Monday, August 19, 2013

4C



BÀI GIẢNG THỨ TƯ (4C)







4C/ Đề cao tâm tính     

          1) Trong quá khứ nhiều người vì không giữ được tâm tính, nên xuất hiện rất nhiều vấn đề, sau khi luyện đến một tầng thứ nhất định thì không thăng tiến lên được nữa. Có người khởi đầu với tâm tính khá cao, trong khi luyện công thiên mục được khai mở ngay tức thời, đạt đến một cảnh giới nào đó. Vì người này có căn cơ khá tốt, tâm tính rất cao, cho nên công của họ cũng tiến lên thật nhanh. Khi đến vị trí tâm tính ở tại nơi của họ, công của họ cũng tăng lên đến đó, họ muốn đề cao công của họ lên thêm nữa, thì mâu thuẫn ấy cũng nổi bật ra luôn, thì họ cần phải tiếp tục đề cao tâm tính của họ lên. Đặc biệt là người bắt đầu với căn cơ tốt, họ cảm thấy công của họ tăng lên cũng khá tốt, luyện được cũng khá tốt, tại sao bỗng dưng bao nhiêu phiền phức rắc rối lại đến như thế? Tại sao điều gì cũng không ổn, mọi người đối xử với họ cũng không tốt, cấp trên không trọng dụng họ, hoàn cảnh trong gia đình cũng trở nên rất căng thẳng. Tại sao đột nhiên xuất hiện nhiều mâu thuẫn như thế? Tự họ còn chưa ngộ. Vì căn cơ của họ tốt, đạt đến một tầng thứ nhất định, sẽ xuất hiện một trạng thái như thế. Nhưng đó nào đã là tiêu chuẩn viên mãn sau cùng nhất của người tu luyện đâu? Con đường tu lên hãy còn sớm quá! Chư vị cần phải tiếp tục đề cao chính mình. Đó là nhờ tác dụng của một chút căn cơ bẩm sinh của chính mình mang theo, chư vị mới đạt được đến trạng thái này, đề cao thêm nữa, thì tiêu chuẩn đó cũng cần phải đề cao lên.

          2) Có người nói: tôi cố gắng kiếm nhiều tiền, lo sắp xếp cho gia đình no ấm, thì tôi không còn vương vấn gì nữa, tôi mới đi tu đạo. Tôi nói chư vị mơ tưởng viển vông, chư vị không can thiệp được vào đời sống của người khác, cũng không thay đổi được vận mệnh của người khác, kể cả vận mệnh của vợ con, cha mẹ, anh em, đâu phải chư vị cứ nói là được sao? Ngoài ra, chư vị không còn lo lắng gì đằng sau, chư vị không còn phiền phức nào nữa, chư vị còn tu luyện gì đây? Thoải mái như thế mà ở đó luyện công ư? Đâu có chuyện như thế? Đó chỉ là chư vị suy nghĩ trên khía cạnh của người thường mà thôi.

          3) Tu luyện thì phải tu luyện trong ma nạn, về thất tình lục dục xem chư vị có cắt bỏ được không, có xem thường được không. Chư vị còn chấp trước vào những điều này, thì chư vị tu không thành. Bất cứ sự việc nào đều là có quan hệ nhân duyên, con người vì sao được làm người? Chính là trong bản tính con người có tình, con người chính là vì tình mà sống, tình thân thuộc, tình nam nữ, tình cha mẹ, cảm tình, tình bạn bè, làm việc vì tình nghĩa, đâu đâu cũng không xa rời chữ tình, muốn làm không muốn làm, thích hay không thích, yêu và ghét, tất cả mọi thứ trong toàn xã hội nhân loại, toàn là xuất phát từ chữ tình. Tình đó nếu mà không đứt, thì chư vị tu luyện không được. Con người mà nhảy ra khỏi chữ tình, thì ai cũng không lay động nổi chư vị, tâm của người thường không lay chuyển chư vị được, thay vào đó là từ bi, là điều cao thượng hơn. Đương nhiên muốn gạt bỏ chữ tình trong tức thời thì đâu có dễ, tu luyện là một quá trình lâu dài, là một quá trình từ từ dứt bỏ tâm chấp trước của chính mình, nhưng chư vị cần phải tự yêu cầu nghiêm khắc với chính mình.

          4) Chúng ta làm một người luyện công, mâu thuẫn sẽ đột nhiên xảy ra, vậy phải làm sao? Bình thường chư vị lúc nào cũng nên giữ một tấm lòng từ bi, một tâm thái hiền hòa, khi gặp vấn đề thì xử lý một cách tốt đẹp được, vì nó có đủ khoảng thời gian trống để phản ứng. Chư vị luôn luôn từ bi, và thân thiện với mọi người, làm việc gì cũng luôn luôn nghĩ đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề gì đầu tiên là nghĩ: việc này đối với người khác có chịu đựng được không, có phương hại gì đến người khác hay không, như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề. Vì vậy chư vị luyện công phải noi theo tiêu chuẩn cao, yêu cầu bản thân mình với tiêu chuẩn cao hơn nữa.

          5) Thông thường có những người không ngộ. Có người thiên mục được khai mở, thấy được phật, về nhà lạy phật, trong tâm lẩm bẩm không ngừng: tại sao phật không giúp con? Xin giúp con giải quyết vấn đề này đi! Phật đương nhiên không trợ giúp, vì nạn kia là do chính ông xếp đặt, mục đích là nâng cao tâm tính của chư vị, để chư vị đề cao trong sự mâu thuẫn. Phật giải quyết cho chư vị sao? Hoàn toàn không giải quyết cho chư vị, giải quyết rồi thì chư vị làm sao tăng công lên, làm sao đề cao tầng thứ và tâm tính lên? Để cho chư vị tăng công mới là then chốt. Theo tầm nhìn của các vị Đại giác, làm người không phải là mục đích, sinh mệnh của con người không phải là để làm người, chính là để chư vị quay trở về. Con người chịu bao điều khổ, các vị Đại giác cho rằng chịu khổ càng nhiều càng tốt, sớm trả cho xong nợ, đó chính là điều mà họ nghĩ. Có người không ngộ được, cầu phật không được, thì bắt đầu oán phật: tại sao phật không giúp con? Ngày nào con cũng thắp nhang lạy phật. Có người vì chuyện này mà đem tượng phật quăng đi, từ đó chửi phật. Vì sự chửi đó của họ, mà tâm tính cũng bị rơi xuống, công cũng không còn. Họ biết những gì cũng không còn nữa, nên họ càng hận phật, họ tưởng phật đang hại họ. Họ dùng lý của người thường để đo lường tâm tính của phật, đâu có thể đo lường được chứ? Họ dùng tiêu chuẩn của người thường mà đối đãi sự việc trên tầng thứ cao, đó đâu có thể được? Cho nên thông thường thì xuất hiện vấn đề như thế, cứ cho rằng các đau khổ trong cuộc sống là bất công đối với chính mình. Có rất nhiều người rơi đồm độp xuống.

          6) Mấy năm trước đây, có nhiều đại sư khí công danh tiếng hiển hách cũng bị rơi sụp xuống. Đương nhiên những thầy khí công chân chính đều đã đi về, trở về sau khi hoàn thành sứ mạng lịch sử của họ. Chỉ còn lại những người bị lầm lạc nơi người thường, và những người mà tâm tính đã rơi xuống thì vẫn còn hoạt động, họ đã không còn công nữa. Có những thầy khí công khá nổi tiếng trước đây vẫn còn hoạt động trên xã hội, sư phụ của họ thấy họ bị rơi vào trong người thường, rơi vào danh lợi đã không thể tự vượt thoát ra khỏi, đã không tu được nữa, người ta đã mang phó nguyên thần của họ đi, công đều ở trên thân của phó nguyên thần. Loại ví dụ điển hình này khá nhiều.

7) Ở trong pháp môn này của chúng ta, những loại ví dụ như vậy rất hiếm, nếu có thì cũng không nổi bật như thế. Còn về phương diện đề cao tâm tính, thì những trường hợp nổi bật đặc biệt nhiều. Có một học viên làm việc trong xưởng dệt tại một thành phố của tỉnh Sơn Đông, sau khi học Pháp luân Đại pháp, còn dạy lại cho các công nhân khác tập luyện, kết quả là đưa bộ mặt toàn xưởng lên một tinh thần mới. Trước kia người ta lấy những khăn lông đầu rẻo dư thừa của xưởng nhét dấu về nhà, các công nhân đều lấy. Sau khi học công, học viên này không những không lấy nữa, mà còn đem trả lại những khăn lông đã lấy về nhà. Người khác thấy anh này làm như thế, ai cũng không lấy nữa, có công nhân còn mang trả lại cho xưởng tất cả những gì trước kia đã lấy, tình huống như vậy xảy ra khắp mọi nơi trong xưởng.

8) Trạm trưởng của một trạm phụ đạo trong một thành phố nọ đến một công xưởng để xem học viên của Pháp luân Đại pháp tập luyện như thế nào, người trưởng xưởng của công xưởng đó đích thân ra tiếp anh và nói: nhân viên sau khi học Pháp luân Đại pháp của các ông, đến sớm về trễ, làm việc cẩn thận chăm chỉ, nhận các công việc của cấp trên giao phó cũng không lựa chọn, không còn tranh giành về lợi ích nữa. Họ làm như thế, đã đưa tất cả tinh thần bộ mặt của toàn xưởng lên, hiệu quả thu lợi kinh tế của xưởng cũng tăng lên. Công pháp của các ông tốt ghê quá, lúc nào sư phụ của các ông đến, tôi cũng đi tham gia. Mục đích chủ yếu về sự tu luyện Pháp luân Đại pháp của chúng tôi là dẫn người lên tầng thứ cao, chứ không hề nghĩ đến làm những việc như thế, nhưng Đại Pháp lại gây nên tác dụng xúc tiến to lớn về phương diện tinh thần văn minh của xã hội. Nếu mọi người đều hướng vào nội tâm mà tìm, ai ai cũng muốn bản thân mình làm thế nào cho tốt, thì tôi nói rằng xã hội này sẽ được ổn định, tiêu chuẩn đạo đức của nhân loại sẽ được nâng cao trở lại.

          9) Khi tôi giảng pháp truyền công tại Thái Nguyên, có một học viên ngoài năm mươi tuổi, hai vợ chồng cùng đến tham gia lớp học tập. Lúc họ băng qua đến giữa đường cái, một chiếc xe hơi chạy tới với tốc độ rất nhanh, cái gương chiếu hậu của xe móc ngay vào y phục của bà già. Sau khi mắc vào rồi kéo lê bà hơn mười mấy mét, “rầm” một cái hất té xuống đường, chiếc xe còn chạy thêm khoảng hai mươi mét nữa mới dừng lại được. Sau đó người tài xế nhảy ra khỏi xe còn nói với vẻ không vui: nè, bà qua đường sao không nhìn. Con người ngày nay chính là như thế, khi gặp vấn đề, trước tiên là chạy tránh trách nhiệm, oán hay không oán cũng đẩy ra ngoài. Người ngồi cùng xe nói: hãy xem bà ấy ngã có sao không, mau đưa đi nhà thương. Người tài xế chợt hiểu vội nói: bà dì có sao không, ngã có bị thương không? Chúng ta hãy đi nhà thương khám thử nhé! Người học viên này sau khi từ từ bò dậy rồi nói: không sao cả, các ông đi đi. Phủi phủi bụi, kéo người bạn đời bước đi.

          10) Đến lớp học bà ta kể cho tôi nghe chuyện ấy, tôi cũng rất mừng. Tâm tính của học viên chúng ta thật sự đã được đề cao lên rồi. Bà nói với tôi: thưa Sư phụ, hôm nay con học Pháp luân Đại pháp, nếu không phải con học Pháp luân Đại pháp, ngày nay con đã không xử sự được như thế đâu. Mọi người hãy suy nghĩ, đã về hưu, đời sống vật giá hiện nay đắt đỏ như thế, lương bổng phúc lợi gì cũng không có. Một người năm mươi mấy tuổi bị xe hơi kéo lê xa như vậy, bị hất ngã xuống đất. Hỏi bị thương ở đâu? Ở đâu cũng bị thương cả, nằm vạ tại đó cũng không đứng dậy. Đi nhà thương thì đi, đến nhà thương nằm vạ trong đó không xuất viện. Giả như người thường có thể làm như thế. Nhưng bà ta là người luyện công, không làm như vậy. Chúng tôi nói rằng, lành hay dữ phát xuất từ một ý niệm của con người, một ý niệm sai lạc sẽ đưa đến hậu quả khác nhau. Với tuổi cao như thế, nếu như người thường, có thể nào té xuống mà không bị thương? Vậy mà cả da của bà cũng không trầy. Lành hay dữ phát xuất từ một ý niệm, nếu bà ta nằm vạ ở đó và nói: ôi cha, tôi đau lắm, bị chỗ này, bị chỗ kia. Nếu như vậy có lẽ đã bị đứt gân gãy xương rồi, bại liệt luôn. Dù cho chư vị có bao nhiêu tiền, chư vị nằm bệnh viện đến nửa cuộc đời còn lại không dậy nổi, chư vị có thoải mái không? Những người đứng xem nhìn thấy cũng lấy làm lạ, tại sao bà già này không tống tiền anh kia, tìm cách moi tiền anh kia. Hiện nay chuẩn mực đạo đức con người đã bị bẻ cong cả rồi. Đúng là người tài xế chạy quá nhanh, liệu anh ta có cố ý tông người không? Anh ta không phải vô ý sao? Nhưng con người chúng ta hiện nay đều như vậy cả, nếu không tìm cách moi tiền của họ, thì cả đến người xem cũng thấy bất bình trong tâm. Hiện nay tôi nói tốt hay xấu cũng không phân biệt được, có người nếu nói với họ rằng ông đang làm việc xấu, họ sẽ không tin. Vì chuẩn mực đạo đức của con người đã phát sinh sự thay đổi, có người chỉ biết mưu đồ lợi lộc, chỉ cần kiếm ra tiền, việc gì cũng làm. Người không vì mình, trời tru đất diệt, câu này đã trở thành châm ngôn.

          11) Có một học viên ở Bắc Kinh, sau bữa cơm tối đưa con đi dạo ở cửa trước, thấy có chiếc xe quảng cáo đang rao bốc số, đứa trẻ háo hức đòi bốc số. Bốc thì bốc, cho cậu bé một đồng đi bốc, bốc một cái trúng giải nhì, được thưởng một chiếc xe đạp trẻ con thượng hạng, đứa trẻ mừng quá. Nhưng người cha lúc đó choáng váng trong đầu: mình là người luyện công, tại sao lại cầu thứ đó? Nếu mình nhận của phi nghĩa này, mình phải cho họ bao nhiêu đức đây? Liền bảo với con: chúng ta đừng nhận, nếu cần chúng ta sẽ tự mua một chiếc. Nhưng đứa trẻ không chịu: xin bố mua, bố còn không cho mua, bây giờ tự con bốc trúng một chiếc bố lại không cho lấy. La khóc đòi nằng nặc, không cách nào hơn, đành đẩy xe về nhà. Sau khi về nhà, anh ta càng suy nghĩ càng áy náy trong lòng, thì dứt khoát đem tiền đi trả cho họ vậy. Nhưng một ý khác nẩy ra, vé số đã hết rồi, nếu mình trả tiền lại bây giờ chắc họ sẽ chia nhau? Vậy dứt khoát mình nên mang số tiền này ủng hộ cho đơn vị.

          12) Cũng may là trong đơn vị có không ít học viên của Pháp luân Đại pháp, vị lãnh đạo cũng hiểu được anh ta. Nếu ở tại trong hoàn cảnh thông thường, trong đơn vị thông thường, chư vị nói chư vị là người luyện công, bốc trúng một chiếc xe đạp, chư vị nói chư vị không muốn nhận, muốn mang tiền ủng hộ cho sở, ngay cả người lãnh đạo cũng sẽ cho là người này tinh thần không bình thường. Người khác cũng bàn tán xôn xao: người này có phải là luyện công bị sai lệch, bị tẩu hỏa nhập ma? Tôi đã giảng, chuẩn mực đạo đức đã bị bẻ cong méo mó. Nếu trong thập niên năm mươi – sáu mươi chuyện như thế đâu có gì đáng nói, rất bình thường, không ai cảm thấy kỳ lạ cả.

          13) Chúng tôi giảng, dù cho chuẩn mực đạo đức của nhân loại xảy ra sự thay đổi nhiều đến đâu, đặc tính này của vũ trụ - Chân Thiện Nhẫn, chúng vẫn là vĩnh viễn bất biến. Có người nói chư vị tốt, chư vị không nhất định thật sự tốt; có người nói chư vị xấu, chư vị không nhất định xấu thật sự, vì tiêu chuẩn đo lường tốt xấu đã sinh ra cong queo móp méo. Chỉ khi nào phù hợp theo đặc tính này của vũ trụ thì họ mới là người tốt, đó là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường một người tốt hay xấu, đó là được vũ trụ thừa nhận. Chư vị đừng xem xã hội nhân loại đã thay đổi lớn thế nào, chuẩn mực đạo đức của nhân loại đã bị xuống dốc trầm trọng, thuần phong mỹ tục ngày càng xuống dốc, chỉ mưu đồ lợi lộc, thế nhưng sự biến hóa của vũ trụ không tùy theo sự biến đổi của nhân loại mà biến đổi. Làm một người tu luyện thì không được yêu cầu mình theo tiêu chuẩn của người thường. Người thường cho rằng việc này đúng, chư vị theo đó mà làm, vậy thì không được. Người thường nói tốt không nhất định là tốt; người thường nói xấu cũng không nhất định là xấu. Trong thời đại mà tiêu chuẩn đạo đức bị bẻ cong, một người làm việc xấu, chư vị nói với họ là đang làm việc xấu, họ cũng không tin! Làm một người tu luyện, thì phải dùng đặc tính của vũ trụ mà đo lường, thì mới phân biệt được điều gì là thật sự tốt và thật sự xấu.

No comments:

Post a Comment