BÀI GIẢNG THỨ TƯ (4B)
4B/ Chuyển hóa nghiệp lực
1) Giữa vật chất màu trắng và vật chất màu đen có một
tiến trình chuyển hóa. Sau khi xảy ra sự mâu thuẫn giữa người và người, nó có
một tiến trình chuyển hóa. Làm điều tốt thì nhận được vật chất màu trắng - đức;
làm điều xấu thì nhận được vật chất màu đen - nghiệp lực. Còn có một tiến trình
truyền thừa, có người nói có phải là đã làm việc xấu trong nửa đời trước chăng?
Không nhất định đều là như vậy, vì số nghiệp lực mà con người tích lũy không
phải là trong một đời, một kiếp. Giới tu luyện nói rằng nguyên thần bất diệt. Nếu
nguyên thần bất diệt, thì nguyên thần có thể có sự hoạt động xã hội của nó
trong đời trước, như vậy trong các hoạt động đời trước của nguyên thần có thể
thiếu nợ ai, lấn ép ai, hoặc là đã làm những điều xấu, đã từng sát sinh v.v… như
thế thì sẽ tạo thành loại nghiệp lực này. Những thứ ấy tại không gian khác nó
sẽ tích lũy xuống, và luôn mang theo, vật chất màu trắng cũng như thế, không
chỉ là từ một nguồn duy nhất ấy. Còn có một tình huống khác, trong gia tộc, ông
bà tổ tiên cũng tích lũy xuống được. Trong quá khứ các vị cao niên thường nói
một câu: tích đức hãy tích đức, tổ tiên ông bà tích đức; người này đang bị thất
đức, đang tổn đức. Những lời nói này rất là đúng. Ngày nay người thường đã nghe
không lọt lời nói này, khi chư vị nói đến vấn đề thất đức, hay thiếu đức với
những thanh niên, họ hoàn toàn không chú tâm đến. Thật ra ý nghĩa của nó thật
rất thâm sâu, nó không phải chỉ là tiêu chuẩn tinh thần và tư tưởng của người
cận đại, mà còn là vật chất tồn tại thật sự, hai loại vật chất đó luôn hiện hữu
trên thân thể con người.
2) Có người hỏi: phải chăng
sau khi có nhiều vật chất màu đen rồi, thì không thể tu luyện lên trên tầng thứ
cao được sao? Có thể nói được như thế, người mang nhiều vật chất màu đen, nó
ảnh hưởng đến ngộ tính. Vì nó hình thành một khối trường vây quanh thân thể của
chư vị, vừa vặn bao chư vị vào trong, và chia cách chư vị với đặc tính Chân
Thiện Nhẫn của vũ trụ, cho nên ngộ tính của loại người này có thể thấp kém. Người
ta nói về tu luyện, về khí công, họ dứt khoát xem đó là điều mê tín, hoàn toàn
không tin, họ cảm thấy buồn cười. Thông thường là như vậy, nhưng không tuyệt
đối. Phải chăng người này muốn tu luyện thì rất khó, thì không thể tăng cao
công được? Không hẳn như vậy, chúng tôi giảng Đại Pháp vô biên, hoàn toàn dựa
vào tâm của chư vị mà tu. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do cá nhân, hoàn toàn xem
chính chư vị tu như thế nào. Tu được hay không, đều xem chư vị có chịu đựng
được hay không, có bỏ ra công sức được hay không, có chịu khổ được hay không. Nếu
quyết tâm thì khó khăn nào cũng vượt qua được, tôi nói đó là không có vấn đề.
3)
Người mang nhiều vật chất màu đen, thông thường phải ra sức nhiều hơn so với
người mang nhiều vật chất màu trắng. Vì vật chất màu trắng đồng hóa trực tiếp
với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, cho nên chỉ cần tâm tính của họ nâng
cao lên, tự mình đề cao trong sự mâu thuẫn, thì họ được tăng công, giản dị rõ
ràng như thế. Người có nhiều đức thì ngộ tính cao, chịu đựng được đau khổ, mệt
nhọc gân cốt, khổ khảo tâm trí, dù cho là chịu đựng về thể xác nhiều hơn một
chút, trên tinh thần ít hơn một chút, thì đều tăng trưởng công được. Người có
vật chất màu đen nhiều thì không được, cần phải trải qua một tiến trình như thế
này: trước tiên phải chuyển hóa vật chất màu đen trở thành vật chất màu trắng, chính
là một quá trình như thế, cũng là cực kỳ thống khổ. Do đó thông thường người có
ngộ tính không tốt thì phải chịu khổ nhiều hơn, nghiệp lực lớn thì ngộ tính
cũng kém, họ càng không dễ gì tu luyện.
4) Cho một ví dụ cụ thể, chư
vị xem họ tu luyện như thế nào. Tu luyện trong thiền định phải ngồi khoanh chân
xếp vòng thời gian thật lâu, chân vừa xếp chồng lên nhau là vừa tê vừa đau, thời
gian kéo dài, tâm trí bắt đầu náo loạn, náo loạn thật ghê gớm. Mệt nhọc gân cốt,
khổ về tâm trí, thân thể không thoải mái, tâm cũng không thoải mái. Có những
người xếp vòng sợ đau, thả chân xuống, không muốn kiên trì. Có người ngồi xếp
vòng hơi lâu một chút, thì chịu không nổi. Liền đem chân thả xuống, luyện cũng
như không. Khi xếp vòng chân bị đau, liền hoạt động hoạt động rồi xếp vòng tiếp,
chúng tôi thấy như vậy không có tác dụng. Vì khi chân họ đau, chúng tôi thấy
vật chất màu đen đang dồn xuống tấn công đôi chân của họ. Vật chất màu đen
chính là nghiệp lực, chịu đau là được tiêu nghiệp, từ đó mà chuyển hóa thành
đức. Khi mới vừa đau thì nghiệp lực bắt đầu dồn xuống tiêu đi, nghiệp lực càng
ép xuống, chân của họ càng đau thật nhiều, do vậy họ đau chân không phải là
không có nguyên nhân. Thông thường người ngồi thiền chân sẽ đau từng cơn, đau
từng cơn một, rất khó chịu, qua đi rồi thì dịu lại, một lúc sau cơn đau tái
phát, thông thường là như vậy.
5) Vì nghiệp lực là được tiêu trừ từng mảng một, tiêu đi
một mảng thì chân đỡ đi một chút, sau một lúc, lại lên một mảng khác, và lại
bắt đầu đau. Sau khi vật chất màu đen tiêu đi, không phải bị tan mất, vật chất
này cũng là bất diệt, sau khi tiêu đi thì trực tiếp chuyển hóa thành vật chất
màu trắng, vật chất màu trắng đó chính là đức. Tại sao chúng được chuyển hóa
như thế? Tại vì họ đã chịu đựng khổ cực, chính họ đã phải trả ra, họ chịu đựng
sự đau đớn. Chúng tôi giảng, chất đức đạt được là qua sự chịu đựng đau đớn của
chính mình, chịu cực khổ, làm điều tốt, do đó trong khi ngồi thiền định thì xuất
hiện vấn đề này. Có người khi chân chỉ vừa mới đau một chút, liền thả ngay
xuống, hoạt động một lúc rồi xếp vòng tiếp, hoàn toàn không có tác dụng. Có
người tập luyện bài Pháp luân Trang pháp, đôi cánh tay giơ lên mỏi nhừ, không
chịu nổi, thả tay xuống, hoàn toàn không gây được tác dụng. Chút khổ ấy có đáng
gì? Tôi nói người luyện công chỉ giơ hai cánh tay như thế mà tu thành được, đó
thì thật là quá dễ dàng. Đây là tình huống xuất hiện trong khi người ta tu
luyện trong thiền định.
6) Pháp môn này của chúng
tôi chủ yếu không phải đi theo cách ấy, nhưng cũng có một phần khởi được tác
dụng trên phương diện này. Đại đa số chúng ta là chuyển hóa nghiệp lực qua sự
va chạm tâm tính giữa người và người, thông thường thể hiện trong trường hợp
này. Con người ở trong sự mâu thuẫn, qua sự va chạm giữa người và người thậm
chí còn đau đớn hơn thế nữa. Tôi nói rằng đau đớn trên thể xác là dễ chịu đựng
nhất, cắn răng chịu đựng thì vượt qua được. Khi sự thôn tính lẫn nhau giữa
người và người, tâm nhẫn nhịn ấy thật là khó mà giữ vững được.
7) Cho một ví dụ, có một
người như thế này, vừa đến sở làm thì nghe hai người đồng nghiệp nói xấu mình, nói
lời rất khó nghe, sự tức giận không chỉ từ một nơi đến. Nhưng chúng tôi đã
giảng rồi, làm một người luyện công, phải làm được bị đánh không trả tay, bị
chửi không trả lời, phải tự yêu cầu bản thân mình theo tiêu chuẩn cao. Họ liền
nghĩ: Sư phụ đã dạy, là người luyện công chúng ta không nên giống như người
thường, phải có cung cách cao thượng hơn. Họ không tranh cãi gây gổ với hai người
kia. Nhưng thông thường khi sự mâu thuẫn đến, nếu không kích thích đến tâm lý
con người, thì không đáng kể, không có tác dụng, cũng không thể đề cao được. Vậy
nên trong tâm không thể bỏ qua, sẽ bực mình, rất có thể sẽ xuất hiện cái tâm
con người còn vướng mắc vào đó, cứ muốn quay đầu nhìn thử mặt mũi hai người nói
xấu mình. Vừa quay đầu nhìn, gương mặt hai người kia thật đáng ghét, đang nói
chuyện sôi nổi với nhau, lúc bấy giờ anh ta không kiềm chế được nữa, lửa giận
bốc lên, có thể sẽ lập tức cãi nhau với người ta. Khi sự mâu thuẫn giữa người
và người xảy ra, cái tâm đó thật rất khó mà cầm giữ được. Tôi nói tất cả đều
qua được trong lúc ngồi thiền, thì quá dễ dàng, nhưng không phải lúc nào cũng
được như vậy.
8) Cho nên từ nay trở đi
trong sự luyện công, chư vị sẽ gặp đủ thứ đủ loại ma nạn. Không có những ma nạn
đó làm sao chư vị tu được chứ? Mọi người đều hòa ái tốt với nhau, không có sự
xung đột về lợi ích, không có can nhiễu về tâm của con người, chư vị ngồi nơi
đó mà tâm tính được nâng cao? Không thể nào được. Con người phải ở trong thực
tế mà chân chính ma luyện chính mình thì mới nâng cao lên được. Có người hỏi: chúng
ta luyện công tại sao luôn gặp những chuyện rắc rối? So với những chuyện rắc
rối nơi người thường thì không khác bao nhiêu. Vì chư vị là tu luyện nơi chốn
người thường, họ không thể đột nhiên quay đầu chư vị xuống đất, treo ngược lủng
lẳng trên đó, để chư vị chịu đau đớn trên không, họ không làm như vậy. Mọi sự
đều là theo trạng thái của người thường, hôm nay có ai trêu chọc chư vị, ai làm
chư vị bực mình, ai đó xử tệ với chư vị, đột nhiên nói ra những lời quá đáng
với chư vị, đó là để thử xem chư vị trực diện đối đãi với các vấn đề này như
thế nào.
9) Tại sao lại gặp những vấn
đề này? Đều là do nghiệp lực của chính chư vị thiếu nợ mới tạo thành, chúng tôi
đã giúp chư vị tiêu trừ đi rất nhiều phần rồi. Chỉ còn lại một chút ít đó được
phân chia vào trong các tầng thứ, để giúp cho chư vị nâng cao tâm tính, sắp đặt
những thử thách để ma luyện tâm của con người, những thử thách ma nạn đó là để
buông bỏ các tâm chấp trước. Tất cả đều là nạn do chính chư vị tạo ra, chúng
tôi dùng chúng để đề cao tâm tính của chư vị, đều để chư vị vượt qua đưọc. Chỉ
cần chư vị nâng cao tâm tính, sẽ vượt qua được, chỉ sợ chư vị không muốn vượt
qua, muốn qua thì vượt qua được. Cho nên từ nay trở đi mỗi khi gặp phải mâu
thuẫn, chư vị đừng xem đó là ngẫu nhiên. Vì khi mâu thuẫn xảy ra, sẽ đột nhiên
xuất hiện, nhưng lại không phải là tồn tại một cách ngẫu nhiên đâu, đó là vì
nâng cao tâm tính của chư vị. Chư vị chỉ cần xem mình là người luyện công, thì
chư vị xử lý được mọi sự tốt đẹp.
10) Đương nhiên, trước khi khổ nạn, và mâu thuẫn đến sẽ
không báo cho chư vị, đều báo cho chư vị rồi, thì chư vị còn tu luyện gì nữa? Chúng
cũng không gây được tác dụng. Thông thường chúng đột nhiên xuất hiện, nên mới
khảo nghiệm được tâm tính của con người, mới khiến cho tâm tính con người thật
sự nâng cao lên được, kiểm chứng xem có giữ vững tâm tính được không, như vậy
mới thấy ra được, vì thế những mâu thuẫn đến không phải ngẫu nhiên tồn tại. Trong
suốt quá trình tu luyện, trên sự chuyển hóa nghiệp lực thì sẽ xuất hiện vấn đề
này, chúng khó hơn nhiều so với sự mệt nhọc gân cốt mà người thường chúng ta
tưởng tượng. Chư vị luyện công, luyện lâu hơn một chút, tay giơ cao mỏi nhừ, cũng
như chân đứng đến tê mỏi, thì tăng công, chư vị gia tăng thêm vài giờ tập luyện
là tăng công được sao? Đó chỉ gây nên tác dụng chuyển hóa bản thể mà thôi, nhưng
nó cần phải có năng lượng để gia trì, nó không gây được tác dụng nâng cao tầng
thứ. Khổ về tâm trí mới là then chốt thật sự đề cao tầng thứ. Nói rằng mệt nhọc
gân cốt là nâng cao lên được, thì tôi nói những nông dân Trung Hoa khổ nhất, họ
đều được trở thành đại sư khí công sao? Chư vị có mệt nhọc gân cốt bao nhiêu
cũng không bằng họ, họ làm việc nặng nhọc suốt ngày dưới nắng gắt thiêu đốt
trên cánh đồng, vừa mệt nhọc vừa khổ cực, sự việc không phải đơn giản như thế. Cho
nên chúng tôi đã giảng, thật sự muốn đề cao, thì phải thật sự làm cho tâm đó
được đề cao, đó mới thật sự đề cao được.
11) Nghiệp lực đang trong
tiến trình chuyển hóa, vì để cho chính mình làm chủ lấy mình giữ được vững, không
có hiện tượng giống như người thường làm hỏng sự việc, cho nên bình thường
chúng ta phải luôn giữ một tấm lòng từ bi, tâm thái hiền hoà. Đột nhiên khi gặp
phải vấn đề gì, thì chư vị xử lý chúng tốt dược. Bình thường tâm của chư vị
luôn luôn tường hòa từ bi như thế, khi đột nhiên có vấn đề xuất hiện, thì chư
vị có đủ thời gian trống, cân nhắc để phản ứng, và suy nghĩ. Trong tâm lúc nào
cũng nghĩ đến tranh giành với kẻ khác, tranh giành hơn thua, tôi nói rằng khi
gặp vấn đề là chư vị gây sự với người ta ngay, bảo đảm là như vậy. Vì vậy chư
vị gặp những mâu thuẫn gì đó, tôi nói đó chính là để cho vật chất màu đen của
bản thân chư vị chuyển hoá thành vật chất màu trắng, chuyển hoá thành đức.
12) Nhân loại chúng ta đã
phát triển đến một thành độ như ngày nay, hầu như mọi người sinh ra đời với
nghiệp lăn cuộn với nghiệp, trên thân người đều mang nghiệp lực rất lớn. Do đó
trên vấn đề chuyển hóa nghiệp lực thông thường xuất hiện tình huống như sau, cùng
lúc với sự tăng công của chư vị, cùng lúc với sự đề cao tâm tính, nghiệp lực
của chư vị đồng thời cũng được tiêu trừ, đồng thời chuyển hóa. Khi gặp phải mâu
thuẫn, có thể sẽ biểu hiện qua hình thức đụng chạm ma luyện tâm tính giữa người
và người, chư vị nhẫn nhịn được, nghiệp lực của chư vị cũng được tiêu đi, tâm
tính của chư vị cũng được nâng cao lên, công của chư vị cũng được tăng trưởng
lên, chúng đều được dung hợp với nhau. Con người xưa kia có nhiều đức, tâm tính
của họ vốn cao thượng, chỉ cần chịu khổ một chút là tăng công được. Con người
ngày nay thì không phải như thế, khi vừa bị khổ là không muốn tu nữa, vả lại
càng lúc càng không ngộ, nên càng khó tu hơn nữa.
13) Trong sự tu luyện, khi
ứng xử với sự mâu thuẫn cá biệt, hay khi người khác đối xử không tốt với chư vị,
có thể xuất hiện hai loại tình huống: một là chư vị có lẽ đối xử không tốt với
người ta trong kiếp trước, tâm của chư vị không cân bằng. Tại sao xử tệ với tôi
như thế? Vậy trước kia tại sao chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói
lúc đó chư vị không biết, đời này đâu cần biết đến đời kia, như vậy thì không
được. Còn có một vấn đề nữa, trong sự mâu thuẫn, dính líu đến một vấn đề chuyển
hóa nghiệp lực, vì vậy khi chúng ta ứng xử với những vấn đề cá biệt này, phải
có cung cách cao cả, không được giống như người thường. Tại nơi sở làm, tại bất
cứ hoàn cảnh công tác nào cũng vậy, trong doanh nghiệp tư nhân cũng thế, cũng
có sự liên hệ giao tiếp giữa con người, không thể nào không tiếp xúc với xã hội,
vì ít nhất còn có quan hệ đến hàng xóm láng giềng.
14) Trong sự giao tiếp ngoài
xã hội, đều gặp phải các kiểu các loại mâu thuẫn. Về phần chúng ta tu luyện nơi
người thường, bất kể chư vị có bao nhiêu tiền, quan to chức lớn thế nào, chư vị
kinh doanh tư nhân, mở công ty, buôn bán loại gì cũng không quan trọng, chư vị
phải luôn công bằng giao dịch, giữ tâm ngay thẳng. Mọi ngành mọi nghề trong xã
hội loài người đều cần phải tồn tại, điểm chính là do tâm của con người bất
chính, chứ không phải là vì làm chức vụ nghề nghiệp gì cả. Trước kia có câu nói,
gì là “mười người buôn chín người gian”, đây là câu truyền khẩu của người
thường, tôi nói rằng chính là vấn đề nhân tâm. Nếu tâm của con người giữ được
ngay thẳng, công bằng giao dịch, thì chư vị bỏ ra nhiều, sẽ kiếm được nhiều
tiền, đó cũng là sự được mà chư vị đã bỏ ra trong sinh hoạt người thường, không
mất thì không được, có được qua sự lao động. Ở trong giai tầng nào cũng đều làm
người tốt được, giai tầng khác nhau đều tồn tại những mâu thuẫn khác nhau. Giai
tầng cao cũng có những hình thức mâu thuẫn của nó, miễn sao biết cách đối đãi
hài hòa chính xác là được, ở trong giai tầng đó làm cách nào làm một người tốt,
như là xem nhẹ đi các dục vọng ham muốn, tâm chấp trước. Trong các giai tầng
khác nhau đều thể hiện ra được là người tốt, đều tu luyện được ở trong giai
tầng của chính mình đang ở.
15) Hiện nay tại quốc nội
bất kể là xí nghiệp quốc doanh hay trong xí nghiệp khác, các sự mâu thuẫn giữa
người và người là cực kỳ đặc thù. Đó là một hiện tượng chưa từng có tại các
nước khác hay trong lịch sử. Vì thế trên những mâu thuẫn về lợi ích hiện ra đặc
biệt gay go bén nhạy, thôn tính lẫn nhau, vì một chút lợi lộc mà đi tranh đấu, tư
tưởng phát ra, và những thủ đoạn sử dụng đều rất xấu, làm người tốt cũng khó. Ví
dụ một người đến đơn vị làm việc, cảm thấy trong đơn vị một bầu không khí khác
thường. Sau đó có người mách lại: người nào đó bêu xấu anh thậm tệ, than phiền
anh với cấp trên, bêu xấu anh thật quá đỗi. Người khác thì nhìn chư vị với ánh
mắt kỳ dị. Một người thường làm sao chịu đựng được? Làm sao chịu đựng được sự
phẫn uất này? Ai gây khó cho mình, mình sẽ gây lại. Nếu họ có người, mình cũng
có người vậy, chúng ta ăn thua nhau nào. Giữa người thường, làm như vậy, người
thường sẽ nói chư vị là người hùng. Nhưng làm một người luyện công, như thế là
quá sức tệ. Chư vị tranh giành cãi vã như một người thường, thì chư vị chính là
người thường, nếu chư vị càng làm hơn họ, chư vị còn không bằng một người
thường như họ nữa.
16) Vậy chúng ta phải đối xử
với vấn đề này như thế nào? Khi gặp phải loại mâu thuẫn này, trước tiên chúng
ta phải bình tĩnh, không nên đối xử giống như họ. Đương nhiên chúng ta giải
thích với thiện ý, giải thích rõ ràng sự việc thì không sao cả, nhưng chư vị
quá chấp trước cũng không được. Nếu trong khi chúng ta gặp những phiền toái như
thế, không nên tranh giành cãi vã như người ta. Họ làm như vậy, chư vị cũng làm
như vậy, thì chư vị không phải là người thường sao? Chư vị không những không
được tranh giành cãi vã như họ, trong tâm của chư vị còn không được hận họ, thật
sự không được hận họ. Chư vị mà hận họ, không phải chư vị đã tỏ vẻ phẫn uất sao?
Chư vị đã chưa làm được nhẫn. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn, lòng thiện của
chư vị càng không có nữa. Vì vậy chư vị không được giống như họ, chư vị thật sự
không nên tức giận họ, mặc dù họ đã bêu xấu chư vị thậm tệ, không ngước đầu lên
nổi. Chư vị không những không được tức giận họ, chư vị còn phải cám ơn họ tận
đáy lòng, thật sự phải cám ơn họ. Người thường có thể nghĩ như thế này: đó
không phải là giống Ah- Khiu sao? Tôi nói với chư vị rằng, không phải thế.
17) Mọi người hãy suy nghĩ, chư
vị là người luyện công, có phải là cần dùng tiêu chuẩn cao để yêu cầu chư vị? Không
nên dùng lý kia của người thường để yêu cầu chư vị đâu nhé. Chư vị là người tu
luyện, chẳng phải chư vị đạt được là những điều ở tầng thứ cao sao? Vậy phải
dùng lý ở tầng thứ cao mà yêu cầu chư vị. Nếu chư vị làm giống như họ, phải
chăng chư vị cũng giống như họ? Nhưng tại sao còn phải cám ơn họ? Chư vị hãy
suy nghĩ, chư vị đạt được là những gì? Trong vũ trụ này có một nguyên lý, gọi
là không mất thì không được, được thì phải bị mất. Ở nơi người thường họ đã bêu
xấu và làm bẽ mặt chư vị, họ được xem như là phần thắng, họ là kẻ được. Họ càng
làm cho chư vị thật xấu mặt, họ làm rùm beng, chính chư vị chịu đựng càng nhiều,
thì đức của họ mất đi càng nhiều, phần đức đó đều cho chư vị cả. Đồng thời
trong khi chính chư vị chịu đựng, có thể tâm của chư vị buông đi được rất nhẹ, không
để những việc đó vào tâm.
18) Trong vũ trụ này còn có
lý nữa: chư vị đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, cho nên nghiệp lực của bản thân
chư vị cũng phải được chuyển hóa. Vì chư vị đã trả ra, chịu đựng nhiều bao
nhiêu, được chuyển hóa nhiều bấy nhiêu, đều biến đổi thành đức. Người luyện
công không phải đều muốn có đức này hay sao? Chư vị có phải đắc được cả hai, nghiệp
lực cũng được tiêu xuống luôn. Nếu họ không tạo ra cho chư vị cái hoàn cảnh như
thế, chư vị đi đâu để đề cao tâm tính? Mọi người đều tốt với nhau, tất cả hoà
ái ngồi đó thì tăng công, làm sao có chuyện đó được? Chính vì họ đã tạo ra một
sự mâu thuẫn như thế cho chư vị, sinh ra một cơ hội như thế để đề cao tâm tính,
chư vị từ trong đó mà được đề cao tâm tính của chính mình, tâm tính đó của chư
vị chẳng phải được đề cao lên rồi sao? Tam đắc. Chư vị là người luyện công, tâm
tính của chư vị lên cao công của chư vị không phải cũng được lên cao sao? Nhất
cử tứ đắc. Hỏi chư vị có nên cám ơn người ta không? Chư vị nên thành thật cám
ơn người ta tận đáy lòng, xác thật là như vậy.
19) Đương nhiên, tâm ý của họ phát ra là không tốt, nếu
không thì không cho chư vị đức đâu, nhưng thật sự họ đã tạo ra một cơ hội để
chư vị nâng cao tâm tính của chư vị. Có nghĩa là chúng ta nhất định phải chú
trọng tu luyện tâm tính, trong khi tu luyện tâm tính đồng thời tiêu trừ nghiệp
lực, và chuyển hóa thành đức, chư vị mới nâng cao tầng thứ được, đó là tương
phụ tương thành. Ở góc độ tại tầng thứ cao mà nhìn, lý này đều xảy ra sự biến
hóa rồi. Người thường họ nhìn không hiểu được những việc này, chư vị lên đến
tầng thứ cao nhìn lý này, tất cả đều xảy ra sự chuyển biến. Trong đời người
thường chư vị thấy lý này là đúng, nhưng chúng không phải thật sự là đúng. Đến
trên tầng thứ cao mà nhìn thì mới thật sự là đúng, thông thường là như vậy.
20) Tôi đã giảng thấu cái lý cho mọi người, hy vọng từ
nay trở đi trong sự tu luyện, mọi người đều tự xem mình như một người luyện
công, chân chính mà đi tu luyện, vì lý này đã bày ra nơi đây rồi. Có thể có
những người, vì họ sống trong người thường, họ thấy rằng lợi ích vật chất của
người thường thiết thật và bày rõ ràng ra đó, cũng là những điều ấy lợi lộc hơn.
Ở trong dân gian cõi đời người thường, họ vẫn chưa đặt yêu cầu theo tiêu chuẩn
cao cho chính mình. Thật ra, làm một người tốt trong người thường có những nhà
mô phạm anh hùng để noi theo, đó chỉ là mẫu mực nơi người thường. Chư vị muốn
làm một người tu luyện, thì phải hoàn toàn dựa vào tâm của chính mình mà tu, hoàn
toàn dựa vào bản thân mình mà ngộ, không có gương mẫu. Cũng may là hôm nay
chúng tôi đã giảng Đại Pháp ra, trong quá khứ chư vị muốn tu, cũng không có
người giảng. Như vậy chư vị chỉ tuân theo Đại Pháp mà hành thì mọi việc sẽ được
tốt hơn, có tu được hay không, hành được hay không, đột phá đến tầng thứ nào, hoàn
toàn trông cậy vào chính chư vị.
21) Đương nhiên, hình thức
chuyển hoá của nghiệp lực cũng không hoàn toàn giống như tôi vừa giảng, cũng có
biểu hiện ra trong các phương diện khác. Ngoài xã hội, trong gia đình đều sẽ
xuất hiện. Đi trên đường, hoặc là trong những hoàn cảnh xã hội khác, cũng có
thể gặp những điều phiền toái. Tâm còn chưa vứt bỏ được nơi người thường, đều
phải để cho chư vị bỏ xuống. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì
cần phải mài mòn nó đi trong bất cứ hoàn cảnh nào. Để cho chư vị vấp ngã, nhờ
đó mà ngộ đạo, tu luyện chính là phải trải qua như vậy.
22) Còn có một tình huống
khá điển hình thế này: chúng ta có nhiều người ở trong tiến trình tu luyện, thông
thường khi chư vị luyện công, người hôn phối của chư vị đặc biệt không vui lòng,
chư vị vừa luyện công, liền gây gổ, chọc phá chư vị. Chư vị làm việc khác, họ
không quan tâm. Chư vị nói chư vị đam mê chơi mạt chược mất bao nhiêu thì giờ, họ
cũng không vui, nhưng không giống như luyện công. Chư vị luyện công cũng không
trêu chọc họ, rèn luyện thân thể, lại không ảnh hưởng gì đến họ, tốt như thế. Nhưng,
cứ lúc nào chư vị luyện công, thì họ đập đổ gây gổ với chư vị. Có người chỉ vì
luyện công, hai người cãi nhau đến phải ly hôn. Bao nhiêu người đều không ai
nghĩ là tại sao có tình huống như vậy xảy ra? Sau đó chư vị hỏi họ: tôi luyện
công mà sao mình giận dữ vậy? Họ nói không ra lời, thật sự cũng không nói được
gì: ừ, lẽ ra thì tôi cũng không nên nổi giận như vậy, lúc đó sao lại nổi nóng
như thế. Thật ra là chuyện gì vậy? Trong khi chư vị luyện công, đồng thời
nghiệp lực được chuyển hóa, kẻ không bị mất thì không được, điều mất đi còn là
điều xấu, chư vị phải bỏ ra.
23) Có thể vừa bước vào cửa,
người hôn phối của chư vị làm một trận đổ vào đầu vào mặt chư vị, chư vị mà
chịu đựng được, thì công của chư vị luyện hôm nay không uổng phí. Có người cũng
biết luyện công cần phải trọng đức, cho nên bình thường họ đối xử với người hôn
phối rất tốt. Vừa nghĩ: thường ngày tôi nói một lời là ưng thuận không có lời
hai phản đối, hôm nay nàng lại cưỡi lên đầu tôi. Không cầm được cơn giận, cãi
lại với họ, thế là hôm nay luyện cũng như không. Vì nghiệp lực đó vẫn còn ở đó,
họ giúp chư vị tiêu trừ nó đi chư vị không chấp nhận, mà lại còn gây gổ với
người ta, thì sự tiêu trừ không thành. Những sự việc như vậy rất nhiều, nhiều
người trong chúng ta đây đều gặp phải những tình huống như thế, không nghiệm
thử vì sao như vậy. Chư vị làm những việc khác thì họ không mấy quan tâm đến
chư vị, vốn là việc tốt, mà họ cứ mãi gây khó với chư vị. Thật ra chính là giúp
chư vị tiêu nghiệp, mà chính họ cũng không biết. Họ không những chỉ gây gổ với
chư vị trên bề mặt, trong tâm đối với chư vị vẫn rất tốt, không phải vậy đâu, thật
sự là cơn giận đó phát ra từ trong tâm. Vì nghiệp lực đến với ai thì người ấy
khó chịu, bảo đảm là như vậy.
No comments:
Post a Comment