BÀI GIẢNG THỨ HAI (2A)
2A/ Về vấn đề Thiên Mục
1) Có nhiều thầy khí công cũng nói về những tình huống
của thiên mục. Nhưng, pháp tại các tầng thứ khác nhau có hình thức hiển hiện
khác nhau. Người đã tu luyện đến một tầng thứ nào đó, họ chỉ thấy được những
cảnh tượng ở trong tầng thứ đó, những chân tướng mà siêu vượt quá tầng thứ đó
thì họ nhìn không thấy, cũng không tin, vì thế mà họ cho rằng những điều thấy
được ở trong tầng thứ của chính mình mới là đúng. Khi họ chưa tu luyện đến tầng
thứ cao như thế, họ cho là những điều đó là không tồn tại, không đáng tin, đây
là do tầng thứ quyết định, tư tưởng của họ cũng không thể thăng hoa lên được. Cũng
chính là nói, trên vấn đề thiên mục của con người, người này nói thế này, người
kia nói thế nọ, kết quả là làm rối loạn, cuối cùng không ai giải thích rõ ràng
nó ra được, thật ra thiên mục này cũng không phải là điều mà giải thích rõ ràng
ở tầng thứ thấp được. Trong quá khứ, bởi vì sự kết cấu của thiên mục là thuộc
về bí mật trong bí mật, là không cho người thường được biết, vì vậy từ trước
đến nay mãi không có người nói đến. Và tại đây chúng tôi cũng không muốn vòng
vo trong lý luận của quá khứ để mà giảng. Chúng tôi sẽ giải thích thiên mục
bằng khoa học hiện đại, bằng ngôn ngữ hiện đại giản dị và dễ hiểu nhất, và
giảng về vấn đề căn bản của nó.
2)
Thiên mục mà chúng tôi nói đây, thực sự là ở giữa hai chân mày của con người, nằm
cao một chút nối liền đến vị trí của tùng quả thể, đây là đường thông chính. Thân
thể còn có rất nhiều con mắt, Đạo gia nói mỗi một cái khiếu đều là một con mắt,
Đạo gia gọi các huyệt vị trên thân thể là khiếu, trung y gọi là huyệt vị. Phật
gia giảng mỗi một lỗ chân lông đều là một con mắt, nên có người nhìn chữ bằng
lỗ tai, còn có thể dùng tay, dùng sau ót để nhìn, lại còn có thể dùng chân để
nhìn, dùng bụng để nhìn, tất cả đều được.
3)
Nói đến thiên mục, trước hết chúng tôi nói qua một vài lời về cặp mắt thịt này
của con người chúng ta. Hiện tại có những người cho rằng cặp mắt này nhìn thấy
được bất cứ vật chất nào, bất cứ vật thể nào trong thế giới này của chúng ta. Vì
vậy có những người sinh ra một quan niệm cố chấp, họ cho rằng chỉ có những gì
thông qua cặp mắt này nhìn thấy được mới là đúng, là thực tại; họ không tin
những gì họ nhìn không thấy. Trước đây người như thế được xem là ngộ tính không
tốt, có những người cũng không giải thích được rõ ràng tại sao ngộ tính không
tốt. Nhìn không thấy thì không tin, điều này nghe có vẻ chí lý. Nhưng nhìn ở
trong tầng thứ cao một chút, nó không còn chí lý nữa. Bất cứ một thời không nào,
đều do vật chất tạo thành, đương nhiên mỗi thời không khác nhau thì vật chất
kết cấu cũng khác nhau, và có các hình thức hiển hiện của các sinh mệnh thể
khác nhau.
4)
Tôi lấy một ví dụ cho mọi người, trong Phật giáo giảng rằng tất cả mọi hiện
tượng trong xã hội loài người đều là ảo tượng, không phải thật. Sao lại là ảo
tượng? Những vật thể phô bày rõ ràng thực tại như vậy, ai nói được nó là giả
chứ? Hình thức của vật thể tồn tại là như thế, nhưng hình thức biểu hiện của nó
thì lại không như thế. Mà con mắt của chúng ta lại có một loại công năng, cố
định lại được các vật thể trong không gian vật chất này của chúng ta đến trạng
thái mà chúng ta thấy được chúng bây giờ. Thật ra chúng không ở trạng thái đó, chúng
cũng không phải ở trạng thái đó ngay cả trong không gian của chúng ta đây. Ví
dụ nhìn qua kính hiển vi thì con người được thấy như thế nào? Toàn thân thể, cấu
thành bởi những phân tử nhỏ lỏng lẻo, giống như những hạt cát, từng hạt từng
hạt, đang vận động, điện tử đang vận động chung quanh hạt nhân nguyên tử, toàn
bộ thân thể đang nhúc nhích, đang vận động. Bề mặt của thân thể cũng không trơn
láng, không theo quy tắc. Bất cứ loại vật thể nào trong vũ trụ như sắt, thép, đá
cũng đều như vậy, các thành phần phân tử bên trong của chúng đều đang vận động,
chư vị không thể nhìn thấy trọn hình thức của chúng, thật ra là chúng đều không
ổn định. Cái bàn này cũng đang nhúc nhích, nhưng con mắt lại nhìn không thấy
chân tướng, cặp mắt này tạo ra cho con người một cái nhìn sai như vậy.
5)
Không phải chúng ta không thể nhìn thấy được những vật nhỏ tại mức vi quan, không
phải con người không có khả năng này, mà con người bẩm sinh đã sẵn có một khả
năng như thế, họ nhìn thấy được những vật thể đến độ vi quan nào đó. Chính vì
sau khi chúng ta có cặp mắt trong cõi không gian vật chất này, mà đã tạo ra cho
con người một thứ giả tượng như vậy khiến cho con người nhìn không thấy. Vì vậy
trong quá khứ nói, người mà không tin những gì họ nhìn không thấy, trong giới
tu luyện xưa nay vẫn cho rằng ngộ tính của loại người này không tốt, họ bị mê
hoặc bởi những giả tượng của người thường, mê lạc trong người thường rồi, đó là
một câu nói đã có từ xưa đến nay trong tôn giáo, thật sự chúng tôi thấy cũng có
lý.
6)
Đôi mắt này cố định được những vật thể trong không gian vật chất hiện hữu này
của chúng ta đến trạng thái đó, ngoài ra, nó không có khả năng gì đáng kể. Con
người ta nhìn vật gì, hình ảnh cũng không hiện lên trực tiếp trong con mắt, con
mắt giống như ống kính của máy ảnh, chỉ có tác dụng như một công cụ. Nhìn xa, ống
kính phải kéo dài ra, con mắt của chúng ta cũng có tác dụng như vậy; nhìn chỗ
tối, con ngươi phải mở lớn ra, máy ảnh khi chụp hình trong chỗ tối, ống kính đó
cũng phải mở lớn ra, nếu không, hình chụp sẽ bị đen tối vì lượng phơi sáng
không đủ; khi đi ra ngoài chỗ rất sáng, con ngươi tức khắc thu nhỏ lại, nếu
không, chói mắt, nhìn không rõ gì cả, máy ảnh cũng là cùng nguyên lý đó, ống
kính cũng cần thâu nhỏ lại. Nó chỉ chụp được hình ảnh của vật thể, nó chỉ là
một thứ công cụ. Chúng ta thật sự nhìn đồ vật, nhìn một người, nhìn hình thức
tồn tại của một vật thể, là tự hình ảnh thành hình trong đại não của con người.
Có nghĩa là thông qua con mắt người để nhìn, rồi lại thông qua giây thần kinh
thị giác truyền đạt đến hạch tùng quả thể ở phần nửa sau đại não, hình ảnh đó
sẽ được phản chiếu trong khu vực đó. Đây chính là nói các hình ảnh phản chiếu
thật sự mà nhìn thấy được, là do phần tùng quả thể trong đại não của chúng ta, y
học hiện đại cũng đã nhận thức đến điều này.
7) Sự khai mở thiên mục mà
chúng tôi giảng là tránh giây thần kinh thị giác của con người, ở giữa hai chân
mày của con người đánh mở ra một con đường thông đạo, để tùng quả thể được trực
tiếp nhìn ra ngoài, đó gọi là khai mở thiên mục. Có người nghĩ rằng: điều này
cũng không thực tế, dẫu sao thì đôi mắt này vẫn có tác dụng như một công cụ, nó
chụp được hình ảnh của vật thể, không có con mắt cũng không thể được. Tại ngành
giải phẫu của y học hiện đại đã phát hiện được là, phần nửa trước của tùng quả
thể này, nó có sẵn tất cả các kết cấu tổ chức của một con mắt người. Vì nó mọc
lên bên trong sọ đầu của con người, cho nên người ta nói đó là một con mắt
thoái hóa. Có phải là con mắt thoái hóa hay không, giới tu luyện chúng ta còn
giữ một thái độ bảo lưu dè dặt. Nhưng dù sao thì y học hiện nay cũng đã nhận
thức rằng có một con mắt tại vị trí ở giữa bộ phận sọ đầu của con người. Con
đường mà chúng tôi đả thông vừa vặn là nhắm vào điểm đó, điều này chính là
tương hợp với sự nhận thức trên y học hiện đại. Con mắt đó không tạo ra cho con
người một giả tượng như cặp mắt thịt của chúng ta đã làm, nó nhìn thấy đuợc bản
chất của sự vật, nhìn thấy được bản chất của vật chất. Vì vậy người có thiên
mục ở tầng thứ rất cao, họ nhìn xuyên qua được không gian của chúng ta đến
thẳng những thời không khác, nhìn thấy được những cảnh tượng mà người thường
không thể nhìn thấy; người ở tầng thứ không cao thì có một sức nhìn xuyên thấu,
cách tường thấy vật, nhìn thấu qua thân thể con người, con mắt đó mang sẵn một
công năng như thế.
8)
Phật gia giảng ngũ thông: Nhục nhãn thông, Thiên nhãn thông, Tuệ nhãn thông, Pháp
nhãn thông, Phật nhãn thông. Đó là ngũ đại tầng thứ của thiên mục, mỗi một tầng
thứ được chia ra thành thượng, trung, hạ. Đạo gia giảng chín lần chín là tám
mươi mốt tầng của pháp nhãn. Nơi đây chúng tôi khai mở thiên mục cho mọi người,
nhưng không khai mở đến thiên nhãn thông trở xuống. Vì sao? Tuy rằng chư vị
đang ngồi nơi đây bắt đầu tu luyện, nhưng dù sao chư vị cũng chỉ mới bắt đầu
khởi bước từ giới người thường, có nhiều tâm chấp trước của người thường vẫn
chưa buông bỏ được. Nếu được khai mở đến thiên nhãn thông trở xuống, thì chư vị
sẽ xuất hiện cái mà người thường cho là công năng đặc dị, chư vị sẽ nhìn thấy
được đồ vật xuyên qua vách tường, nhìn xuyên thấu thân thể con người. Nếu chúng
tôi truyền công năng này trên diện tích rộng như thế, ai ai cũng được khai mở ở
thành độ này, thì sẽ can nhiễu nghiêm trọng đến xã hội người thường, phá hoại
trạng thái xã hội người thường. Những cơ mật của quốc gia cũng không gìn giữ
được; người ta có mặc hay không mặc áo quần cũng như nhau; người ta ở trong
phòng tư, chư vị ở ngoài nhìn thấy hết; đi ngoài đường phố thấy những vé số, vé
độc đắc có thể bị chư vị mua đi, không thể như thế được! Mọi người hãy suy nghĩ,
nếu thiên mục của mọi người đều được khai mở ở cấp thiên nhãn thông, đó có còn
là xã hội loài người nữa chăng? Can nhiễu nghiêm trọng đến tình trạng của xã
hội nhân loại là tuyệt đối không cho phép tồn tại. Nếu tôi thật sự khai mở
thiên mục của chư vị đến tầng thứ đó, chư vị sẽ lập tức làm thầy khí công ngay.
Có người trước đây chỉ muốn làm thầy khí công, giờ đây được khai mở thiên mục, thì
vừa đúng là có khả năng đi khám bệnh cho người khác. Chẳng phải tôi đã dẫn chư
vị đi vào con đường tà rồi sao?
9)
Vậy tôi khai mở thiên mục cho chư vị đến tầng thứ nào? Tôi trực tiếp khai mở
cho chư vị đến trên tầng thứ tuệ nhãn thông. Khai mở đến tầng thứ cao hơn, tâm
tính của chư vị chưa đủ; khai mở tại tầng thứ thấp, thì sẽ phá hoại nghiêm
trọng đến trạng thái của xã hội người thường. Khai mở đến tuệ nhãn thông, chư
vị sẽ không có khả năng cách tường thấy vật hoặc nhìn xuyên thấu thân thể con
người, nhưng chư vị lại nhìn thấy được cảnh tượng tồn tại ở ngoài không gian
khác. Vậy có lợi ích gì? Điều này làm tăng thêm lòng tin tưởng của chư vị trong
sự luyện công, chư vị thật sự nhìn thấy rõ ràng thiết thật những gì mà người
thường không thể thấy được, chư vị sẽ cảm thấy chúng tồn tại một cách chân thật.
Bây giờ cho dù chư vị thấy rõ cũng tốt, thấy không rõ cũng tốt, đều khai mở cho
chư vị đến tầng thứ này, điều này tốt cho sự luyện công của chư vị. Người chân
chính tu Đại Pháp, nghiêm khắc yêu cầu đề cao tâm tính, đọc sách này cũng có
hiệu quả y như vậy.
10)
Điều gì quyết định tầng thứ thiên mục của con người? Không phải là sau khi khai
mở thiên mục cho chư vị rồi thì sẽ nhìn thấy được tất cả mọi điều, không phải
như vậy đâu, nó còn có một sự phân chia về tầng thứ. Vậy điều gì quyết định cho
tầng thứ đó? Có ba nhân tố: nhân tố đầu tiên là thiên mục của con người từ
trong ra tới ngoài cần phải có một khối trường, chúng tôi gọi nó là tinh hoa
chi khí. Nó khởi được tác dụng gì? Giống như tấm màn huỳnh quang của máy truyền
hình, nếu không có tráng bột huỳnh quang, thì sau khi mở máy truyền hình lên, nó
chỉ là một bóng đèn, chỉ có ánh sáng, không có hình ảnh. Chính nhờ chất bột
huỳnh quang, nó mới hiện ra được hình ảnh. Đương nhiên ví dụ này cũng chưa hẳn
là thích hợp hoàn toàn. Vì chúng ta là nhìn trực tiếp, còn máy truyền hình thì
hiện ra hình ảnh qua một tấm màn huỳnh quang, đại khái là ý nghĩa như vậy. Phần
tinh hoa chi khí này là cực kỳ trân quý, là được cấu thành bởi một chất rất
tinh hoa, được tinh luyện từ trong đức ra, thông thường chất tinh hoa chi khí
được tồn trữ trong mỗi người đều khác nhau, trong mười ngàn người mới có thể
tìm thấy được hai người ở cùng trong một tầng thứ.
11)
Tầng thứ của thiên mục trực tiếp là sự thể hiện của Pháp trong vũ trụ này của
chúng ta. Nó là những điều siêu thường, có liên quan mật thiết với tâm tính của
con người, một người có tâm tính thấp kém, tầng thứ của họ cũng thấp kém. Vì
tâm tính thấp kém, phần tinh hoa chi khí này của họ sẽ tan mất đi nhiều; còn
người mà có tâm tính thật cao, họ từ bé đến lớn ở trong xã hội người thường, đối
với danh, lợi, những mâu thuẫn giữa người và người, những lợi ích cá nhân, thất
tình lục dục đều xem rất nhẹ, tinh hoa chi khí có thể bảo tồn tốt hơn, nên sau
khi thiên mục được khai mở, thì nhìn thấy khá rõ ràng. Những trẻ em dưới sáu
tuổi, sau khi thiên mục được khai mở thì nhìn thấy đuợc rất rõ ràng, cũng dễ
khai mở, một lời là khai mở được ngay.
12)
Vì sự nhiễm trược của dòng đời, và cái bể nhuộm to lớn của xã hội người thường
làm ô nhiễm, những sự việc mà người ta cho là đúng, thật ra đa số đều là sai. Chẳng
phải con người đều muốn sống một cuộc sống tốt đẹp sao? Mong muốn được một cuộc
sống đầy đủ tốt đẹp, thì có thể làm hại đến lợi ích của người khác, có thể làm
gia tăng lòng ích kỷ của con người, có thể chiếm lấy lợi ích của người khác, bắt
nạt kẻ khác, phương hại người khác. Vì lợi ích cá nhân, mà đi tranh đi giành, tại
chốn người thường điều đó chẳng phải là đi ngược lại với đặc tính của vũ trụ
sao? Vì thế những gì con người cho là đúng, nó không nhất định là đúng. Trong
khi giáo dục trẻ em, vì muốn cho chúng có chỗ đứng trong tương lai giữa xã hội
người thường, người lớn thường hay giáo dục chúng từ trẻ thơ: “con phải học
khôn lanh một chút”. Khôn lanh ở trong vũ trụ chúng ta mà xét đã là điều sai
lầm rồi, bởi vì chúng tôi đòi hỏi phải tùy theo tự nhiên, và nên xem thường
những lợi ích cá nhân. Chúng khôn lanh như thế, chính là chúng đang mưu tìm
những lợi ích cá nhân. “Ai bắt nạt con, con hãy đi thưa với thầy cô của nó, tìm
cha mẹ nó” “thấy tiền rơi con hãy nhặt lấy”, chính là giáo dục chúng như thế. Từ
bé đến lớn đứa trẻ đã tiếp thu nhiều điều như vậy, dần dần tâm lý của đứa trẻ
càng ngày càng trở thành ích kỷ trong xã hội người thường, chúng chỉ biết chiếm
phần hơn cho mình, chúng sẽ bị tổn đức.
13)
Sau khi vật chất đức này bị tổn thất rồi nó sẽ không tản mất, nó được chuyển
hóa đến cho người khác, nhưng loại tinh hoa chi khí này nó sẽ tiêu tan. Nếu một
người quá lanh lợi từ bé đến lớn, xem trọng lợi ích cá nhân, chỉ biết mưu đồ
lợi lộc, thông thường thiên mục của người này sau khi được khai mở thì không sử
dụng được, nhìn thấy không rõ ràng, nhưng không có nghĩa là từ nay về sau sẽ
vĩnh viễn không dùng được. Vì sao? Vì trong quá trình tu luyện của chúng ta
chính là để phản bổn quy chân, không ngừng luyện công, thì không ngừng thu hồi
bồi đắp, bù lại lần nữa. Vì vậy cần phải chú trọng tâm tính, chúng tôi giảng ở
đây là sự nâng cao toàn diện, thăng hoa toàn diện. Tâm tính nâng lên rồi, thì
những thứ khác cũng theo đó mà được nâng cao lên; tâm tính nâng lên không nổi, thì
phần tinh hoa chi khí đó của thiên mục cũng sẽ không được bù đắp phục hồi, chính
là đạo lý này.
14)
Nhân tố thứ nhì chính là khi tự mình luyện công, nếu người có căn cơ tốt, cũng
luyện cho thiên mục khai mở được. Thông thường người ta giật mình vào lúc thoạt
tiên khi thiên mục được khai mở. Tại sao giật mình? Vì luyện công thường chọn
giờ tý ban đêm, khi đêm khuya thanh vắng. Trong lúc đang luyện đang luyện, bỗng
nhiên thấy trước mắt có một con mắt to tướng, làm họ giật mình. Sự giựt mình đó
thật là không tầm thường, từ đó về sau họ không dám luyện nữa. Thật là kinh
hoàng! Một con mắt to tướng, đang chớp chớp nhìn như vậy, rõ rõ ràng ràng. Nên
có người gọi nó là ma nhãn, cũng có người gọi là phật nhãn v. v. Thật ra đó là
con mắt của chính chư vị. Đương nhiên, tu tại chính mình, công nơi sư phụ. Toàn
bộ quá trình diễn hóa công của người tu luyện, tại những không gian khác là một
quá trình rất phức tạp, không những chỉ ở một không gian khác, mà tại tất cả
các không gian, thân thể tại các không gian đều có sự biến hóa. Tự mình chư vị
có làm được không? Làm không được. Những việc ấy là do sư phụ an bài, sư phụ
làm cho, cho nên gọi là tu tại chính mình, công nơi sư phụ. Bản thân chư vị chỉ
cần có nguyện vọng đó, có ý nghĩ như thế, sự việc đó thật sự là do sư phụ làm
cho.
15)
Có những người tự mình luyện để khai mở thiên mục, chúng tôi nói đó là con mắt
của chư vị, nhưng chư vị không thể tự mình diễn hóa ra được. Có người có sư phụ,
sư phụ thấy thiên mục của chư vị đã được khai mở, nên diễn hóa một con mắt cho
chư vị, đó gọi là chân nhãn. Đương nhiên có những người không có sư phụ, nhưng
lại có một vị sư phụ qua đường. Phật gia giảng: chư Phật ở khắp mọi nơi, nơi
nào cũng có, nhiều đến thành độ đó, cũng có người nói: ba thước trên đầu có
thần linh, chính là nói có rất nhiều. Vị sư phụ qua đường vừa nhìn thấy chư vị
tu luyện cũng khá, thiên mục cũng đã khai mở, chỉ còn thiếu con mắt, liền diễn
hóa một con cho chư vị, điều này cũng kể như là chư vị tự mình luyện ra. Vì độ
người không đặt điều kiện, không giảng trị giá, không kể thù lao, cũng không kể
danh tiếng, so với nhân vật mô phạm của người thường thì cao thượng hơn nhiều, điều
đó hoàn toàn xuất phát từ tâm từ bi.
16)
Sau khi thiên mục của một người được khai mở, sẽ xuất hiện một trạng thái: bị
ánh sáng chói lòa rất mạnh, cảm giác như bị quáng mắt. Thật ra không phải kích
thích con mắt của chư vị, mà là kích thích tùng quả thể của chư vị, chư vị có
cảm giác như là bị quáng mắt. Đó chính là chư vị chưa có con mắt này, sau khi
hạ nhập cho chư vị con mắt này, thì chư vị sẽ không còn cảm thấy quáng mắt nữa.
Một số người trong chúng ta sẽ cảm nhận được, thấy được con mắt đó. Vì nó cũng
có bản tính như của vũ trụ, nó rất ngây thơ, cũng rất hiếu kỳ, cũng nhìn vào
trong, xem thiên mục của chư vị đã mở chưa, có nhìn thấy chưa, nó cũng nhìn vào
xem chư vị, trong khi đó thiên mục của chư vị cũng vừa được mở ra, nó đang nhìn
chư vị, đột nhiên khi chư vị nhìn thấy nó làm chư vị giật mình. Thật ra đó
chính là con mắt của chư vị, từ nay về sau chư vị nhìn thứ gì cũng thông qua
con mắt này để nhìn, không có con mắt này chư vị hoàn toàn nhìn không thấy được,
dù đã khai mở cũng không nhìn được.
17)
Nhân tố thứ ba là khi đột phá tầng thứ sẽ hiện ra sự sai biệt của các không
gian, đó chính là vấn đề chân chính quyết định về tầng thứ. Nhìn các sự vật, ngoài
đường thông chính ra, con người còn có rất nhiều đường thông phụ khác. Phật gia
giảng mỗi một lỗ chân lông đều là một con mắt. Đạo gia giảng tất cả các khiếu
trong thân thể đều là con mắt, có nghĩa là tất cả huyệt vị đều là con mắt. Đương
nhiên điều họ giảng cũng là một hình thức diễn biến của pháp trên thân thể, không
nơi nào mà không nhìn thấy được.
18)
Tầng thứ mà chúng tôi giảng khác với điều này. Ngoài đường thông chính ra, tại
đôi chân mày, mí mắt trên, mí mắt dưới, và sơn căn ở mấy vị trí này còn có vài
đường thông phụ chủ yếu. Chúng quyết định vấn đề đột phá của tầng thứ. Đương
nhiên một người tu luyện thông thường, nếu các nơi đó đều nhìn thấy được, thì
tầng thứ mà người này đột phá đã cao lắm rồi. Có người cũng có thể nhìn thấy
bằng đôi mắt, họ đã tu luyện thành công đôi mắt của họ, chúng cũng mang sẵn các
loại hình thức của công năng. Nhưng con mắt này nếu không nắm vững được, thì họ
sẽ luôn nhìn thấy vật thể này mà không thể nhìn thấy vật thể kia, vậy cũng
không được, vì vậy mà có người thường thường một con mắt nhìn bên này và một
con mắt nhìn bên kia. Vả lại phía dưới con mắt này (mắt bên phải) không có
đường thông phụ, vì điều này có quan hệ trực tiếp với Pháp, khi người ta làm
một việc sai trái, thường hay dùng mắt phải, nên dưới mắt phải không có đường
thông phụ. Đó là nói về một số đường thông phụ chủ yếu xuất hiện trong lúc tu
luyện thế gian pháp.
19)
Đến tầng thứ cực cao, sau khi ra khỏi sự tu luyện thế gian pháp, còn xuất hiện
một loại mắt tương tự như mắt phức ghép. Nghĩa là toàn bộ phần nửa trên của
gương mặt sẽ sinh ra một con mắt to lớn, bên trong có vô số con mắt nhỏ. Có
những vị Đại giác thật cao tu luyện ra được rất nhiều con mắt, đầy khắp cả
khuôn mặt. Tất cả các con mắt đều thông qua con mắt lớn này mà nhìn, muốn nhìn
gì thì nhìn, nhìn một cái là nhìn thấy tất cả mọi tầng thứ. Hiện nay các nhà
động vật học, các nhà côn trùng học nghiên cứu về ruồi. Mắt của ruồi rất to, dùng
kính hiển vi mà nhìn, trong mắt to đó có vô số con mắt nhỏ, gọi nó là phức nhãn.
Đạt đến tầng thứ cực cao có thể sẽ xuất hiện trạng thái này, phải cao hơn tầng
thứ của Như lai rất nhiều thì mới có thể xuất hiện. Nhưng người thường lại
không thể nhìn thấy, tầng thứ thông thường cũng không nhìn thấy sự tồn tại của
nó, chỉ thấy giống như người thường, vì nó ở không gian khác. Đây là giảng về
sự đột phá của tầng thứ, chính là vấn đề có khả năng đột phá qua các không gian
khác.
20) Tôi đã giảng ra cho mọi người trên cơ bản về sự kết cấu của thiên mục. Chúng
tôi dùng sức từ bên ngoài khai mở thiên mục cho chư vị, như thế tương đối nhanh
hơn, tương đối dễ hơn. Trong lúc tôi giảng về thiên mục, mọi người trong chúng
ta cảm thấy phần trước trán căng lên, thịt co tụ lại, tụ lại rồi xoáy vào trong.
Có phải như thế không? Đúng như thế. Tại đây chỉ cần là người thật sự bỏ tâm
xuống để học Pháp luân Đại pháp, người nào cũng đều có cảm giác đó, một sức lực
khá mạnh, đẩy vào bên trong. Tôi phóng ra một công chuyên môn khai thiên mục để
khai mở cho chư vị. Đồng thời, cũng phóng ra Pháp luân nhằm tu bổ cho chư vị. Trong
khi chúng tôi đang giảng về thiên mục, chỉ cần là người tu luyện Pháp luân Đại
pháp, chúng tôi khai mở cho tất cả, nhưng không nhất định rằng ai cũng nhìn
thấy được rõ ràng, cũng không nhất định là mọi người cũng đều nhìn thấy được, điều
đó có quan hệ trực tiếp với bản thân chư vị. Không sao cả, chư vị nhìn không
thấy cũng không sao, từ từ tu luyện. Tùy theo khi chư vị không ngừng đề cao
tầng thứ, chư vị sẽ nhìn thấy dần dần, từ nhìn không rõ dần dần đến nhìn rõ rệt.
Chỉ cần chư vị tu luyện, khi chư vị nhất quyết dốc tâm để tu, tất cả những gì
của chư vị đã tản mất sẽ được thu hồi bồi bổ lại.
21) Tự mình khai mở thiên
mục thì khó khăn hơn. Tôi giảng một vài hình thức về sự tự mình khai mở thiên
mục. Ví dụ có người trong chúng ta trong lúc ngồi thiền quan sát trước trán, quan
sát thiên mục, cảm thấy trước trán đen đen mờ mịt, không có gì cả. Sau một thời
gian lâu, họ cảm thấy trước trán từ từ trắng dần. Tu luyện một thời gian sau, họ
phát hiện trước trán từ từ phát sáng, sáng dần rồi một màu đỏ lan ra. Đến lúc
này nó như một đóa hoa bung nở, giống như trong truyền hình hay điện ảnh, đóa
hoa nở ra trong khoảnh khắc, sẽ xuất hiện cảnh này. Mầu đỏ trước kia bằng phẳng,
bất chợt vun lên thật nhanh nơi trung tâm, không ngừng nở ra, không ngừng nở
bung ra. Nếu chư vị muốn tự mình khiến nó hoàn toàn mở ra trọn vẹn, phải cần
đến mười năm hay tám năm vẫn chưa đủ, vì toàn bộ thiên mục đã bị chận lấp rồi.
22) Có người thiên mục không
bị chận lấp, nó sẵn có đường thông, nhưng vì họ không luyện công, cũng không có
năng lượng tồn tại, nên khi họ luyện công thì đột nhiên xuất hiện trước mắt một
vật tròn màu đen đen. Với thời gian luyện công gia tăng, nó sẽ dần dần trắng ra,
từ trắng rồi dần dần trở thành sáng, cuối cùng càng lúc càng sáng, có cảm giác
như bị quáng mắt. Có người nói: tôi thấy được mặt trời, tôi thấy được mặt trăng
rồi. Thật ra chư vị không thấy được mặt trời, cũng không thấy được mặt trăng. Vậy
chư vị nhìn thấy cái gì? Chính là đường thông này của chư vị. Có người đột phá
tầng thứ khá nhanh, sau khi được hạ nhập con mắt rồi, thì trực tiếp nhìn thấy
ngay. Có người thì rất khó khăn, họ dọc theo thông đạo này, giống như một đường
hầm, cũng có khi giống như cái giếng, khi vừa mới luyện công thì như rảo bước
chạy ra ngoài, thậm chí lúc đang ngủ cũng cảm giác như mình đang chạy ra ngoài,
có người có cảm giác như đang phi ngựa, có người như đang bay, có người như rảo
bước chạy, có người như là ngồi trong xe đang phóng ra ngoài, nhưng họ luôn cảm
giác như không bao giờ phóng đến cuối đường, vì tự mình khai mở thiên mục là
rất khó khăn. Đạo gia xem thân người như một tiểu vũ trụ, nếu là một tiểu vũ
trụ, mọi người hãy nghĩ xem, từ trán đến tùng quả thể là hơn mười vạn tám ngàn
dặm, vì vậy họ luôn có cảm giác phóng mãi ra ngoài, mà vẫn mãi không đạt đến
đích.
23)
Đạo gia xem thân người như một tiểu vũ trụ, rất là có lý. Không phải nói là tổ
chức kết cấu của thân thể con người và của vũ trụ tương tự như nhau, cũng không
phải là nói đến cái hình thức tồn tại của thân thể trong không gian vật chất
này của chúng ta. Chúng tôi giảng, khoa học hiện tại nhận thức về thân thể vật
chất này, từ tế bào trở xuống thì ở trạng thái như thế nào? Các loại thành phần
phân tử, dưới phân tử là nguyên tử, chất tử, hạt nhân nguyên tử, điện tử, quarks,
thành phần vi lạp vi tế nhất hiện đang được nghiên cứu là những trung vi tử. Vậy
thành phần vật chất vi lạp nhỏ nhất nhỏ nhất là gì? Muốn nghiên cứu xa hơn nữa,
thật là rất khó. Những năm cuối đời của Thích ca Mâu ni có giảng một câu, ông
nói: “Kỳ đại vô ngoại, kỳ tiểu vô nội”. Nghĩa là gì? Từ trên tầng thứ của Như
lai, đại, lớn đến độ nhìn không thấy bờ bến của vũ trụ; tiểu, nhỏ đến nhìn
không thấy tận vi lạp nhỏ nhất của vật chất, do đó mà ông giảng “Kỳ đại vô
ngoại, kỳ tiểu vô nội”.
24) Thích ca Mâu ni còn giảng đến thuyết tam thiên đại
thiên thế giới. Ông nói rằng trong vũ trụ này của chúng ta, trong hệ ngân hà
này của chúng ta, có ba nghìn tinh cầu nơi đó có những sinh vật có thân thể sắc
thân giống như loài người chúng ta. Ông còn nói thêm trong một hạt cát còn có
tam thiên đại thiên thế giới như vậy. Một hạt cát cũng giống như một vũ trụ, trong
đó có những con người với sự sáng suốt trí tuệ như chúng ta, có tinh cầu như
thế, cũng có núi có sông. Nghe thật huyền bí! Nếu là như vậy, mọi người hãy suy
nghĩ, trong đó phải chăng nó cũng có những hạt cát? Trong hạt cát đó có phải
cũng có tam thiên đại thiên thế giới? Vậy ở trong tam thiên đại thiên thế giới
này phải chăng cũng có những hạt cát, vậy trong những hạt cát đó phải chăng
cũng lại có tam thiên đại thiên thế giới? Cho nên tại tầng thứ của Như lai này
là không thấy được cùng tột của nó.
25)
Phân tử tế bào của con người cũng như vậy. Người ta hỏi vũ trụ này to lớn chừng
nào, tôi nói cho mọi người biết, vũ trụ này nó là có bờ bến, nhưng trên một
tầng thứ bằng của Như lai như thế, đều xem vũ trụ rộng không bờ không bến, to
lớn vô hạn. Còn bên trong thân thể con người, từ phân tử đến những vi lạp tại
mức vi quan cũng to lớn như vũ trụ này, nghe thật là huyền bí. Một con người
hoặc một sinh mệnh được tạo ra, ở dưới mức cực kỳ vi quan, bản chất của họ và
thành phần sinh mệnh đặc định của họ đã được cấu tạo thành rồi. Do vậy điều mà
khoa học hiện đại của chúng ta đang nghiên cứu, còn kém rất xa, so với những
sinh mệnh có trí tuệ cao cấp tồn tại trên những tinh cầu trong khắp vũ trụ, thì
mức độ khoa học kỹ thuật của loài người chúng ta là quá thấp kém. Chúng ta còn
chưa đột phá được những không gian khác đang tồn tại cùng lúc cùng nơi, trong
khi đó những đĩa bay đến từ các tinh cầu khác thì trực tiếp đi trong những
không gian khác, khái niệm của thời không đó đã phát sinh biến hóa rồi, vì vậy
nó nói đến thì đến, nói đi thì đi, nhanh đến độ quan niệm của con người không
thể tiếp nhận được.
26)
Chúng tôi giảng về thiên mục cũng đề cập đến vấn đề như thế này, vì khi chư vị
từ trong đường thông chạy ra ngoài, chư vị cảm thấy là nó không bờ không bến. Có
người có thể thấy một tình huống khác: họ có cảm giác như họ không phải chạy
dọc theo một đường hầm, mà chạy ra trước dọc theo một con đường lớn không bờ
không bến, hai bên đường có núi có sông có thành phố, chạy một mạch ra ngoài, nghe
vậy càng thấy huyền bí hơn. Tôi còn nhớ một thầy khí công đã nói một câu như
thế này: ông nói trong một lỗ chân lông của con người là có một thành phố, trong
đó có xe lửa chạy xe hơi chạy. Người khác nghe vậy cũng thấy kinh ngạc, thật
huyền bí. Như mọi người biết, vật chất ở mức vi lạp có phân tử, nguyên tử và
chất tử, tiếp tục tra cứu xuống cho đến cùng, nếu mỗi một tầng chư vị đều nhìn
thấy được toàn diện của mỗi giai tầng, thay vì chỉ một điểm, và thấy tất cả
toàn diện của một tầng phân tử, toàn diện của một tầng nguyên tử, toàn diện của
một tầng chất tử, toàn diện của một tầng hạt nhân nguyên tử, thì chư vị sẽ thấy
được những hình thức tồn tại trong các không gian khác. Bất cứ vật thể nào, kể
cả thân người đều tồn tại cùng một lúc và được tương thông với tầng thứ không
gian của không gian vũ trụ. Ngành vật lý học hiện đại của chúng ta nghiên cứu
về những thành phần vi lạp của vật chất, chỉ nghiên cứu một hạt vi lạp, qua sự
phẫu tách và chẻ cắt nó ra, sau khi hạt nhân nguyên tử được chẻ tách mới nghiên
cứu đến thành phần sau khi liệt biến của nó. Nếu như có một thứ máy móc như thế
triển khai ra được, nhìn thấy trong tầng thứ này của nó, toàn bộ thành phần của
nguyên tử hoặc là thành phần của phân tử thể hiện trọn vẹn trong tầng thứ này, nếu
nhìn thấy được cảnh tượng này, thì chư vị đã đột phá được không gian này, nhìn
thấy chân tướng tồn tại nơi các không gian khác. Thân thể của con người đối ứng
với các không gian bên ngoài, chúng đều tồn tại theo hình thức tồn tại như vậy.
27) Tự khai mở thiên mục còn
có những trạng thái khác nữa, chúng tôi chủ yếu chỉ giảng đến những hiện tượng
tương đối thông thường. Còn có người nhìn thấy thiên mục quay vòng, người luyện
công của Đạo gia thường thấy thiên mục của họ quay vòng bên trong, bàn thái cực
“cắc” một cái tách mở ra, sau đó họ nhìn thấy được đồ hình. Nhưng đó không phải
trong đầu của chư vị có sẵn thái cực, mà chính là sư phụ đã hạ nhập cho chư vị
cả một bộ các thứ ngay lúc ban đầu, một trong những thứ đó là thái cực, nó được
dùng để đóng thiên mục của chư vị lại, đến khi chư vị được khai mở, nó liền
tách mở ra. Vị sư phụ đặc biệt an bài như vậy cho chư vị, chứ không phải trong
đầu của chư vị đã có sẵn.
28)
Còn có một số người truy cầu khai mở thiên mục, nhưng càng cố tập luyện thì
càng không khai mở, vì nguyên nhân gì? Chính họ cũng không rõ. Chủ yếu vì thiên
mục là không được cầu, càng cầu càng không có. Càng cầu, nó không những không
khai mở, ngược lại bên trong từ thiên mục của họ trào ra một chất gì, đen không
đen, trắng không trắng, chất đó che lấp thiên mục của chư vị lại. Sau một thời
gian dài, chất đó sẽ hình thành một khối trường thật to, càng trào ra càng
nhiều. Thiên mục càng không khai mở, càng truy cầu nó, chất đó trào ra càng
nhiều, kết quả chất đó bao trùm toàn thân thể của họ, thậm chí độ dầy của nó
còn rất lớn, mang theo một khối trường thật to. Mặc dù thiên mục của người này
có khai mở thật sự, họ cũng nhìn không thấy, vì họ bị tâm chấp trước của chính
họ phong tỏa lại rồi. Trừ phi trong tương lai họ không tìm tòi chau chuốt tới
nó nữa, khi họ hoàn toàn buông bỏ tâm chấp trước đó, chất này sẽ từ từ tan đi, nhưng
cần phải trải qua một giai đoạn tu luyện rất lâu dài gian khổ thì mới tan đi
được, như thế thật là không đáng. Có người họ không hiểu, sư phụ đã dặn họ là
không được cầu, không nên cầu, họ lại không tin, cứ một mực tìm cầu, rồi kết
quả chính là sự trái ngược.
No comments:
Post a Comment