Tuesday, August 20, 2013

7E



BÀI GIẢNG THỨ BẢY (7E)



7E/ Tri bệnh trong bệnh viện và trị bệnh bằng khí công
        
          1) Chúng tôi giảng sơ về vấn đề quan hệ giữa trị bệnh tại bệnh viện và trị bệnh bằng khí công. Có những bác sĩ tây y không thừa nhận khí công, đây có thể nói là đa số. Cách nói của họ là nếu khí công khám bệnh được, còn cần bệnh viện chúng tôi để làm gì? Quý vị hãy thay thế bệnh viện chúng tôi đi. Khí công của quý vị chỉ nhúng tay vào thì trị lành bệnh được, còn không cần chích kim, uống thuốc, nhập viện, vậy thay thế bệnh viện chúng tôi thì quá hay đó? Lời nói này thật không có lý, thật là vô lý. Có người không hiểu về khí công, trên thực chất, trị bệnh bằng khí công không thể nào giống phương pháp trị liệu trong người thường, khí công không phải là khả năng kỹ thuật trong người thường, nó là một điều siêu thường. Như vậy những điều siêu thường ấy nếu can nhiễu đến xã hội người thường trên diện tích rộng lớn, đó có được phép không? Phật có bản lãnh to đến dường nào, một vị phật phất tay một cái, bệnh của toàn nhân loại đều không tồn tại nữa. Tại sao phật không làm? Huống chi nhiều phật như thế, tại sao họ không phát tâm từ bi làm cho chư vị khỏi bệnh? Vì xã hội người thường phải là như vậy, sinh lão bệnh tử chính là trạng thái như thế, đều có quan hệ nhân duyên, đều là nghiệp lực luân báo, chư vị đã thiếu nợ thì phải hoàn trả.

          2) Nếu chư vị trị lành cho họ, thì cũng bằng như là phá hoại lý đó, đều làm được điều xấu, không cần trả, vậy có được không? Con người trong khi tu luyện xuất tâm từ bi, khi chư vị chưa có đủ khả năng để giải quyết triệt để vấn đề này, cho phép chư vị khám bệnh, vì chư vị đã phát ra tâm từ bi, cho phép làm như vậy. Nhưng nếu chư vị thật sự giải quyết được vấn đề ấy, giải quyết trên diện tích lớn thì không được. Đó là chư vị phá hoại nghiêm trọng trạng thái xã hội người thường, thế thì không cho phép. Vì vậy việc khí công thay thế bệnh viện của người thường hoàn toàn không thể được. Khí công là pháp trong siêu thường.

          3) Nếu bệnh viện khí công được thành lập tại vùng đất Trung Hoa này, giả thử cho phép làm như thế, đại sư khí công đều ra làm, chư vị thử xem sẽ ra sao? Không cho phép làm như thế, vì đều phải duy trì bảo hộ trạng thái của xã hội người thường. Nếu thành lập bệnh viện khí công, phòng khám bệnh khí công, trung tâm phục hồi, thắng địa dưỡng đường, một mai sau khi đã thành lập, thì sự trị bệnh của các thầy khí công đó liền sụt xuống nghìn trượng ngay tức thì, hiệu quả trị liệu lập tức không có công hiệu nữa. Tại vì sao? Vì họ làm những điều ở trong người thường, thì bắt buộc phải cao bằng pháp của người thường, ở cùng một tầng thứ với trạng thái của người thường, hiệu quả trị liệu của họ cũng phải giống như của bệnh viện. Do đó trị bệnh thì không còn hay nữa, họ cũng nói gì như trị bệnh phải qua vài thủ tục trị liệu, thông thường là như thế.

          4) Dù khí công có thành lập bệnh viện cũng tốt, không thành lập bệnh viện cũng tốt, khí công tri được bệnh điểm này không ai có thể chối bỏ được. Khí công đã được phổ biến trên xã hội một thời gian lâu đến thế, có bao nhiêu người thông qua luyện công đã thật sự đạt đến mục đích khử bệnh khỏe thân. Mặc dù họ được thầy khí công đẩy dời căn bệnh cũng tốt, làm thế nào cũng vậy, đằng nào bây giờ căn bệnh đã không còn nữa, có nghĩa là khí công trị được bệnh ai cũng không thể chối bỏ được. Đa số tìm thầy khí công khám bệnh đều thuộc về bệnh nan y, đến bệnh viện chữa không khỏi, tìm đến thầy khí công để cầu may, kết quả đã chữa khỏi. Tại bệnh viện chữa khỏi được đều không tìm thầy khí công, nhất là lúc ban đầu, mọi người đều nhận thức như thế, nên khí công là khám bệnh được. Chỉ bất quá là khí công không thể được áp dụng như những việc khác trong xã hội người thường. Can thiệp trên diện tích rộng là tuyệt đối không cho phép, trong phạm vi nhỏ hoặc không có ảnh hưởng gì to lớn, âm thầm lặng lẽ mà làm thì cho phép, nhưng không thể trị triệt để căn bệnh được, cũng là khẳng định. Tự mình dùng khí công rèn luyện để khử bệnh là tốt nhất.

          5) Cũng có những thầy khí công nói rằng: bệnh viện chữa không lành bệnh, hiệu quả trị liệu của bệnh viện hiện tại như thế này thế kia. Chúng ta nói như thế nào đây? Đương nhiên nó có nguyên nhân ở nhiều phương diện. Theo tôi thấy chủ yếu là chuẩn mực đạo đức của nhân loại đã suy đồi, tạo thành các chứng bệnh kỳ lạ quái dị, bệnh viện không chữa khỏi, uống thuốc cũng không có hiệu lực, thuốc giả cũng nhiều, đều do con người gây nên làm xã hội bại hoại đến thành độ như thế. Mọi người cũng đừng nên oán người khác, trong đó ai cũng có phần xúi dục đổ dầu vào lửa, cho nên mọi người tu luyện đều gặp phải khổ nạn.

          6) Có những bệnh mà bệnh viện kiểm tra không ra, nhưng xác thực là có bệnh. Có người kiểm tra ra bệnh, cũng không biết tên gì, đều là bệnh chưa từng thấy, bệnh viện gọi chung là “bệnh hiện đại”. Bệnh viện có trị được bệnh hay không? Đương nhiên là được. Nếu bệnh viện chữa không khỏi bệnh, người ta sao mà tin tưởng được, tại sao đều đến bệnh viện để chữa trị. Bệnh viện vẫn là trị được bệnh, chẳng qua là cách trị liệu của nó thuộc về tầng thứ của người thường, còn căn bệnh kia lại là điều siêu thường, có những bệnh rất nặng. Vì thế bệnh viện cho rằng có bệnh thì cần phải trị sớm, nặng quá thì không chữa được, lượng thuốc quá liều thì người ta cũng bị trúng độc. Hiện nay chuẩn mực trị liệu y khoa là ngang với chuẩn mực khoa học kỹ thuật của chúng ta, đều ở trong một tầng thứ của người thường này, cho nên nó chỉ có hiệu lực trị liệu như vậy. Có một vấn đề cần nói rõ, trị bệnh bằng khí công thông thường và trị bệnh tại bệnh viện, chính là đem khổ nạn mà là nguyên nhân căn bản của căn bệnh dời lại về sau, dời về nửa cuộc đời sau hoặc về sau nữa, nghiệp lực thì hoàn toàn không có động đến.

          7) Chúng tôi lại giảng sơ về trung y, cách trị bệnh của trung y rất gần với cách trị bệnh của khí công. Ở tại Trung Hoa thời cổ xưa, đại phu trung y trên cơ bản đều có công năng đặc dị, các đại y học gia như: Tôn Tư Mao, Hoa Đà, Lý Thời Trân, Biển Thước v. v. đều có công năng đặc dị, điều đó đã được ghi chép trong các sách y học. Nhưng hiện nay những điều tinh hoa ấy thông thường là bị phê phán, trung y ngày nay chỉ bất quá là kế thừa qua các toa thuốc, hoặc là kinh nghiệm mò mẫm mà thôi. Trung y của Trung Hoa cổ xưa rất là phát đạt, thành độ phát đạt còn siêu vượt hơn so với y học hiện tại. Có người nghĩ rằng, y học thời nay mới thật là phát đạt, máy CT nhìn thấy được bên trong thân thể con người, làm siêu âm B, chụp hình, chụp quang tuyến X. Có tất cả thiết bị hiện đại rất là tân tiến, nhưng theo tôi thấy cũng vẫn không sánh kịp với y học cổ xưa của Trung Hoa.

          8) Hoa Đà nhìn thấy cái bướu trong óc của Tào Tháo, phải mổ sọ làm thủ thuật lấy bướu. Tào Tháo vừa nghe liền tưởng Hoa Đà muốn lấy đầu mình, bèn bắt nhốt Hoa Đà, kết cuộc Hoa Đà chết trong ngục. Khi Tào Tháo phát bệnh, nhớ đến Hoa Đà, tìm Hoa Đà, Hoa Đà đã chết rồi. Sau đó Tào Tháo thật sự đã chết vì bệnh đó. Làm sao Hoa Đà biết được? Ông ta đã nhìn thấy mà, đó là công năng đặc dị của con người chúng ta, trong quá khứ các đại y học gia đều mang sẵn bản năng đó. Sau khi thiên mục khai mở, từ trên một mặt đồng thời thấy được cả bốn mặt của thân thể con người, từ mặt trước nhìn thấy được mặt sau, mặt trái, mặt phải; còn có thể cắt mỏng từng lớp từng lớp một để nhìn; còn nhìn xuyên thấu được qua không gian này để thấy nguyên nhân căn bản của căn bệnh là gì. Thử hỏi phương pháp trị liệu y học ngày nay có đạt được chăng? Còn kém quá xa đi, phải chờ thêm một nghìn năm nữa! Máy CT, siêu âm B, quang tuyến X cũng thấy được bên trong thân thể con người, nhưng những loại máy này to lớn, thứ kềnh càng đó cũng không thể mang theo bên người, không có điện càng không được. Với thiên mục này đi đâu mang theo đó, cũng không cần dùng nguồn điện, sao mà so sánh được!

          9) Có người cho rằng thuốc men ngày nay thế này thế nọ, tôi nói chưa hẳn như thế, những thảo dược của Trung Hoa thời xưa thật sự là thuốc đến bệnh trừ. Có rất nhiều điều đã thất truyền; Có nhiều điều không bị thất truyền, đang lưu truyền trong dân gian. Khi tôi mở lớp dạy ở Tề Tề Há Nhĩ, thấy một người có một quầy hàng ngoài chợ để nhổ răng cho người ta, nhìn qua thì ông này đến từ miền nam, không ăn mặc như người Đông Bắc. Ai đến cũng không từ chối, ai đến ông ta cũng nhổ, răng nhổ ra chất đống thế này. Ông ta nhổ răng cho người ta không phải là mục đích, mục đích là bán thuốc nước của ông ta. Chai thuốc bốc ra một làn khói màu vàng rất nồng. Khi nhổ răng, mở nắp chai thuốc nước ra, để ở ngoài má dưới cằm nơi có răng đau, bảo người ta hít vào mấy hơi thuốc màu vàng này, chai thuốc không thấy tiêu hao gì cả, đậy nút chai lại để đó. Thò vào túi lấy ra một que diêm, vừa quảng cáo thuốc nước của mình, vừa cầm que diêm kê vào chiếc răng khều một cái, chiếc răng liền rớt ra, cũng không đau, chỉ có một chút máu dính theo, cũng không chảy máu. Mọi người thử nghĩ, nếu dùng sức hơi mạnh là que diêm gẫy ngay, vậy mà ông này chỉ dùng que diêm khều một cái là nhổ được cái răng.

          10) Tôi nói ở Trung Hoa có những thứ đang được lưu truyền trong dân gian, mà máy móc tối tân tinh vi của tây y không sao sánh kịp, hãy xem hiệu quả nào hay hơn, ông này một que diêm khều một cái là răng rớt ra. Tây y nhổ răng, trước hết chích thuốc tê, chích bên này, chích bên kia, kim chích cũng đau lắm chứ, chờ thuốc tê ngấm xong, lấy kìm nhổ. Nhổ cả buổi không khéo chân răng có thể bị gẫy ở trong. Dùng búa dùng đục để nạy ra, gõ, đập làm cho run sợ, rồi lại dùng máy tinh vi khoan cho chư vị. Có người bị khoan đau quá giật nảy người, máu chảy nhiều, nhổ cả ngụm máu. Chư vị nói xem cách nào hay hơn? Chư vị nói ai tiên tiến hơn? Chúng ta không nên đánh giá bề mặt của các công cụ, mà phải nhìn xem sự hiệu nghiệm của nó. Y học cổ xưa của Trung Hoa rất là phát đạt, Tây y ngày nay thêm nhiều năm nữa cũng chưa chắc theo kịp.

          11) Khoa học cổ xưa của Trung Hoa khác với khoa học hiện đại mà chúng ta học từ Tây phương, nó đi theo một đường lối khác, đưa đến một trạng thái khác. Vì vậy, không thể dùng phương pháp nhận thức của chúng ta ngày nay để nhận thức khoa học kỹ thuật thời xưa của Trung Hoa, vì khoa học thời cổ xưa của Trung Hoa nhắm thẳng vào thân người, sinh mệnh, vũ trụ, trực tiếp đi thẳng vào những điều này để nghiên cứu, do đó nó đi một đường lối khác. Thời ấy người ta đi học, đều chú trọng ngồi thiền, ngồi cũng đòi hỏi có tư thế, khi cầm bút lên cũng phải vận khí điều hòa hơi thở. Các ngành các nghề đều chú trọng đến tịnh tâm, điều hòa hơi thở, toàn xã hội đều ở trong một trạng thái như thế.

          12) Có người nói rằng: nếu đi theo đường lối khoa học cổ đại của Trung Hoa, thì làm sao có được xe hơi, xe lửa như ngày nay? Làm sao có được sự hiện đại hóa ngày nay? Tôi nói chư vị không nên đứng trong hoàn cảnh này mà đi nhận thức trạng thái khác. Quan niệm và tư tưởng của chư vị phải có sự cách mạng. Không có máy truyền hình, ngay trước đầu của chính mình mang theo, muốn xem thứ gì thì xem thứ đó, cũng có công năng tồn tại. Không có xe lửa xe hơi, con người ngồi đó sẽ bay bổng lên, thang máy cũng không cần dùng. Nó sẽ đem lại trạng thái phát triển xã hội khác, không nhất định phải hạn chế trong một khuôn khổ như thế này. Đĩa bay của người hành tinh khác xuất hiện và biến đi thần tốc, biến lớn được thu nhỏ được. Chúng đi theo một đường hướng phát triển khác hơn nữa, là một loại phương pháp khoa học khác.

No comments:

Post a Comment