BÀI GIẢNG THỨ NHẤT (1G)
1G/ Đặc điểm của Pháp Luân Đại
Pháp
1) Pháp luân Đại pháp của chúng
tôi là một pháp môn trong tám vạn bốn nghìn pháp môn của Phật gia, chưa từng
công khai truyền bá trong thời kỳ lịch sử văn minh nhân loại lần này của chúng
ta, nhưng, trong một thời kỳ tiền sử đã rộng rãi độ người rồi. Tôi hồng truyền
pháp này một lần nữa vào điểm cuối của thời kỳ mạt kiếp này, cho nên pháp này
là cực kỳ trân quý. Tôi đã giảng về một hình thức của đức trực tiếp chuyển hóa
trở thành công. Công thật ra không đạt được qua sự luyện tập, mà nhờ tu mới đạt
được. Nhiều người truy cầu tăng trưởng công, chỉ chú trọng đến luyện như thế
nào, không chú trọng đến tu như thế nào, thật ra thì công hoàn toàn là do tu
tâm tính mới tu ra được. Vậy tại sao nơi đây chúng tôi cũng dạy người ta luyện
công? Trước hết nói vài lời tại sao hòa thượng không luyện công? Họ chủ yếu là
ngồi thiền, niệm kinh, tu tâm tính, thì công của họ tăng, họ tăng cái công mà
xác định tầng thứ cao thấp của họ. Vì Thích ca Mâu ni giảng buông bỏ tất cả
trên thế gian, kể cả bản thể, cho nên không cần thiết về động tác hình thể. Đạo
gia không chú trọng phổ độ chúng sinh, họ đối diện với nhiều người, không những
có đủ loại tâm thái, và các loại tầng thứ, hạng người nào cũng có, có người tư
tâm nhiều, có người tư tâm ít. Họ là tuyển chọn đồ đệ, chọn ba người đồ đệ,
nhưng trong đó chỉ có một đồ đệ được chân truyền, bắt buộc đức của đồ đệ đó
phải cao, phải tốt, để sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nên trọng điểm của họ là
truyền những điều trên thủ pháp của họ, để tu thân mệnh. Luyện các thứ thần
thông thuật loại khác, điều này cần có một số động tác.
2) Pháp luân Đại pháp cũng là công pháp tính mệnh song tu, thì cần có động
tác để tập luyện. Động tác một mặt là để gia trì công năng. Gia trì là gì? Là dùng công lực lớn mạnh của chư vị để tăng
cường công năng của chư vị, phải càng luyện càng mạnh; một mặt nữa là trong
thân thể của chư vị cần diễn hóa ra nhiều sinh mệnh thể. Đến trên tầng thứ cao
tu luyện, Đạo gia giảng nguyên anh xuất thế, Phật gia giảng kim cương bất hoại
chi thể, còn phải diễn hóa ra rất nhiều điều của thuật loại. Những thứ ấy đều
phải thông qua thủ pháp để diễn luyện, động tác là để luyện những thứ ấy. Một
bộ công pháp tính mệnh song tu hoàn chỉnh, thì cần phải tu, cũng cần phải
luyện. Tôi nghĩ mọi người đã hiểu rõ công là từ đâu đến rồi, công mà chân chính
quyết định tầng thứ cao thấp của chư vị, hoàn toàn không phải từ luyện mà có,
mà từ tu mà có. Trong quá trình tu của chư vị, ở trong người thường đề cao tâm
tính của chư vị lên, đồng hóa với đặc tính của vũ trụ, đặc tính của vũ trụ sẽ
không chế ước chư vị nữa, thì chư vị thăng hoa lên được. Đức đó sẽ bắt đầu diễn hóa ra thành công, tùy
theo tiêu chuẩn tâm tính của chư vị đề cao, công cũng được tăng theo, nó chính
là có sự quan hệ như thế.
3) Bộ công pháp này của chúng
tôi, là chân chính thuộc về công pháp tính mệnh song tu. Công của chúng ta luyện
được đều tồn trữ trong mỗi một tế bào của thân thể, cho đến tận nguồn gốc của
các thành phần hạt nhỏ vi lạp mà vật chất tồn tại dưới trạng thái cực kỳ vi
quan, đều tồn trữ cái công của vật chất cao năng lượng đó. Tùy theo công lực
của chư vị càng ngày càng cao, mật độ của chúng càng ngày càng dầy, uy lực của
chúng càng ngày càng mạnh. Vật chất cao năng lượng này đều mang sẵn linh tính,
vì chất này được tồn trữ trong mỗi một tế bào của thân thể con người, cho tới
tận nguồn gốc của sinh mệnh, dần dần chúng sẽ hình thành một hình thái giống
như tế bào của thân thể chư vị, cũng y như qui tắc thứ tự sắp xếp của các phân
tử, và giống như hình thái của tất cả các hạt nhân nguyên tử. Nhưng bản chất đã
phát sinh sự biến hóa, đã không còn là thân thể được cấu tạo bởi các tế bào
nhục thể nguyên thủy nữa, phải chăng chư vị đã không còn trong ngũ hành nữa?
Đương nhiên sự tu luyện của chư vị còn chưa kết thúc, chư vị vẫn còn phải tu
luyện giữa người thường, cho nên nhìn ngoài mặt vẫn như là người thường, duy
nhất chỉ có khác biệt là chư vị nhìn trẻ hơn so với người đồng tuổi. Đương
nhiên, trước tiên những gì không tốt trong thân thể của chư vị, kể cả bệnh tật,
phải được loại bỏ đi. Nhưng đây không phải là trị bệnh, chúng tôi gọi là thanh
lý thân thể, danh từ cũng không gọi là trị bệnh, chúng tôi gọi là thanh lý thân
thể, thanh lý thân thể cho người chân chính tu luyện. Có những người đến đây
chính là để trị bệnh. Đối với những người bệnh nặng, chúng tôi không nhận họ
vào lớp, vì họ không thể nào vứt bỏ được tâm cầu trị bệnh ấy, không thể vứt bỏ
được ý nghĩ có bệnh. Họ bị bệnh nặng, rất khó chịu, họ làm sao bỏ xuống được?
Họ sẽ không tu luyện được. Chúng tôi luôn luôn nhấn mạnh rằng, chúng tôi không
nhận những người bệnh nặng. Nơi đây là chốn tu luyện, khác xa với sự việc mà họ
nghĩ, họ có thể tìm những thầy khí công khác để làm việc này. Đương nhiên có
nhiều học viên là có bệnh, vì chư vị là người chân chính tu luyện, chúng tôi sẽ
lo việc này cho chư vị.
4) Sau một thời gian tu luyện, học viên Pháp luân Đại pháp chúng ta, nhìn bề
mặt thay đổi rất nhiều, làn da mịn màng, sắc mặt hồng hào, những người lớn tuổi
nếp nhăn cũng giảm dần, thậm chí ít đi nhiều, đó là một hiện tượng chung. Tại
đây tôi không nói ngoa, không phóng đại, nhiều cựu học viên chúng ta ngồi đây
đều biết điều này. Hơn nữa, các bà lớn tuổi sẽ có kinh trở lại, vì công pháp
này là tính mệnh song tu, cần tinh khí của kinh huyết để tu thân mệnh của chư
vị. Có kinh trở lại, nhưng không nhiều, trong giai đoạn này chỉ một chút thôi,
đủ dùng là được rồi, đó cũng là hiện tượng chung. Nếu không, thiếu nó làm sao
chư vị tu thân mệnh được. Các ông cũng vậy, người già, thanh niên đều cảm thấy
thân hình nhẹ nhàng. Người tu luyện chân chính, chư vị sẽ cảm giác được sự biến
hóa này.
5) Bộ công pháp này của chúng tôi luyện được rất lớn, không giống như nhiều
công pháp mô phỏng theo động vật mà luyện. Bộ công pháp này luyện được quả thật
là to lớn. Những lý mà Thích ca Mâu ni và Lão Tử trước kia thường giảng đều là
lý nội trong phạm vi hệ ngân hà của chúng ta. Pháp luân Đại pháp của chúng ta
luyện là những gì? Chúng ta tu luyện là dựa theo nguyên lý diễn hóa của vũ trụ,
dựa theo đặc tính tối cao của vũ trụ: Chân Thiện Nhẫn, làm tiêu chuẩn chỉ đạo
chúng ta tu luyện. Chúng ta luyện những điều to lớn như thế, bằng như là luyện
vũ trụ.
6) Pháp luân Đại pháp của chúng tôi còn có một đặc điểm lớn nhất, cực kỳ đặc
thù không giống như các công pháp khác. Hiện nay các môn khí công lưu truyền
trong xã hội đều thuộc về con đường tu đan, và luyện đan. Khí công theo đường
lối luyện đan giữa người thường này nếu muốn đạt đến khai công khai ngộ thì rất
khó làm được. Pháp luân Đại pháp của chúng tôi không theo đường lối luyện đan,
bộ công pháp này của chúng ta là tu luyện một Pháp luân nơi bụng dưới, tôi đích
thân hạ nhập Pháp luân cho các học viên trong lớp. Trong lúc tôi giảng Pháp
luân Đại pháp, tôi sẽ lần lượt hạ nhập Pháp luân cho mọi người, có người có cảm
giác, có người không có cảm giác. Đại đa số người có cảm giác, vì thân thể của
mỗi người có những chất tố khác nhau. Chúng ta luyện Pháp luân, chứ không luyện
đan. Pháp luân là hình ảnh thu gọn của vũ trụ, mang sẵn tất cả các công năng
của vũ trụ, pháp luân tự động vận chuyển, xoay chuyển được. Pháp luân vĩnh viễn
quay trong vùng bụng dưới của chư vị. Một khi được hạ nhập cho chư vị rồi, thì
sẽ không ngừng và vĩnh viễn quay vòng như thế năm này qua năm nọ. Trong quá
trình Pháp luân quay thuận, thì tự động hấp thụ năng lượng trong vũ trụ, tự
thân Pháp luân còn biết diễn hóa năng lượng, cung cấp năng lượng để đáp ứng nhu
cầu diễn hóa cần thiết cho các bộ phận trong thân thể của chư vị. Đồng thời,
khi Pháp luân quay ngược (chiều kim đồng hồ) thì phóng thả năng lượng, sau khi
đẩy các vật chất phế bỏ ra ngoài, tiêu tán đi ở chung quanh thân thể. Khi Pháp
luân phóng thả năng lượng, phóng ra thật xa, và thâu trở lại năng lượng mới
vào. Năng lượng phóng thả ra của Pháp luân, những người chung quanh thân của
chư vị đều được thọ ích. Phật gia giảng, độ người độ mình, phổ độ chúng sinh,
không những chỉ là tu cho chính mình, còn phải phổ độ chúng sinh, người khác
cũng được thọ ích theo, trong lúc vô ý cũng điều chỉnh được thân thể cho người
khác, và trị bệnh, v.v. Đương nhiên năng
lượng không bị mất đi, khi Pháp luân quay thuận (theo chiều kim đồng hồ), tự
Pháp luân biết thu hồi trở lại, vì Pháp luân quay mãi không ngừng.
7) Có người nghĩ rằng: tại sao Pháp luân này biết quay mãi không ngừng? Cũng
có người hỏi tôi: tại sao Pháp luân biết quay? Nguyên lý ở đâu? Năng lượng tụ
tập nhiều sẽ hình thành cái đan thì dễ hiểu. Còn Pháp luân xoay chuyển thì
không tưởng tượng được. Tôi dẫn một ví dụ cho mọi người, vũ trụ đang vận động,
tất cả các hệ ngân hà trong vũ trụ, tất cả các thiên hà đều đang vận động, chín
đại hành tinh quay quanh mặt trời, quả địa cầu cũng đang tự quay. Mọi người hãy
suy nghĩ, ai đã xô đẩy chúng? Ai đã cho chúng thêm sức mạnh? Chư vị không nên
dựa theo khái niệm đó của người thường mà nhận thức chúng, chúng chính là một
thứ tuyền cơ như thế. Còn Pháp luân của chúng ta cũng như thế, nó chính là đang
vận chuyển. Nó giải quyết vấn đề luyện công dưới trạng thái đời sống bình
thường cho người thường, gia tăng thời gian luyện công. Gia tăng như thế nào?
Vì Pháp luân xoay chuyển không ngừng, không ngừng hấp thụ năng lượng từ vũ trụ
và diễn hóa năng lượng. Pháp luân luyện chư vị trong khi chư vị đi làm việc.
Đương nhiên không chỉ riêng có Pháp luân, chúng tôi phải hạ nhập rất nhiều bộ
máy cơ năng, cơ chế trong thân thể của chư vị, đều nối liền cùng với Pháp luân
là để tự động vận chuyển, tự động diễn hóa. Vì thế công này đều là hoàn toàn tự
động diễn hóa cho người tu luyện, như thế đã hình thành một công pháp gọi là
công luyện người, cũng gọi là pháp luyện người. Khi chư vị không luyện công,
công luyện chư vị; khi chư vị luyện công, công cũng luyện chư vị. Chư vị trong
bữa ăn, giấc ngủ, hay làm việc, cũng đều ở trong sự diễn hóa của công. Vậy chư
vị luyện công để làm gì? Chư vị luyện công là để gia trì Pháp luân, gia trì tất
cả bộ máy cơ năng và khí cơ mà tôi đã hạ nhập cho chư vị. Khi tu luyện trong
tầng thứ cao, đều là vô vi, động tác chẳng qua là tùy cơ điều hành, không có
bất cứ ý niệm nào dẫn đạo, cũng không giảng hít thở v.v…
8) Chúng
tôi cũng không giảng thời gian nào, địa điểm nào luyện công. Có người nói, thời
gian nào luyện công tốt hơn? Giờ tý, giờ thìn hay giờ ngọ? Chúng ta không nói
về giờ nào, chư vị không luyện công vào giờ tý, công luyện chư vị; chư vị không
luyện công vào giờ thìn, công cũng luyện chư vị; chư vị đang ngủ, công cũng
luyện chư vị; chư vị đi trên đường, công cũng đang luyện chư vị; chư vị đi làm,
công vẫn luyện chư vị. Như thế không phải là rút ngắn rất nhiều thời gian luyện
công của chư vị hay sao? Chúng ta có nhiều người ôm lòng muốn chân chính đắc
đạo, đó đương nhiên là mục đích của sự tu luyện, mục đích cuối cùng của sự tu
luyện là đắc đạo, viên mãn. Nhưng có những người thời gian còn lại trong cuộc
đời của họ, tuổi tác đã có hạn, không nhất định đủ dùng, Pháp luân Đại pháp của
chúng tôi giải quyết được một vấn đề như thế này, là để thu ngắn tiến trình
luyện công. Đồng thời lại là công pháp tính mệnh song tu, trong khi chư vị
không ngừng tu luyện, thì sẽ không ngừng kéo dài sinh mệnh của chư vị, chư vị
không ngừng luyện, không ngừng kéo dài, những ai có căn cơ tốt và tuổi đã lớn,
thời gian luyện công của chư vị cũng sẽ đủ dùng. Nhưng có một tiêu chuẩn, tiến
trình sinh mệnh ban đầu của chư vị đã vượt qua thời gian thiên định, sau khi
sinh mệnh được kéo dài này, hoàn toàn chỉ cho chư vị dùng để luyện công, nếu tư
tưởng của chư vị vừa sai lệch một chút, thì sẽ đem lại sự nguy hiểm cho sinh
mệnh ngay, vì tiến trình sinh mệnh của chư vị đã đi qua từ lâu rồi. Trừ phi sau
khi chư vị bước ra ngoài sự tu luyện thế gian pháp, không bị sự khống chế này
nữa, lúc bấy giờ đã là một trạng thái khác rồi.
9) Không giảng về phương hướng,
cũng không giảng về thu công. Vì Pháp luân thường chuyển không ngừng, cũng
không thể ngừng được. Điện thoại reo, có
người gõ cửa, chư vị lập tức đi giải quyết công việc, cũng không cần thu công.
Lúc chư vị đi giải quyết công việc, Pháp luân lập tức quay chuyển thuận theo
kim đồng hồ, tức khắc thâu hút trở lại những năng lượng tán xạ ngoài thân thể.
Dùng sức người bưng khí quán đỉnh, chư vị bưng thế nào thì cũng bị mất. Pháp
luân là thứ có linh tính, tự Pháp luân biết phải làm việc đó. Cũng không giảng
về phương vị, vì toàn vũ trụ đều đang vận động, hệ ngân hà đang vận chuyển,
chín đại hành tinh cũng đang quay chuyển quanh mặt trời, địa cầu cũng đang tự
quay. Chúng ta luyện dựa theo nguyên lý lớn lao như thế của vũ trụ, nơi nào là
đông nam tây bắc? Không có. Tập luyện quay về phương vị nào, cũng là hướng về
mọi phương vị mà luyện; quay về phương vị nào tập luyện, cũng bằng như đồng
thời hướng về đông tây nam bắc mà luyện. Pháp luân Đại pháp của chúng tôi sẽ
bảo hộ cho học viên khỏi bị lệch lạc. Bảo hộ như thế nào? Chư vị chân chính làm
một người tu luyện, Pháp luân của chúng tôi sẽ bảo hộ chư vị. Gốc cội của tôi
cắm trên vũ trụ, ai động đến chư vị được, thì cũng động đến tôi được. Nói trắng
ra, là họ động được đến vũ trụ. Lời tôi nói nghe thật huyền bí, chư vị sẽ hiểu
sau khi tiếp tục tu học lên. Còn nhiều điều khác nữa, quá cao tôi không được
giảng ra. Chúng tôi sẽ giải thích tỉ mỉ các pháp ở tầng thứ cao một cách có hệ
thống, từ nông cạn đến thâm sâu. Nếu tâm tính của chư vị không ngay chính thì
không thể được, chư vị đi tìm cầu, thì có thể sẽ xảy ra vấn đề. Tôi phát hiện
Pháp luân của nhiều cựu học viên đã bị biến hình. Vì sao? Vì chư vị đã trộn lẫn
những điều khác vào để luyện, chư vị đã nhận lấy những điều của người khác. Thế
tại sao Pháp luân không bảo hộ chư vị? Đã ban cho chư vị rồi, là thuộc về quyền
sở hữu của chư vị, chịu chi phối bởi ý thức của chư vị. Những điều chư vị muốn
không ai can thiệp, đó là nguyên lý của vũ trụ này. Chư vị không muốn tu nữa,
ai cũng không thể cưỡng ép chư vị phải tu, như vậy cũng tương đương như là làm
một điều sai. Ai cưỡng ép chư vị thay
đổi tâm ý của chư vị được? Chư vị phải tự mình đặt yêu cầu cho chính mình. Gom
thâu những sở trường của các môn phái khác, nhận những điều của ai đó, hôm nay
luyện công này, ngày mai luyện công khác, mục đích là nhổ cái bệnh của chư vị
đi, bệnh có đi được không? Không đi được, chỉ là đẩy dời về sau cho chư vị. Tu
luyện ở trong tầng thứ cao, đòi hỏi một vấn đề chuyên nhất, chỉ nhằm một môn
phái mà tu, tu luyện một môn phái nào, nhất định phải trọn tâm trong môn phái đó,
cho đến khi khai công khai ngộ trong môn phái đó, chư vị mới được chuyển vào tu
công pháp khác, đó lại là một bộ khác rồi. Vì bộ công pháp chân chính được
truyền xuống, là được lưu truyền trải qua bao nhiêu thời đại xa xưa, nó đều có
một quá trình diễn hóa rất là phức tạp. Có người luyện công dựa theo cảm giác,
cảm giác của chư vị có nghĩa gì? Không là gì cả. Quá trình diễn hóa chân chính
là ở không gian khác, cực kỳ phức tạp huyền diệu, sai một chút cũng không được,
cũng giống như bộ máy tinh vi chư vị chỉ cần ghép thêm một phụ tùng khác vào là
hỏng ngay. Thân thể của chư vị trong các không gian đều phát sinh sự biến hóa,
rất là huyền diệu, sai một tí cũng không được. Tôi đã giảng rõ cho chư vị rồi
mà: tu tại chính mình, công nơi sư phụ. Chư vị tùy tiện lấy những điều của
người khác, thêm vào trong đó, mang theo tín hiệu khác, thì sẽ can nhiễu đến
những điều của pháp môn này, chư vị sẽ đi sai lệch, mà còn phản ảnh đến xã hội
người thường, sẽ mang đến điều phiền phức của người thường, đó là điều mà tự chư
vị muốn, người khác không thể ngăn chặn được, đó là vấn đề ngộ tính. Đồng thời
những gì chư vị thêm vào làm cho công bị rối loạn, chư vị đã không tu được nữa,
sẽ xuất hiện vấn đề này. Tôi cũng không kêu gọi mọi người nhất định phải học
Pháp luân Đại pháp mới được. Chư vị không học Pháp luân Đại pháp, chư vị được
chân truyền từ các công pháp khác, thì tôi cũng tán thành. Nhưng tôi nói với
chư vị, muốn chân chính tu luyện lên trên tầng thứ cao, nhất định phải chuyên
nhất. Có một điểm tôi cũng phải giảng ra cho chư vị: hiện tại chân chính truyền
công lên tầng thứ cao như tôi, không có người thứ hai làm. Sau này chư vị sẽ
hiểu tôi đã làm một việc như thế nào cho chư vị. Vì vậy hy vọng ngộ tính của
chư vị không quá thấp. Có nhiều người muốn tu luyện lên tầng thứ cao, điều này
đã được đem bày trước mặt cho chư vị, có lẽ chư vị cũng chưa kịp phản ứng, chư
vị đã đi khắp nơi tìm thầy, tốn bao nhiêu tiền của, chư vị tìm không được. Hôm
nay mang đến tận cửa cho chư vị, có lẽ chư vị còn chưa nhận thức được! Đó chính
là vấn đề ngộ hoặc không ngộ, cũng chính là vấn đề được cứu độ hay không được
cứu độ.
Hết
No comments:
Post a Comment