Monday, August 19, 2013

3F


BÀI GIẢNG THỨ BA (3F)



3F/ Phụ thể

          1) Chúng ta có lẽ có nhiều người đã nghe qua là trong giới tu luyện có những chuyện liên quan đến thú vật chiếm cơ thể con người như cáo, chồn, quỉ, rắn v. v. . Thật ra những thứ đó là gì? Có người nói luyện công là để khai phát công năng đặc dị, kỳ thực không phải là khai phát công năng đặc dị, công năng đặc dị đó chính là bản năng của con người. Chẳng qua là tùy theo sự phát triển tiến bộ của xã hội nhân loại, con người càng ngày càng để mắt vào những vật hữu hình trong không gian vật chất này của chúng ta, càng lúc càng bị lệ thuộc vào những công cụ hiện đại hóa của chúng ta, cho nên bản năng của con người chúng ta càng ngày càng thoái hóa, cuối cùng khiến những loại bản năng đó hoàn toàn tiêu mất.

          2) Muốn có công năng, còn phải trải qua tu luyện, phản bổn quy chân, thì công năng sẽ xuất hiện trở lại, nhưng những thú vật không có tư tưởng phức tạp như thế, vì vậy mà chúng câu thông được với đặc tính của vũ trụ, chúng sẵn có bản năng thiên phú. Có người cho rằng các thú vật biết tu luyện, nói là hồ ly biết luyện đan, con rắn đó biết tu luyện v. v. Không phải chúng biết tu luyện, lúc đầu chúng hoàn toàn không biết gì về luyện hay không luyện, chính là chúng có bản năng thiên phú đó. Vậy dưới điều kiện đặc định, dưới một hoàn cảnh đặc định, qua một thời gian lâu dài thì có thể phát huy hiệu ứng, thì chúng đạt được công, còn xuất hiện được công năng.

          3) Bằng cách như thế, mà chúng có khả năng, trong quá khứ chúng ta nói có được linh khí rồi, có được năng lực rồi. Dưới mắt người thường, các con thú vật kia thật lợi hại, điều khiển được con người rất dễ dàng. Thật ra tôi nói rằng không lợi hại gì cả, trước một người chân chính tu luyện, chúng không là gì cả, chư vị đừng thấy chúng tu cả tám trăm hay một nghìn năm, chỉ một ngón tay là đủ đè bẹp chúng. Chúng tôi giảng các thú vật có loại bản năng thiên phú như vậy, chúng có được năng lực. Nhưng trong vũ trụ của chúng ta còn có một nguyên lý, chính là không cho phép thú vật tu thành. Vì vậy mọi người đã đọc trong các sách cổ xưa viết rằng, mấy trăm năm phải giết chúng một lần, một đại kiếp một tiểu kiếp. Các thú vật đến một thời gian nhất định sẽ tăng công, thì phải tiêu diệt chúng, sấm sét đánh chúng v. v. . không cho phép chúng tu luyện. Vì chúng không mang bản tính của con người, chúng không thể tu luyện như con người, vì không mang đặc điểm của con người, nếu chúng tu thành bảo đảm chúng sẽ thành yêu ma, cho nên không cho phép chúng tu thành, vì thế phải bị thiên sát, chúng cũng biết điều đó. Nhưng tôi đã giảng, xã hội nhân loại hiện nay đã suy đồi xuống dốc trầm trọng, có những người việc ác nào cũng làm, khi đã đến trạng thái như thế, xã hội nhân loại không phải đang bị nguy hiểm sao?

          4) Vật cực tất phản! Chúng tôi phát hiện rằng xã hội nhân loại mỗi lần trải qua chu kỳ hủy diệt khác nhau trong thời kỳ tiền sử, đều xảy ra dưới tình huống tinh thần đạo đức của nhân loại bại hoại đến cùng cực. Hiện nay không gian mà nhân loại chúng ta đang sinh tồn đây và nhiều không gian khác đều đang ở trong một tình cảnh vô cùng nguy hiểm, tại các không gian khác ở tầng thứ này cũng như thế, chúng cũng muốn gấp rút chạy thoát, chúng cũng muốn vượt lên trên tầng thứ cao, đề cao tầng thứ rồi thì chúng sẽ được thoát. Nhưng nói sao dễ như vậy? Nếu muốn tu luyện, thì bắt buộc phải có một thân người, vì vậy mà xuất hiện việc người luyện công bị phụ thể nhập, là một trong những nguyên nhân.

5) Có người nghĩ rằng, tại sao có nhiều Đại giác, và nhiều sư phụ có công phu cao mà không lo giùm việc này? Trong vũ trụ này của chúng ta còn có một nguyên lý nữa: những gì tự chư vị cầu, chư vị muốn, người khác không muốn can thiệp. Tại đây chúng tôi dạy mọi người theo con đường chính, đồng thời giảng thấu pháp cho chư vị, để chư vị tự ngộ, học hay không học là vấn đề của chính chư vị. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân. Không ai cưỡng bách chư vị, bắt buộc chư vị tu, tu hay không tu là vấn đề cá nhân của chư vị, nghĩa là con đường nào chư vị chọn, những gì chư vị muốn, chư vị muốn đạt được gì, không ai can thiệp đến chư vị, chỉ khuyên những lời tốt lành.

          6) Có những người chư vị thấy họ luyện công, thật ra đều do phụ thể đạt được. Tại sao lại chuốc lấy phụ thể vào? Những người luyện công khắp nơi trong toàn quốc, có bao nhiêu người mang phụ thể sau thân? Nếu nói ra thì rất nhiều người sẽ không dám luyện công, con số làm người ta phát sợ! Vậy tại sao lại xuất hiện trạng thái này? Những thứ này đã làm hại làm loạn xã hội người thường, tại sao lại xuất hiện những hiện tượng nghiêm trọng như thế? Đó cũng chính là loài người tự mình chuốc lấy, vì nhân loại đang bại hoại, yêu ma khắp mọi nơi. Nhất là những thầy khí công giả đều mang phụ thể trên thân, họ truyền công chính là truyền thứ đó. Trên lịch sử của nhân loại đều không cho phép thú vật chiếm thân người, nếu lên thì chúng sẽ bị giết chết ngay, ai thấy cũng không cho phép. Nhưng trong xã hội ngày nay của chúng ta lại có người đi cầu chúng, muốn chúng, cúng thờ chúng. Có người nghĩ rằng: Tôi đâu có cầu nó một cách minh xác đâu! Chư vị không cầu nó, nhưng chư vị cầu công năng, một vị Giác giả tu luyện chính pháp có cho chư vị được sao? Cầu chính là chấp trước của người thường, loại tâm này phải buông bỏ. Vậy ai cho đây? Chỉ có yêu ma tại các không gian khác và các loại thú vật mới cho được, đó chẳng bằng như chư vị cầu chúng hay sao? Vậy chúng đến.

          7) Có được bao nhiêu người tu luyện khí công với lối suy nghĩ chính xác? Luyện công phải trọng đức, phải làm việc tốt, phải vì thiện, bất cứ nơi nào bất cứ việc gì cũng tự đòi hỏi bản thân mình như vậy. Tập luyện ở ngoài công viên cũng tốt, tập luyện ở trong nhà cũng được, có được bao nhiêu người nghĩ như thế? Có người còn không hiểu họ đang luyện công gì, trong lúc đang tập luyện, vừa đong đưa, miệng vừa lẩm bẩm: con dâu của tôi bất hiếu với tôi; mẹ chồng tôi sao mà ác thế! Có người luôn miệng từ chuyện sở làm đến chuyện quốc gia đại sự, không chừa một thứ gì, tức giận vô cùng nếu có điều gì không hợp với quan niệm cá nhân của họ. Chư vị nói đây là luyện công sao? Cũng có người luyện công đang tập trang pháp, hai chân mỏi run lên, nhưng đầu óc họ không rảnh rang: hiện nay mọi thứ đắt đỏ như thế, vật giá leo thang, trong đơn vị mình không có tiền trả lương, tại sao mình vẫn chưa luyện ra công năng? Mình luyện ra công năng rồi, mình cũng trở thành thầy khí công, mình cũng làm giầu, mình cũng khám bệnh cho người để kiếm tiền. Họ vừa thấy người khác xuất ra công năng, họ càng nôn nóng, một mực truy cầu công năng, truy cầu thiên mục, truy cầu trị được bệnh. Mọi người hãy suy nghĩ, điều này sai biệt quá xa với Chân Thiện Nhẫn, đặc tính của vũ trụ! Tất cả đều là trái ngược. Nói nghiêm trọng một chút, họ đang luyện tà pháp! Nhưng tự mình không cảm giác được. Họ càng nghĩ như thế, ý niệm phát ra càng xấu. Người này chưa đắc pháp, họ không biết trọng đức, mà tưởng rằng luyện công thông qua các thủ pháp thì luyện được công, những gì họ muốn chỉ cần truy cầu thì có được, họ tưởng là như vậy.
         
          8) Chính là vì tư tưởng bất chính của mình, mới chuốc vào những điều không tốt. Con thú vật kia thấy được: người này muốn luyện công để phát tài; người kia muốn nổi danh, muốn có công năng. Hay quá, thân thể này của hắn ta quả là không tệ, mang những thứ cũng khá tốt, nhưng tư tưởng của hắn thật quá xấu, hắn đang truy cầu công năng mà! Có lẽ hắn có sư phụ, nhưng dù hắn có sư phụ ta cũng không sợ. Nó biết rằng sư phụ tu luyện chính pháp nhìn thấy họ truy cầu công năng như thế, càng truy cầu thì càng không ban cho, vì đó chính là tâm chấp trước cần phải buông bỏ. Họ càng có lối nghĩ như vậy, thì càng không ban cho họ công năng, thì họ lại càng không ngộ được, càng truy cầu thì cách suy nghĩ của họ càng không tốt. Cuối cùng sư phụ thở dài, thấy rằng người này không còn hy vọng, nên bỏ mặc không lo cho họ nữa. Có người không có sư phụ, có lẽ có một vị qua đường lo cho họ một ít. Bởi vì có nhiều Giác giả ở khắp các tầng không gian, một vị Giác giả nào đó nhìn thấy người này, nhắm thử ra sao, theo dõi họ một ngày thấy không được, nên bỏ đi; ngày mai lại có một vị khác đến, nhắm thử người này thấy không được, cũng bỏ đi luôn.

          9) Con thú vật biết được, dù người này có sư phụ cũng vậy, hoặc vị sư phụ qua đường cũng vậy, những gì họ truy cầu, sư phụ của họ sẽ không ban cho. Vì con thú vật không nhìn thấy được không gian sở tại của các vị Đại giác, nên chúng cũng không sợ, chúng lợi dụng chỗ hở này. Trong vũ trụ chúng ta có một nguyên lý: điều gì họ tự mình truy cầu, tự mình mong muốn, trong tình huống đó người khác thường không được can thiệp, con thú vật đã lợi dụng một chỗ hở như vậy: hắn muốn, ta cho hắn, ta giúp hắn có gì sai đâu? Nó cho. Lúc đầu nó chưa dám bám lên, trước tiên nó cho họ một chút công để thử. Một hôm bỗng nhiên công mà họ truy cầu thật sự đến rồi, còn trị bệnh được nữa. Nó thấy hay quá, giống như chơi khúc nhạc dạo đầu: hắn muốn lấy, thì ta sẽ chiếm lấy hắn, ta sẽ cho hắn nhiều hơn, cho được thỏa đáng. Chẳng phải nhà ngươi muốn thiên mục sao? Lần này thứ gì cũng cho hắn cả, thế là nó chiếm lấy họ.

10) Với tư tưởng truy cầu đó của họ, chính là truy cầu những điều này, thiên mục khai mở, còn phát ra công được, lại có một chút công năng nho nhỏ. Họ vui mừng quá đỗi, họ tưởng rằng cuối cùng chính họ đã đạt được những điều mà họ truy cầu, đắc được qua sự tập luyện, thật ra, họ không luyện ra được gì cả. Họ tưởng rằng họ nhìn xuyên thấu được bên trong thân thể con người, và thấy được nơi nào có bệnh. Thật ra thì thiên mục của họ hoàn toàn không khai mở, chính là con thú vật đó khống chế đại não của họ, con thú vật dùng con mắt của chính nó để nhìn, rồi phản ảnh vào đại não của họ, thì họ tưởng là thiên mục của chính họ được khai mở. Phát công, ngươi hãy phát đi, họ vừa đưa bàn tay ra phát công, thì con thú vật cũng duỗi móng vuốt của nó ra từ sau lưng của họ; khi họ vừa phát công, thì cái lưỡi chẻ đôi từ đầu con rắn, liền thò ra liếm liếm chỗ bị đau bị sưng. Những loại như vậy rất nhiều, phụ thể của những người này đều là do sự tìm cầu của chính họ mà ra.

11) Vì họ truy cầu, họ muốn phát tài, muốn nổi tiếng. Tốt quá, công năng này cũng có rồi, cũng trị được bệnh rồi, thiên mục còn nhìn thấy được rồi, thế là họ thật vui mừng. Con thú vật nhìn thấy, chẳng phải nhà ngươi muốn phát tài sao? Tốt, ta sẽ cho nhà ngươi phát tài. Khống chế đại não của một người thường quả thật là một việc quá dễ dàng. Nó khống chế được rất nhiều người đến tìm họ để khám bệnh, rất nhiều người đến. Tốt lắm, bên này giúp họ khám bệnh, còn bên kia, nó xúi giục các phóng viên nhà báo tuyên truyền cho lên báo chí. Nó khống chế người thường làm những việc như thế, nhưng người đến khám bệnh đó nếu trả tiền ít thì không được, nó khiến cho chư vị đau đầu, thế nào thì chư vị cũng phải trả nhiều tiền. Danh lợi có cả hai, đã phát tài lại nổi danh, đã trở thành thầy khí công rồi. Thông thường những người như vậy không kể gì đến tâm tính, điều gì cũng dám nói. Trời là nhất, họ là nhì. Họ dám nói họ là Vương mẫu nương nương, là Ngọc Hoàng thượng đế hạ phàm, họ cũng dám nói họ là phật. Vì họ không thật sự trải qua sự tu luyện tâm tính, vì vậy khi họ luyện công thì truy cầu công năng, kết quả là họ đã chuốc lấy thú vật vào thân.

          12) Có người có thể nghĩ rằng: điều đó có gì không tốt đâu, dẫu sao kiếm được tiền và phát tài là được rồi, còn nổi danh nữa, không ít người nghĩ như vậy. Tôi nói với mọi người, thật ra là nó có mục đích, nó không phải vô duyên vô cớ mà cho chư vị. Trong vũ trụ này có một nguyên lý, gọi là không mất thì không được. Nó được gì? Chẳng phải vừa rồi tôi đã giảng đến vấn đề này sao? Nó muốn được phần tinh hoa trong thân thể chư vị để tu thành hình người, nó gom hái tinh hoa của con người từ thân thể con người. Mà tinh hoa của thân người chỉ có vỏn vẹn một phần đó thôi, muốn tu luyện, chỉ nhờ một phần đó. Nếu chư vị để cho nó lấy đi, thì chư vị đừng nghĩ gì về tu luyện nữa, vậy chư vị còn tu luyện gì nữa đây? Chư vị không còn gì nữa, chư vị hoàn toàn không thể nào tu luyện được nữa. Có người có thể nói: tôi cũng không muốn tu luyện, tôi chỉ muốn phát tài, có tiền là được, chuyện khác tôi không cần biết! Tôi nói với mọi người, chư vị muốn phát tài, sau khi tôi giải thích lý này ra cho chư vị rồi, thì chư vị sẽ không còn nghĩ như thế nữa. Tại sao? Nếu nó rời khỏi thân thể của chư vị sớm, thì chân tay của chư vị sẽ yếu đuối không còn sức. Từ đó trở đi, suốt đời sẽ như thế, bởi vì nó đã lấy đi quá nhiều chất tinh hoa của con người; nếu nó rời khỏi thân thể của chư vị muộn, thì chư vị sẽ trở thành một người thực vật, nửa đời sau chư vị chỉ nằm liệt trên giường với một hơi thở yếu đuối. Dù rằng chư vị có tiền hỏi chư vị có tiêu xài được chăng? Dù có danh hỏi chư vị có tận hưởng được chăng? Không đáng sợ hay sao?

          13) Sự tình như vậy trong những người luyện công ngày nay thì đặc biệt nổi bật, đặc biệt nhiều. Nó không những chỉ bám trên thân, còn làm chết nguyên thần của con người, nó rúc vào trong nê hoàn cung của con người, trú ngụ nơi đó. Nhìn qua thì nó là con người, nhưng nó không phải là người, hiện nay đã xuất hiện tình huống như thế này rồi. Vì chuẩn mực đạo đức của nhân loại đã xảy ra biến đổi, có người làm việc xấu, chư vị nói là họ đang làm việc xấu, họ đều không tin. Họ cho rằng kiếm tiền, truy cầu tiền, phát tài, đó là điều hết sức hợp lý, là điều đúng, cho nên đã làm hại đến người khác, tổn thương đến người khác, vì kiếm tiền mà việc ác nào cũng làm, điều gì họ cũng dám làm. Nó không mất, thì nó sẽ không được, làm sao vô duyên cớ mà nó cho không cho chư vị? Nó muốn được những gì trên thân thể của chư vị. Đương nhiên chúng tôi đã giảng, con người đều vì quan niệm của họ không đúng, tâm của họ bất chính nên mới chuốc vào rắc rối đó.

          14) Chúng tôi giảng Pháp luân Đại pháp. Tu luyện pháp môn này của chúng tôi, chỉ cần chư vị giữ vững tâm tính, thì nhất chính áp trăm tà, chư vị sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Nếu chư vị không giữ vững được tâm tính, chư vị truy cầu điều này, truy cầu điều nọ, khẳng định sẽ chuốc những phiền toái vào. Có người không thể nào buông bỏ được những điều đã tập luyện trước kia, chúng tôi giảng luyện công phải chuyên nhất, tu luyện chân chính là phải chuyên nhất. Chư vị đừng thấy có những thầy khí công đã viết ra sách, tôi nói với chư vị rằng trong những sách đó thú gì cũng có, giống như những thứ mà họ tập luyện, nó là rắn, nó là chồn, nó là cáo. Chư vị đọc những sách đó, những thứ đó sẽ nhảy vọt ra từ trong hàng chữ. Tôi đã giảng, số thầy khí công giả này còn nhiều gấp mấy lần so với thầy khí công chân chính, chư vị cũng không phân biệt được, vì vậy mọi người nhất định phải giữ mình. Nơi đây tôi cũng không yêu cầu chư vị nhất định phải tu luyện Pháp luân Đại pháp, chư vị tu bất cứ pháp môn nào cũng được. Nhưng quá khứ có một câu nói: ngàn năm nếu không gặp chính pháp, còn hơn tu một ngày theo thiền chồn hoang. Vì vậy, nhất định phải giữ vững, chân chính tu luyện chính pháp, đừng nên trộn lẫn một điều gì khác để tu, kể cả ý niệm cũng không được thêm vào. Pháp luân của một số người bị biến hình đổi dạng, vì sao biến hình đổi dạng? Họ nói: tôi không có luyện công khác mà. Nhưng vì khi họ vừa tập luyện, ý niệm của họ luôn thêm vào những thứ mà họ đã từng tu luyện trước kia, như thế không phải là thêm vào hay sao? Vấn đề phụ thể này chúng tôi chỉ giảng bấy nhiêu thôi.



No comments:

Post a Comment