BÀI GIẢNG THỨ TƯ (4E)
4E/ Huyền Quan thiết vị
1) Huyền quan thiết vị cũng
gọi là huyền quan nhất khiếu. Danh từ này có thể tra tìm trong sách Đan kinh, Đạo
tạng và Tính mệnh khuê chỉ. Vậy thì huyền quan thiết vị là gì? Có nhiều thầy
khí công không giải thích rõ được, bởi vì những thầy khí công thông thường ở
tại tầng thứ của họ hoàn toàn không thể nhìn thấy, cũng không cho phép họ thấy.
Người tu luyện muốn nhìn thấy được nó, phải ở tại thượng tầng trở lên của tầng
thứ tuệ nhãn thông mới nhìn thấy được, thầy khí công thông thường chưa đạt đến
tầng thứ đó, cho nên nhìn không thấy. Giới tu luyện xưa nay đều đang bàn thảo
tìm hiểu huyền quan là gì? Nhất khiếu ở đâu? Thiết vị như thế nào? Chư vị xem
trong các sách Đan kinh, Đạo tạng, Tính mệnh khuê chỉ, họ đều giảng lẩn quẩn
trên lý luận, hoàn toàn không giải thích về thực chất cho chư vị. Giảng đi
giảng lại, chỉ làm cho chư vị lẫn lộn, giảng không rõ ràng, vì những điều thực
chất là không cho người thường biết được.
2)
Ngoài ra tôi nói với mọi người, vì chư vị là đệ tử của Pháp luân Đại pháp chúng
tôi, tôi mới nói với chư vị những lời này: đừng bao giờ đọc những sách khí công
bậy bạ kia. Không phải là những sách cổ xưa nói trên, mà là những sách khí công
giả do những người thời nay viết ra, ngay cả lật ra chư vị cũng không nên lật. Chỉ
một ý nghĩ thoáng qua trong đầu của chư vị: à, câu này có lý. Ý niệm này vừa
thoáng chớp, phụ thể trong sách đó liền tiến lên ngay. Nhiều sách viết ra đều
là do phụ thể chỉ huy, khống chế tâm cầu danh, cầu lợi của con người. Sách khí
công giả có quá nhiều, thật là nhiều, nhiều người họ không chịu trách nhiệm, có
những phụ thể, những điều bậy bạ họ đều viết ra. Cả những sách cổ nói trên hay
những sách cổ có liên quan đến, bình thường cũng không nên xem thì tốt hơn, vì
đây có vấn đề chuyên nhất bất loạn.
3)
Một vị lãnh đạo ở hiệp hội khí công Trung Hoa đã kể cho tôi một câu chuyện, làm
tôi cười sặc cả lên. Nói rằng ở Bắc Kinh có một người như thế này, anh ta
thường đi nghe những buổi thuyết trình về khí công, nghe đi nghe lại nhiều lần,
sau một thời gian dài, anh ta cảm thấy khí công chẳng qua là những trò như vậy.
Vì đều ở trong cùng một tầng thứ, đều giảng những thứ này. Anh ta cũng giống
như các thầy khí công giả khác, tưởng rằng nội hàm của khí công chỉ có vậy thôi!
Vậy thì hay quá, anh ta cũng muốn viết sách về khí công. Mọi người thử nghĩ xem,
người chưa từng luyện công mà viết sách khí công, sách khí công ngày nay người
ta chỉ chép đi sao lại của nhau. Anh ta viết và viết, khi viết đến phần huyền
quan thì không viết tiếp được nữa. Có ai hiểu rõ được huyền quan là gì? Cả
những thầy khí công chân chính, cũng không có mấy người hiểu rõ. Anh ta bèn hỏi
một thầy khí công giả, anh ta cũng không biết ông này là giả, chính ông này
cũng không rõ về khí công? Nhưng thầy khí công giả này bị người ta hỏi mà trả
lời không được, thì người ta sẽ biết ông ta là giả thì sao? Do đó ông này dám
nói bậy rằng huyền quan nhất khiếu là ở đầu chỗ tiểu tiện. Thật quá buồn cười
khi nghe thế. Chư vị hãy khoan cười vội, quyển sách đó đã xuất bản ra ngoài xã
hội rồi. Chính là nói, sách khí công hiện nay của chúng ta đã đến thành độ buồn
cười như thế, chư vị nói thử, chư vị xem những thứ sách này có ích lợi gì, vô
dụng, chỉ hại người thôi.
4)
Huyền quan thiết vị được gọi là gì? Con người đang tu luyện trong thế gian pháp,
khi tu luyện đến trung tầng trở lên, tức là khi tu luyện ở trên tầng thứ cao
của thế gian pháp, con người bắt đầu xuất nguyên anh. Nguyên anh khác với anh
hài mà chúng tôi đã nói đến. Anh hài rất nhỏ, chạy nhảy vui đùa, rất nghịch
ngợm. Nguyên anh thì không động, nguyên thần không điều khiển nó, nó sẽ ngồi đó
bất động, tay kết ấn, chân xếp bằng ngồi trên hoa sen. Nguyên anh được sinh ra
từ đan điền, ở mức cực kỳ vi quan khi nguyên anh còn nhỏ hơn đầu mũi kim thì đã
nhìn thấy được nó.
5) Ngoài ra để
nói rõ một vấn đề, đan điền chân chính chỉ có một, nằm tại vùng bụng dưới. Phần
trên huyệt hội âm, ở tại bên trong thân người, từ bụng dưới trở xuống, chính là
mảnh điền đó. Rất nhiều công, rất nhiều công năng, rất nhiều điều thuật loại
khác, pháp thân, nguyên anh, anh hài, và rất nhiều sinh mệnh thể, đều là được
sinh ra từ mảnh điền này.
6)
Trong quá khứ có người tu đạo cá biệt nói về thượng đan điền, trung đan điền, hạ
đan điền, tôi nói đó là sai. Cũng có người nói Sư phụ của họ truyền được bao
nhiêu đời, trên sách cũng viết như thế. Tôi cho mọi người biết, những thứ cám
trấu bã rượu từ xưa đều có, chư vị đừng xem đã truyền thừa từ bao nhiêu năm, chúng
không nhất định là đúng. Thế gian tiểu đạo vẫn luôn được lưu truyền nơi người
thường, nhưng họ không tu thành được, không là gì cả. Họ gọi chúng là thượng
đan điền, trung đan điền, hạ đan điền, ý của họ chính là những nơi sinh ra được
đan là đan điền. Đó không phải là chuyện đùa sao? Ý niệm của con người tập
trung tại một điểm, thời gian lâu dài rồi, thì sản sinh được khối năng lượng, và
kết thành đan. Không tin, ý niệm của chư vị cứ mãi tập trung trên cánh tay, và
giữ như thế, thời gian lâu rồi, thì nó kết đan. Vì vậy mà có người thấy được
tình huống này, nên nói khắp nơi đều là đan điền. nghe lại càng buồn cười, nhận
thức của họ là kết được đan là đan điền. Thật ra đó chỉ là đan chứ không phải
là điền, chư vị nói khắp nơi đều là đan hoặc thượng đan, trung đan, hạ đan, nói
thế thì còn được. Nhưng cái điền mà chân chính sinh ra vô số pháp thì chỉ có
một mảnh, là mảnh điền nằm nơi bụng dưới. Như vậy cách nói thượng đan điền, trung
đan điền, hạ đan điền là sai. Ý niệm của con người thủ giữ tại nơi nào đó, thời
gian lâu rồi, thì sẽ kết đan.
7)
Nguyên anh được sinh ra từ mảnh đan điền nơi bộ phận bụng dưới, từ từ càng lớn
càng to. Khi lớn đến bằng cỡ quả bóng bàn, toàn bộ hình dạng thân thể đều nhìn
thấy được rõ ràng, mũi, mắt đều đã sinh thành. Khi lớn bằng quả bóng bàn, sát
cạnh thân của nguyên anh sinh ra một cái bọc nhỏ tròn tròn. Sau khi sinh thành
thì tùy theo nguyên anh lớn lên, nó cũng lớn lên theo. Khi nguyên anh lớn cao
độ bốn phân Anh, thì xuất hiện một cánh hoa sen. Đợi đến khi nguyên anh lớn cao
khoảng năm, đến sáu phân Anh, trên cơ bản các cánh hoa sen đã trưởng thành, một
tầng của hoa sen xuất hiện, nguyên anh rực rỡ ánh vàng lóng lánh, ngồi trong
đài hoa sen màu vàng kim, thật là đẹp. Đó chính là kim cương bất hoại chi thể, Phật
gia gọi là phật thể; Đạo gia gọi là nguyên anh.
8) Trong pháp môn này của
chúng tôi cả hai loại thân thể đều phải tu luyện, cả hai đều cần, bản thể cũng
phải được chuyển hóa. Mọi người đều biết, phật thể đó là không được hiển hiện
ra nơi người thường, với nhiều nỗ lực mới hiển hiện ra được hình thái, dùng mắt
người thường cũng nhìn thấy được quang ảnh của nó. Mà cái thân thể này, sau khi
trải qua chuyển hóa, ở nơi người thường hình dáng cũng giống như người thường, người
thường nhìn không ra được, họ còn đi xuyên qua được các không gian. Khi nguyên
anh lớn cao được bốn đến năm phân Anh, bọc khí cũng lớn cao bằng như thế, nó
giống như một bong bóng khí, là trong suốt. Nguyên anh ngồi thiền bất động. Khi
lớn đến đó, thì bọc khí này phải rời khỏi đan điền, nó đã trưởng thành, dưa
chín cuống rụng, vì vậy mà phải đề thăng. Quá trình đề thăng là một quá trình
rất chậm chạp, nhưng hằng ngày cũng thấy được nó di động. Dần dần di động lên, thăng
tiến lên. Chúng ta quan sát tỉ mỉ thì sẽ cảm giác được sự tồn tại của nó.
9) Khi thăng tiến đến vị trí
huyệt đàn trung của con người, nó phải dừng lại ở nơi này một khoảng thời gian.
Vì tinh hoa của thân người, có nhiều thứ (trái tim cũng ở đây) đều cần được
hình thành một bộ trong bọc khí này. Những điều tinh hoa cần bổ sung đầy đủ cho
nó ở trong cái bọc khí đó. Sau khi qua một khoảng thời gian, nó lại bắt đầu đề
thăng lên. Khi đi ngang qua cổ của con người, thì cảm giác như là bị ngộp thở, giống
như mạch máu bị kẹt lại, nở phồng lên rất khó chịu, cũng chỉ trong một hai ngày
thì qua đi. Rồi nó sẽ tiến lên đến đỉnh đầu, chúng tôi gọi đó là lên nê hoàn. Nói
là đến nê hoàn, thật ra thì nó to bằng cỡ sọ não của chư vị, chư vị sẽ cảm thấy
đầu của mình nở phồng lên. Vì nê hoàn là một nơi then chốt rất quan trọng của
sinh mệnh con người, nó cũng cần hình thành những thứ tinh hoa ở bên trong. Sau
đó nó từ đường thông đạo này của thiên mục chen xuyên ra ngoài, cảm giác đó là
rất khó chịu. Trương phình làm thiên mục rất đau, huyệt thái dương cũng nở
phồng lên, mắt cũng trũng vào bên trong, cho đến khi nó chen xuyên ra ngoài, lập
tức liền treo thòng ngay trước trán, đó gọi là huyền quan thiết vị, treo thòng
tại nơi này.
10) Người đã khai mở thiên
mục, đến lúc này thì không nhìn thấy được nữa. Vì sự tu luyện của Phật gia và
Đạo gia, vì muốn để cho các thứ trong huyền quan sinh thành nhanh hơn, cánh cửa
kia không mở. Mặt trước có hai cánh cửa lớn, mặt sau có hai cánh cửa, đều đóng
lại, giống như cổng của thiên an môn ở Bắc Kinh, hai bên đều có hai cánh cửa
lớn. Để cho huyền quan nhanh chóng hình thành và bổ sung, cho nên không ở dưới
tình huống rất là đặc thù thì cửa không mở, thiên mục đã thấy được, đến bước
này cũng nhìn không thấy được nữa, không cho phép thấy nữa. Mục đích huyền quan
treo thòng ra nơi đó để làm gì? Vì hằng trăm đường kinh mạch của thân thể chúng
ta giao hội từ nơi đây, vậy thì lúc này trăm đường kinh mạch đều phải đi qua
huyền quan quanh một vòng rồi đi ra, đều phải đi qua huyền quan, mục đích là
đặt thêm một cơ sở, và hình thành một bộ có nhiều thứ ở bên trong huyền quan. Vì
thân thể con người là một tiểu vũ trụ, nó sẽ hình thành một thế giới nhỏ, toàn
bộ những thứ tinh hoa của thân người đều được hình thành trong này. Nhưng vì nó
chỉ hình thành một bộ thiết bị, còn chưa vận dụng hoàn toàn được.
11) Tu luyện Kỳ Môn công
pháp, huyền quan là phải được mở. Khi huyền quan phóng vọt ra ngoài, là hình
ống thẳng, nhưng từ từ cũng sẽ biến thành tròn, cho nên cửa ở hai bên của nó là
được mở. Vì Kỳ Môn công pháp không tu phật cũng không tu đạo, chính mình phải
bảo hộ lấy mình. Phật gia và Đạo gia sư phụ có quá nhiều, đều bảo hộ được chư
vị, chư vị không cần phải nhìn, cũng không xuất hiện vấn đề. Còn Kỳ Môn công
pháp thì không được, họ phải tự bảo hộ chính mình, vì thế họ nhất định phải bảo
trì khả năng thấy được. Nhưng trong lúc này thiên mục nhìn các thứ, thì đều
thông qua một ống thẳng giống như kính viễn vọng vậy. Rồi sau đó bộ hệ thống đủ
thứ này đã hình thành, khoảng một tháng thì nó bắt đầu quay trở về. Sau khi trở
vào trong đầu, đó gọi là huyền quan hoán vị.
12) Khi quay trở về cũng bị
sưng phồng rất khó chịu, sau đó huyền quan chen ra huyệt đạo ngọc chẩm của con
người ra ngoài, sự chen ra cũng rất khó chịu, giống như đầu bị nứt vỡ ra, trong
giây lát liền xuất ra ngoài, khi nó vừa ra khỏi thì cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu
ngay. Sau khi ra ngoài, nó treo thòng tại một không gian rất sâu, tồn tại trên
hình thức của thân thể đó tại không gian rất sâu, vì thế khi ngủ không đè lên
nó. Nhưng có một điểm, khi huyền quan thiết vị lần thứ nhất thì trước mắt có
cảm giác, tuy rằng huyền quan ở không gian khác, vẫn cứ cảm thấy trước mắt mờ
mờ, giống như có cái gì che đậy, không thoải mái lắm. Vì huyệt ngọc chẩm là một
cái đại quan rất then chốt, tại phía sau cũng phải hình thành một bộ có nhiều
thứ, nó lại bắt đầu quay trở về. Huyền quan nhất khiếu này kỳ thực không phải
là nhất khiếu, nó phải thay đổi vị trí nhiều lần. Sau khi nó trở về nê hoàn thì
bắt đầu giáng xuống, từ ở bên trong thân thể giáng xuống, cho đến huyệt mệnh
môn. Tại huyệt mệnh môn huyền quan lại phóng vọt ra ngoài.
13) Huyệt mệnh môn của con
người là một đại khiếu chủ yếu cực kỳ then chốt, Đạo gia gọi là khiếu, chúng ta
gọi là quan. Một đại quan chủ yếu, đó thật là cửa sắt, vô số tầng lớp cửa sắt. Mọi
người đã biết rằng thân thể con người từng tầng từng tầng lớp, tế bào của nhục
thể chúng ta hiện nay là một tầng lớp, các phân tử bên trong là một tầng lớp. Nguyên
tử, chất tử, điện tử, những hạt chất nhỏ vô hạn, nhỏ vô hạn, nhỏ vô hạn, cho
đến các vi lạp cực nhỏ, mỗi một mặt đều thiết lập một tầng lớp cửa. Vì vậy có
rất nhiều công năng và rất nhiều những thứ thuật loại, đều bị khóa bên trong
các tầng lớp cửa. Các công pháp khác luyện đan, khi đan sắp nổ, trước tiên là
phải chấn động mở tung mệnh môn ra, nếu nó không bị chấn động mở ra, thì công
năng không phóng thích ra được. Huyền quan tại huyệt mệnh môn sau khi hình
thành xong một bộ hệ thống có nhiều thứ, huyền quan lại quay trở vào trong. Sau
khi trở vào thì bắt đầu quay trở về vị trí bụng dưới, đó gọi là huyền quan quy
vị.
14) Sau khi quy vị, không
phải trở về chỗ ban đầu của nó. Lúc bấy giờ nguyên anh đã lớn lắm rồi, bọc khí
phủ trùm lên nguyên anh, bao lấy nguyên anh lại. Nguyên anh lớn lên, bọc khí
cũng lớn theo lên. Trong Đạo gia thông thường khi nguyên anh lớn bằng trẻ em
sáu tới bẩy tuổi, thì cho phép nó rời khỏi thân người, gọi là nguyên anh xuất
thế. Do nguyên thần của con người điều khiển nó, thì nó được xuất ra ngoài hoạt
động. Thân thể con người định tại nơi đó bất động, nguyên thần xuất ra. Thông
thường bên Phật gia khi nguyên anh tu luyện lớn bằng thân thể của người tu
luyện thì không còn nguy hiểm nữa. Thông thường lúc ấy nó được phép rời thân
thể, tách rời khỏi thân thể này, được ra ngoài. Lúc đó, nguyên anh đã lớn bằng
thân thể của người tu luyện, cái lọng cũng lớn, lọng đó cũng đã khuyếch đại ra
đến ngoài thân thể rồi, chính là cái huyền quan đó. Vì nguyên anh đã lớn như
thế rồi, đương nhiên nó cũng khuyếch tán ra đến ngoài thân thể.
15)
Mọi người có thể thấy những tượng phật trong các chùa, thấy các tượng phật toàn
là ở trong một cái vòng tròn, đặc biệt là những bức tranh vẽ hình phật, đều là
có một vòng tròn, phật ngồi trong đó. Rất nhiều hình tượng phật đều như thế, đặc
biệt là các bức họa hình tượng phật trong cổ miếu, đều là như vậy cả. Tại sao
ngồi ở trong vòng tròn chứ, ai cũng không nói rõ ràng được. Tôi nói cho mọi
người biết, đó chính là huyền quan này. Nhưng bây giờ đã không còn gọi nó là
huyền quan nữa, gọi là thế giới, nhưng còn chưa xác thật gọi là thế giới được. Nó
chỉ có bộ thiết bị này, giống như một bộ thiết bị có trong công xưởng của chúng
ta, nhưng chưa có khả năng sản xuất được, cần phải có nhiên liệu, sau khi có
nguyên liệu, nó mới sản xuất được. Mấy năm trước đây có nhiều người tu luyện
nói rằng: công của tôi cao hơn so với bồ tát, công của tôi cao hơn so với phật,
người khác nghe thế cảm thấy rất là huyền bí. Thật ra họ nói như thế chẳng chút
nào là huyền bí cả, công xác thực là phải được luyện ra rất cao tại thế gian.
16)
Vậy tại sao lại xuất hiện tình huống này: tu thành rồi còn cao hơn phật được? Không
thể hiểu bề mặt như thế, công của họ xác thực rất cao. Vì sau khi họ đã tu đến
trên tầng thứ thật cao, khi họ đạt đến khai công khai ngộ, thì công thật sự là
rất cao. Chính tại trong giây phút trước đêm họ khai công khai ngộ, tám phần
mười công của chính họ phải bẻ xuống cho họ, kể cả tiêu chuẩn tâm tính của họ
cũng phải bẻ gãy xuống. Dùng năng lượng đó để bổ sung thế giới của họ, thế giới
của chính họ. Mọi người biết rằng công của người tu luyện, đặc biệt cộng thêm
vào các điều của tiêu chuẩn tâm tính, là người tu luyện phải chịu đựng vô số
khổ nạn trong suốt cuộc đời, ma luyện dưới hoàn cảnh gian khổ, mới tu luyện ra
được, cho nên nó là cực kỳ trân quý. Lấy tám phần mười những thứ trân quý đó để
bổ sung thế giới của họ. Cho nên trong tương lai khi họ tu thành, muốn gì thì
chỉ cần đưa tay ra là có ngay, muốn gì có nấy, muốn làm gì thì làm, trong thế
giới của họ cái gì cũng có. Đó là uy đức của họ, chính họ phải trải qua gian
khổ mới tu ra được.
17)
Loại năng lượng này của họ tùy ý biến hóa ra được bất cứ những thứ gì. Cho nên
phật muốn gì, muốn ăn gì, muốn thưởng ngoạn gì, thứ gì cũng có, đó là do chính
họ tu mà có được, đó chính là phật vị, không có thứ đó thì họ tu không thành
được. Lúc bấy giờ, đó được gọi là một thế giới riêng của chính họ, còn họ chỉ
còn lại hai phần mười công kia để viên mãn, đắc đạo. Tuy nhiên chỉ còn lại hai
phần mười, nhưng thân thể của họ không bị khóa, hoặc là không mang theo thân
thể, hoặc là mang theo thân thể này, nhưng thân thể đã được chuyển hóa bởi vật
chất cao năng lượng, lúc bấy giờ họ thần thông đại hiển, uy lực vô tỷ. Mà còn
khi tu luyện trong người thường thông thường là phải bị khóa lại, không có khả
năng gì to lớn, như thế công có cao đến đâu cũng phải bị hạn chế, bây giờ thì
khác hẳn rồi.
Hết
No comments:
Post a Comment