, mà chúng ta phải đi nơi khác tìm chỗ ở; cũng không thể vì lương thực cũng có sinh mệnh, rau cải cũng có sinh mệnh, mà chúng ta phải thắt cổ lại, không ăn cũng không uống nữa. Không phải như thế, chúng ta phải đặt quan hệ này cho ngay chính, đường đường chính chính mà đi tu luyện, chúng ta không cố ý sát hại sinh linh là được rồi. Cũng như thế con người cần phải có không gian của con người để sống và điều kiện để sinh tồn, cũng phải được duy trì bảo hộ, con người vẫn cần phải duy trì sinh mệnh và sinh hoạt bình thường.

          10) Quá khứ có những thầy khí công giả nói rằng: mùng một, ngày rằm là được sát sinh. Có người còn nói: con vật hai chân là giết được, như thể các sinh vật hai chân thì không phải là sinh linh. Sát sinh vào mùng một, ngày rằm không kể là sát sinh sao? Xem như đào đất, phải không? Có những thầy khí công là giả, hoàn toàn phân biệt được qua lời nói và hành động của họ, họ nói là những điều gì, họ truy cầu là những điều gì, tất cả thầy khí công có những luận điệu như thế thường đều mang phụ thể. Chư vị hãy nhìn cách ăn thịt gà của một thầy khí công có chồn phụ thể, họ ăn ngốn ngáo nuốt trửng, một cái xương cũng không muốn nhả ra.

11) Sát sinh không những chỉ sinh ra nghiệp lực to lớn, mà còn liên quan đến vấn đề tâm từ bi. Người tu luyện chúng ta chẳng phải cần có tâm từ bi hay sao? Khi tâm từ bi chúng ta xuất hiện, có thể thấy chúng sinh đều khổ, thấy ai cũng khổ, sẽ xuất hiện vấn đề này.

No comments:

Post a Comment