Monday, August 19, 2013

4D


BÀI GIẢNG THỨ TƯ (4D)


4D/ Quán đỉnh

          1) Trong giới tu luyện có một tình huống như thế này, gọi là quán đỉnh. Quán đỉnh là một hình thức tôn giáo trong phương pháp tu luyện của Mật tông Phật gia. Mục đích là sau khi trải qua quán đỉnh người này sẽ không được gia nhập vào môn phái khác, và được thừa nhận là một đệ tử chân chính của môn phái này. Hiện nay điều kỳ lạ tại đâu? Luyện công cũng xuất hiện một hình thức tôn giáo như thế này, không những chỉ Mật tông mà công pháp Đạo gia cũng bày vẽ chuyện quán đỉnh. Tôi đã giảng, tất cả những công pháp Mật tông được truyền bá trên xã hội dưới cờ hiệu Mật tông toàn là giả. Tại sao nói như vậy chứ? Vì Đường mật đã tiêu mất trên đất nước chúng ta hơn một nghìn năm nay, hoàn toàn không tồn tại nữa; Tạng mật vì bị hạn chế bởi ngôn ngữ, chưa bao giờ được hoàn chỉnh truyền vào đất Hán của chúng ta. Đặc biệt nó là mật giáo, cần phải tu luyện bí mật trong các chùa tự, hơn nữa còn cần phải được bí truyền bởi sư phụ, sư phụ dẫn họ đi bí mật tu luyện. Nếu làm không được điều ấy, thì tuyệt đối không được truyền ra.

          2) Có nhiều người ôm giữ một mục đích thế này, đến Tây Tạng để học công, bái người ta làm sư phụ để học Tạng mật, tương lai làm thầy khí công, hầu nổi danh, phát tài. Mọi người thử nghĩ, một vị phật sống Lạt ma thật sự được chân truyền đều có công năng rất cường mạnh, thấy được trong tâm người học công nghĩ là thứ gì. Họ đến để làm gì, vừa nhìn tâm ấy liền biết rõ ngay: muốn đến đây để học những điều này, hầu ra làm thầy khí công để nổi danh phát tài, đến để phá hoại phương pháp tu phật của pháp môn này. Một pháp môn tu phật nghiêm túc như vậy sao lại để cho chư vị muốn làm thầy khí công gì đó mà tùy tiện phá hoại chỉ vì danh vì lợi sao? Chư vị đến là do động cơ gì thúc đẩy? Vì vậy hoàn toàn không truyền cho họ, sẽ không được chân truyền. Đương nhiên, chùa tự cũng nhiều, có thể đắc được một chút gì đó ở bề mặt nông cạn. Nếu tâm bất chính, khi muốn làm thầy khí công làm điều xấu, thì sẽ chuốc phụ thể vào. Phụ thể thú vật cũng có công, nhưng không phải là Tạng mật. Người chân chính đi Tây tạng cầu pháp, lên đến nơi có thể đóng tại đó không rời nữa, đây là những người chân tu.

          3) Hiện nay điều kỳ lạ là có nhiều công pháp của Đạo gia cũng giảng quán đỉnh. Đạo gia là tu theo lối kinh mạch, bày chuyện quán đỉnh gì đây? Theo tôi biết, tôi truyền công tại miền nam, đặc biệt là vùng Quảng Đông có khá nhiều, có đâu mười mấy công pháp bậy bạ cũng giảng quán đỉnh. Ý nghĩa là gì? Họ quán đỉnh cho chư vị, thì chư vị là đệ tử của họ rồi, không được học công pháp khác, học công pháp khác họ sẽ trừng phạt chư vị, họ làm những điều như thế. Đó không phải là làm những điều của tà môn ngoai đạo hay sao? Điều họ truyền chỉ là những gì về khử bệnh khỏe thân, quần chúng sau khi học cũng chỉ muốn có một thân thể khỏe mạnh thôi. Bày vẽ điều đó để làm gì? Có người nói, sau khi luyện công pháp của họ thì không được luyện công pháp khác. Liệu họ có độ người đạt đến viên mãn không? Đã dẫn đệ tử đi sai đường rồi! Nhiều người đều làm như vậy.

          4) Đạo gia là không giảng điều này, vậy mà cũng xuất hiện quán đỉnh gì đó. Tôi phát hiện thầy khí công nọ quậy thật hung về sự quán đỉnh, trụ công của họ cao tới đâu? Cũng chỉ cao khoảng hai ba tầng lầu, một đại sư khí công nổi danh, tôi thấy công đã giảm xuống đến mức đáng thương hại. Hàng trăm hàng ngàn người sắp hàng, họ quán đỉnh cho người ta. Công của họ là có hạn, chỉ cao bấy nhiêu đó, công ấy chỉ chốc lát đã hạ xuống, không còn nữa, còn lấy gì mà quán cho người ta, đó không phải là lừa người ta sao? Quán đỉnh chân chính, nhìn từ không gian khác, xương cốt của người được quán đỉnh từ đầu đến chân đều biến thành như bạch ngọc. Chính là dùng công, dùng vật chất cao năng lượng để thanh lọc thân thể, quán toàn bộ từ đầu xuống đến chân. Thầy khí công đó làm được điều này sao? Họ làm không được. Họ làm gì đây? Đương nhiên không nhất định bày chuyện lập tôn giáo, mục đích là khi học công của họ rồi, thì là người của họ, chư vị phải tham gia lớp học của họ, học tập những điều của họ. Mục đích để lấy tiền của chư vị, ai cũng không học công pháp của họ thì sẽ không kiếm được tiền.

          5) Đệ tử của Pháp luân Đại pháp cũng như những đệ tử của các pháp môn Phật gia khác, là được thượng sư quán đỉnh nhiều lần, nhưng không cho chư vị biết. Người có công năng thì có thể biết được, người nhạy cảm cũng có thể cảm thấy được, trong lúc ngủ hay một lúc nào đó đều có thể đột nhiên có một luồng hơi nóng chạy từ đỉnh đầu thông thấu xuống toàn thân. Mục đích của quán đỉnh không phải là để ban thêm công cao cho chư vị, công là do chính chư vị tu luyện mới có được. Quán đỉnh là một phương pháp gia trì, chính là để thanh lọc thân thể cho chư vị, đem thân thể của chư vị thanh lý thêm một bước nữa. Cần phải quán đỉnh nhiều lần, mỗi một tầng thứ đều phải giúp chư vị thanh lý thân thể. Vì tu tại chính mình, công nơi sư phụ, nên chúng tôi cũng không giảng về hình thức quán đỉnh này.

          6) Có những người còn bày vẽ những gì như là bái sư. Giảng đến đây, luôn tiện tôi cũng đề cập một điều, có nhiều người muốn tôn bái tôi làm sư phụ. Thời kỳ lịch sử của chúng ta hiện nay khác với xã hội phong kiến Trung Hoa, quỳ đó khấu đầu là xem như bái sư? Chúng ta không làm hình thức này. Chúng ta có nhiều người nghĩ như thế này: tôi khấu đầu thắp nhang lễ phật, trong tâm thành kính thì tăng công. Tôi nói đó thật quá buồn cười, luyện công chân chính hoàn toàn dựa vào chính mình mà tu, cầu gì cũng vô dụng. Không cần lạy phật, không cần thắp nhang, chân chính dựa theo tiêu chuẩn của người tu luyện mà tu luyện, họ nhìn thấy chư vị cũng đặc biệt vui mừng. Chư vị luôn làm điều xấu ngoài đời, chư vị khấu đầu thắp nhang lạy phật, họ nhìn chư vị cũng thấy khó chịu, chẳng phải là đạo lý này sao? Chân chính tu phải dựa vào chính mình. Hôm nay chư vị khấu đầu rồi, bái sư rồi, vừa ra khỏi cửa thì vẫn là tôi làm theo ý xưa nay của tôi, vậy có tác dụng gì? Chúng tôi hoàn toàn không giảng về hình thức này, chư vị có thể còn làm phương hại đến danh dự của tôi nữa.

          7) Chúng tôi ban cho mọi người nhiều điều như thế, tất cả mọi người chỉ cần thực tu, và nghiêm khắc dùng Đại Pháp mà yêu cầu chính mình, tôi đều dẫn dắt chư vị như là đệ tử, chỉ cần chư vị tu luyện Pháp luân Đại pháp, chúng tôi sẽ dẫn dắt chư vị như là đệ tử. Nếu chư vị không tu, chúng tôi sẽ không có cách nào hơn. Chư vị không tu nữa, chư vị mang danh đó để làm gì? Cái gì là học viên kỳ nhất hay học viên kỳ nhì, chư vị chỉ tập luyện qua vài động tác thì là đệ tử của chúng tôi rồi sao? Chư vị phải chân chính chiếu theo tiêu chuẩn tâm tính của chúng tôi mà tu luyện, thì mới đạt được thân thể khỏe mạnh, mới đi lên đạt đến tầng thứ cao thật sự. Vì vậy chúng tôi không giảng những hình thức ấy, chỉ cần chư vị tu luyện, thì là người trong pháp môn này của chúng tôi. Pháp thân của tôi biết tất cả mọi điều, chư vị nghĩ gì pháp thân đều biết rõ, thứ gì pháp thân đều làm được cả. Chư vị không tu luyện, pháp thân để kệ chư vị, chư vị tu luyện thì giúp đến cùng.

          8) Có những công pháp mà người luyện công chưa hề gặp Sư phụ, nói là hướng vào một phương hướng nào đó cúi đầu lạy, trả vài trăm đồng là xong. Đó có phải là lừa mình lừa người hay không? Hơn nữa người này còn rất cam tâm, từ đó trở đi bênh vực công pháp và người của môn phái đó, cũng bảo người khác, không nên học công pháp khác. Tôi thấy quá buồn cười. Có người còn bày vẽ những gì gọi là mô đỉnh, cũng không biết họ sờ đầu một cái thì khởi được tác dụng gì?

          9) Không chỉ những sự truyền công dưới cờ hiệu Mật tông là giả, mà tất cả những sự truyền công trong môn phái của Phật giáo cũng đều là giả. Mọi người hãy suy nghĩ: phương pháp tu luyện từ nhiều ngàn năm nay của Phật giáo chính là hình thức như thế, ai mà sửa đổi thì đó có còn là của Phật giáo nữa sao? Phương pháp tu luyện là để tu Phật một cách nghiêm túc, hơn nữa là cực kỳ huyền diệu, sửa đổi một chút là loạn bậy ngay. Vì quá trình diễn hóa của công là cực kỳ phức tạp, cảm giác của con người không là gì cả, không thể dựa vào cảm giác mà tu luyện. Hình thức tôn giáo của hòa thượng chính là phương pháp tu luyện, một khi sửa động thì không còn là những điều của pháp môn đó nữa. Mỗi một pháp môn đều có Đại Giác giả chủ trì, mỗi một pháp môn cũng tu ra rất nhiều Đại Giác giả, ai cũng không dám tùy ý sửa đổi phương pháp tu luyện của pháp môn đó, vậy mà một thầy khí công nhỏ bé, có uy đức nào mà dám vô lễ với chủ môn đi sửa đổi pháp môn tu phật? Nếu như thật sự sửa đổi được, đây có còn là của pháp môn đó nữa không? Khí công giả có thể phân biệt được.

No comments:

Post a Comment