Monday, August 19, 2013

3E

BÀI GIẢNG THỨ BA (3E)



3E/ Tu ngược và mượn công
       
          1) Có người chưa bao giờ luyện công, hoặc chỉ học một vài động tác trong lớp học khí công nào đó, nhưng đó đều là thuộc về khử bệnh khỏe thân mà thôi, cũng không phải tu luyện gì cả. Cũng có thể nói, những người này họ chưa được chân truyền, nhưng có một đêm bỗng nhiên họ có công đến. Chúng tôi sẽ giảng về loại công này đến từ đâu, có bao nhiêu hình thức.

          2) Có một loại là thuộc về tu ngược. Tu ngược là gì? Có nghĩa là chúng ta có những người tuổi đã cao mà muốn tu luyện, tu từ đầu thì đã không kịp. Trong khi phong trào khí công đến cao điểm họ cũng muốn tu luyện, họ biết khí công làm được việc tốt cho người khác, đồng thời bản thân cũng được đề cao, họ có một nguyện vọng như thế, muốn đề cao, muốn tu luyện. Nhưng cao trào của khí công trong mấy năm trước đây, những thầy khí công ra truyền bá khí công, nhưng không ai thật sự truyền dạy những điều ở tầng thứ cao. Cho đến ngày hôm nay, chân chính công khai truyền công trên tầng thứ cao, cũng chỉ có một mình tôi đang làm, không có người thứ hai. Tất cả người tu ngược, đều là người trên năm mươi tuổi, người khá lớn tuổi, căn cơ rất tốt, trên thân mang nhiều điều rất tốt, dường như ai cũng muốn nhận họ làm đồ đệ, là đối tượng để truyền thừa. Nhưng những người này tuổi đã lớn, mà muốn tu luyện, nói sao dễ vậy! Đi đâu tìm cho ra sư phụ? Nhưng khi họ vừa muốn tu luyện, tâm đó vừa nghĩ như thế, thì phát sáng như vàng ròng, chấn động thập phương thế giới. Người ta thường nói đến phật tính phật tính, đó chính là phật tính đã xuất hiện.

3) Từ trên tầng thứ cao mà xét, sinh mệnh con người không phải vì để làm người. Là vì sinh mệnh con người sinh sản từ trong không gian vũ trụ, là đồng hóa với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, là tính bổn thiện, là lương thiện. Nhưng vì sau khi sinh mệnh thể nhiều lên rồi, họ cũng sản sinh một quan hệ xã hội, cho nên trong đó có những người biến thành ích kỷ hoặc không tốt, thì không thể lưu lại ở tầng thứ rất cao được nữa, thì bị rơi xuống, rơi xuống đến trong một tầng thứ. Ở trong tầng thứ này họ vẫn không tốt, lại rơi xuống nữa, rơi xuống, cuối cùng rơi xuống đến trong tầng thứ của người thường này. Rơi xuống tầng thứ này, con người phải bị tiêu hủy triệt để, nhưng vì lòng từ bi của những vị Đại giác, quyết định cho con người một cơ hội nữa trong hoàn cảnh đau khổ nhất, nên sáng tạo ra một không gian như thế này.

          4) Người ở không gian khác không có một thân thể như thế này, họ bay bổng được lên không, họ còn biến lớn, thu nhỏ được. Nhưng tại không gian này cho con người một thân thể như thế này, là nhục thể này của chúng ta. Sau khi có thân thể này, lạnh cũng khó chịu, nóng cũng khó chịu, mệt cũng khó chịu, đói cũng khó chịu, thế nào cũng khổ. Chư vị đau đớn khi bệnh hoạn, cảnh sinh lão bệnh tử, chính là để chư vị trả nghiệp trong sự đau khổ này, xem chư vị có quay trở về được hay không, cho chư vị thêm một cơ hội nữa, nên con người mới bị rơi vào cảnh mê lạc này. Sau khi rơi xuống đến nơi này, sáng tạo ra cho chư vị một cặp mắt này, không cho chư vị nhìn thấy các không gian khác, không nhìn thấy được chân tướng của vật chất. Nếu chư vị quay trở về được, thì sự đau khổ lớn nhất cũng là trân quý nhất, trong mê lạc nhờ ngộ tính mà tu trở về thì khổ thật nhiều, trở về sẽ nhanh hơn. Nếu chư vị vẫn còn làm điều sai trái, thì sinh mệnh sẽ bị tiêu hủy, cho nên các vị Đại giác thấy rằng, sinh mệnh của con người, mục đích không phải là để làm người, là bảo chư vị phản bổn quy chân, quay trở về. Người thường ngộ chưa đến điểm này, người thường ở trong xã hội người thường, họ chính là người thường, chỉ muốn làm sao phát triển, làm sao sống sung sướng hơn. Họ càng sống thoải mái họ càng ích kỷ, càng muốn chiếm đoạt, thì họ càng rời xa và đi ngược với đặc tính của vũ trụ, họ sẽ đi đến con đường diệt vong.

          5) Trên tầng thứ cao chính là xem như thế, chư vị cảm giác như đang tiến tới, trên thực tế là đang thoái lui. Nhân loại cho rằng khoa học đang phát triển đang tiến bộ, thật ra cũng chẳng qua là tiến hành theo quy luật của vũ trụ. Trương Quả Lão trong bát tiên cưỡi lừa ngược, rất ít người hiểu được là tại sao ông cưỡi lừa ngược. Ông phát hiện rằng đi tới tức là thoái lui, nên ông cưỡi ngược lại. Cho nên khi có những người vừa có ý muốn tu luyện, các vị Giác giả liền xem tâm ý này vô cùng trân quý, thì giúp đỡ được vô điều kiện. Cũng như những học viên chúng ta hôm nay ngồi tại đây, chư vị muốn tu luyện tôi sẽ giúp chư vị vô điều kiện. Nhưng làm một người thường, chư vị muốn khám bệnh, muốn cầu điều này, cầu điều nọ, thì không được, sẽ không giúp cho chư vị được. Tại sao? Tại vì chư vị muốn làm người thường, người thường thì phải chịu cảnh sinh lão bệnh tử, là phải chịu như thế, mọi sự đều có quan hệ nhân duyên, không thể đảo lộn phá rối. Trong đường đời cá nhân của chư vị lẽ ra không có sự tu luyện, hiện nay chư vị muốn tu luyện, vậy thì cần phải an bài trở lại đường đời sau này cho chư vị, thân thể của chư vị cũng sẽ được điều chỉnh.

          6) Vậy khi một người muốn tu luyện, nguyện vọng này vừa phát ra, các vị Giác giả nhìn thấy, quả thật là trân quý. Nhưng giúp bằng cách nào đây? Trên thế gian nào đâu có sư phụ chỉ dạy? Hơn nữa, người này đã ngoài năm mươi tuổi, các vị Đại giác không được dạy, vì nếu các vị đó hiển hiện ra để dạy chư vị, giảng pháp và dạy công cho chư vị, đó là tiết lộ thiên cơ, các vị đó cũng phải bị rơi xuống, vì con người tự làm những việc xấu nên mới bị rơi xuống cảnh mê lạc này, thì phải ngộ trong hoàn cảnh mê lạc này mà tu lên, cho nên các vị Giác giả không được dạy. Nhìn thấy một vị phật sống hiện ra rõ ràng giảng pháp, lại truyền công cho chư vị, cả những người thập ác bất xá cũng sẽ đến học, ai cũng tin theo cả, vậy thì còn ngộ gì nữa? Sẽ không tồn tại vấn đề ngộ nữa. Vì tự con người đã rơi vào cảnh mê lạc, đáng lẽ phải bị hủy diệt, cho chư vị một cơ hội trong mê lạc này để chư vị quay trở về. Quay trở về được thì quay trở về, không quay về được thì sẽ tiếp tục luân hồi và hủy diệt.

          7) Người ta phải đi con đường của mình, chư vị muốn tu luyện thì phải làm sao? Các vị đó nghĩ ra một biện pháp, bởi vì lúc bấy giờ phong trào khí công lên đến cao điểm, đó cũng là một sự biến hóa của thiên tượng. Nên vì để phối hợp với thiên tượng ấy, người ta mới tùy theo mức độ tâm tính trên vị trí sở tại của những người đó mà ban công cho họ, bằng cách gắn vào thân của họ một loại ống nhuyễn, giống như vòi nước máy, sau khi mở vòi thì có công đến. Khi họ muốn phát công thì công đến, chính họ không phát công được, vì bản thân họ không có công, đó là một trạng thái như thế, đây gọi là tu ngược, từ trên tu xuống tu thành viên mãn.

          8) Nói chung sự tu luyện của chúng ta, là từ dưới tu lên trên, cho đến khai công tu viên mãn. Tu ngược mà nói đây, là để cho những người đã lớn tuổi không còn kịp để tu từ dưới lên trên, cho nên họ tu từ trên xuống thì nhanh hơn, đó cũng là một hiện tượng được tạo thành lúc bấy giờ. Người như thế tâm tính của họ cần phải rất cao, họ được ban cho một năng lượng mạnh như thế tùy theo mức độ tâm tính của họ. Mục đích là để làm gì? Một là để phối hợp với thiên tượng lúc bấy giờ, cùng lúc với người này làm việc thiện, họ chịu đựng được những đau khổ. Bởi vì đối diện với người thường, các loại tâm của người thường đều đang can nhiễu đến chư vị. Có người được chư vị khám lành bệnh cho, họ cũng không hiểu chư vị, trong khi trị bệnh chư vị lấy đi biết bao nhiêu thứ xấu, trị đến thành độ nào đó cho họ, lúc đó không nhất định có sự thay đổi rõ rệt. Nhưng họ không vui lòng, không những không cám ơn chư vị, còn có thể trách mắng chư vị phỉnh gạt họ! Chính là nhắm vào những vấn đề này, để cho tâm của chư vị phải chịu đựng sự ma luyện trong hoàn cảnh như thế. Mục đích ban công cho họ là bảo họ tu luyện, để được đề cao lên. Trong khi làm việc tốt cũng tự khai thác được công năng của bản thân, tăng trưởng công lực của chính mình, nhưng có những người không hiểu đạo lý này. Không phải tôi đã giảng rồi sao? Không thể giảng pháp cho người này, ngộ được thì ngộ, đó là vấn đề ngộ, nếu còn chưa ngộ được thì không còn cách nào hơn.

          9) Có những người khi công đến, có một đêm đang ngủ đột nhiên cảm thấy nóng nực không chịu được, chăn cũng không đắp được, sáng dậy sờ đâu có điện đó. Họ biết rằng công đã đến, trên thân của ai đó đau ở đâu, chỉ sờ một cái là đỡ nhiều, quả là tốt. Từ đó họ biết là họ có công, họ trở thành thầy khí công, trưng bảng hiệu lên, tự phong cho mình là khí công sư và hành nghề. Lúc ban đầu, vì họ cũng khá, họ trị lành bệnh cho người ta, người ta cho tiền, biếu họ thứ gì, họ có thể không nhận, đều từ chối. Nhưng họ không chống được sự nhiễm trược của người thường mà bị ô nhiễm trong bể nhuộm lớn, vì rằng những người tu ngược này chưa từng trải qua sự tu luyện tâm tính chân chính, rất khó mà tự chủ được tâm tính của chính mình. Từ từ nhận những món quà kỷ niệm nhỏ, dần dần đến những món quà có giá trị cũng nhận, sau cùng họ thấy phật ý khi quà quá ít. Cuối cùng họ nói: biếu tôi nhiều thứ như thế để làm gì? Đưa tiền thì tốt hơn! Đưa tiền ít cũng không được. Họ cũng không phục những thầy khí công chân truyền, tai được rót đầy những lời tán tụng của thiên hạ về tài năng của mình. Nếu ai đó nói họ không tốt, họ cũng không vui lòng, tâm danh lợi đều nổi dậy, họ tưởng mình cao hơn những người khác, họ thật xuất sắc. Họ tưởng rằng công này được ban cho là để cho họ trở thành thầy khí công, phát tài nhiều, thật ra là để giúp họ tu luyện. Khi tâm danh lợi nổi dậy, trên thực tế tâm tính của họ đã bị rơi xuống rồi.

          10) Tôi đã giảng rằng, tâm tính cao bao nhiêu, công cao bấy nhiêu. Đã rơi xuống đó rồi thì công này cũng không được ban cho họ nhiều như trước nữa, cũng phải tùy theo tâm tính để ban cho, tâm tính cao bao nhiêu, công cao bấy nhiêu. Tâm danh lợi này càng nặng, ở trong người thường rơi xuống càng trầm trọng, công của họ cũng rơi xuống theo. Sau cùng khi họ hoàn toàn rơi xuống, công cũng không ban cho nữa, công gì cũng không còn nữa. Những năm trước đây xuất hiện không ít người như thế, phần nhiều là những bà trên năm mươi tuổi, chư vị thấy bà già đó luyện công, nhưng không được chân truyền gì cả, có lẽ học một vài động tác khử bệnh khỏe thân nơi một lớp khí công nào đó, có một ngày đột nhiên có công đến. Một khi tâm tính họ giảm xuống, tâm danh lợi vừa nổi dậy liền bị rơi xuống ngay, kết quả hiện nay không là gì cả, công đã mất hết. Hiện nay loại tu ngược bị rơi xuống rất nhiều, số còn lại lưa thưa rất ít. Vì sao? Vì họ không biết đây là để cho họ tu luyện, họ tưởng là để họ phát tài trong người thường, nổi tiếng và làm thầy khí công, thật ra là để cho họ tu luyện.

11) Mượn công là gì? Điều này không hạn chế tuổi tác, nhưng có một yêu cầu, là người đó cần phải có tâm tính đặc biệt tốt. Họ biết khí công là tu luyện được, họ cũng muốn tu luyện. Tâm đó vừa nghĩ đến muốn tu luyện, nhưng đi đâu tìm sư phụ đây? Mấy năm trước quả thật là có các thầy khí công chân chính ra truyền công, nhưng những điều họ truyền đều là những điều khử bệnh khỏe thân, không ai hướng lên tầng thứ cao mà truyền, cũng không ai dạy nữa.

          12) Giảng đến mượn công, tôi còn giảng đến một vấn đề, con người ta ngoài chủ nguyên thần (chủ ý thức) của họ, còn có phó nguyên thần (phó ý thức). Có người có một, hai, ba, bốn và còn có năm phó nguyên thần. Phó nguyên thần này không nhất định là cùng phái tính với người này, có loại là nam, cũng có loại là nữ, đều không giống nhau. Thật ra phái tính của chủ nguyên thần cũng không nhất định là đồng phái tính với nhục thân, vì chúng tôi phát hiện rằng hiện nay đàn ông có nữ nguyên thần nhiều đặc biệc, đàn bà có nam nguyên thần nhiều đặc biệt, điều này đúng là phù hợp với thiên tượng mà hiện nay Đạo gia nói về âm dương đảo nghịch, âm thịnh dương suy.

          13) Thông thường phó nguyên thần của con người đến từ tầng thứ cao hơn so với chủ nguyên thần, đặc biệt có một số người, phó nguyên thần của họ đến từ tầng thứ đặc biệt cao. Phó nguyên thần không phải là phụ thể, phó nguyên thần và chư vị được sinh ra cùng một lúc từ thai mẹ, mang cùng tên với chư vị, đều là một bộ phận thân thể của chư vị. Bình thường người ta nghĩ vấn đề gì, hay làm việc gì, là do chủ nguyên thần quyết định. Phó nguyên thần chủ yếu là khởi được sự khống chế cho chủ nguyên thần của con người để nó không làm việc sai trái, nhưng lúc mà chủ nguyên thần quá chấp trước thì phó nguyên thần cũng đành chịu không làm gì được. Phó nguyên thần không bị mê hoặc bởi xã hội người thường, còn chủ nguyên thần thì dễ bị mê hoặc bởi xã hội người thường hơn.

          14) Có những phó nguyên thần đến từ tầng thứ rất cao, có lẽ chỉ thiếu một chút nữa là đắc được chính quả. Phó nguyên thần muốn tu luyện, nhưng chủ nguyên thần không muốn tu luyện thì cũng không có cách nào hơn. Một ngày nào đó trong lúc cao trào khí công đang thịnh hành, chủ nguyên thần cũng muốn học công, muốn tu luyện lên tầng thứ cao, tư tưởng này đương nhiên rất là chất phát, không nghĩ gì đến truy cầu những điều danh lợi. Phó nguyên thần mừng quá: tôi muốn tu luyện, nhưng tôi không quyết định được; bây giờ ông muốn tu luyện, thật hợp ý tôi. Nhưng tìm đâu ra sư phụ đây? Phó nguyên thần thật sự có khả năng, họ bèn rời khỏi thân thể để đi tìm một vị Đại giác mà đã quen biết được trong tiền kiếp. Vì một số phó nguyên thần đến từ tầng thứ rất cao, nên rời khỏi thân thể được, sau khi đến nơi vừa nói muốn tu luyện, muốn mượn công. Các vị Đại giác thấy người này cũng khá tốt, muốn tu luyện thì đương nhiên sẽ giúp đỡ, thế là phó nguyên thần mượn được công. Thường thì công này có năng lượng tán xạ, qua một ống dẫn đưa đến; cũng có lúc mượn được những thứ đã thành hình, những thứ thành hình này thường mang sẵn công năng tồn tại.

          15) Như vậy, có lẽ họ đồng thời kèm theo công năng, người này giống như tôi vừa mới giảng, đêm ngủ cảm thấy thật nóng không chịu được, sáng hôm sau khi thức giấc, công đã đến. Sờ nơi nào nơi đó có điện, trị được bệnh cho người khác, họ cũng biết là công đã đến. Từ đâu đến? Họ không rõ. Họ chỉ biết đại khái là đến từ trong không gian vũ trụ, nhưng cụ thể đến như thế nào, họ không biết, phó nguyên thần không nói cho họ biết, vì là phó nguyên thần tu luyện, họ chỉ biết là công đã đến rồi.      
 
          16) Thông thường người mượn công không bị hạn chế bởi tuổi tác, người trẻ tuổi có khá nhiều, vì thế mấy năm trước đây cũng xuất hiện một số người khoảng hai mươi mấy tuổi ba mươi mấy tuổi, bốn mươi mấy tuổi đều có, lớn tuổi hơn cũng có. Thanh niên thì càng không dễ gì tự chủ được chính mình, chư vị thấy họ bình thường khá tốt, trong xã hội người thường khi họ chưa có tài năng gì, họ xem thường danh lợi. Một mai khi họ xuất sắc, thường thì dễ bị danh lợi can nhiễu, họ cảm thấy cuộc đời của họ còn có một con đường dài phải đi, còn muốn chạy ngược chạy xuôi, muốn một phen phấn đấu, để đạt những mục tiêu nào đó của người thường. Vì vậy một mai khi có được công năng, cũng như một số năng lực nào đó, nơi xã hội người thường thông thường họ sẽ dùng chúng như những phương tiện để truy cầu những mục tiêu cá nhân. Như vậy thì không được, cũng không cho phép sử dụng như vậy, càng sử dụng thì công đó càng ít đi, cuối cùng không còn gì cả. Những người như thế rơi xuống rất nhiều, tôi thấy hiện nay không còn một ai.

          17) Hai tình huống mà tôi vừa mới giảng đều thuộc về những người có tâm tính tốt mà có được công, công này không phải tự mình luyện ra, mà là đến từ các vị Giác giả, cho nên bản thân của công này là tốt.

No comments:

Post a Comment