BÀI GIẢNG THỨ NHẤT (1F)
1F/ Luyện công tại sao không
tăng công?
1) Luyện công tại sao không tăng
trưởng công? Nhiều người có lối nghĩ như thế này: tôi luyện công nhưng không
được chân truyền, sư phụ nào hãy truyền cho tôi vài tuyệt chiêu, hoặc vài thủ
pháp cao cấp, thì công của tôi sẽ tăng lên liền. Hiện nay, những người có lối
nghĩ như vậy có khoảng chín mươi lăm phần trăm, tôi cảm thấy thật buồn cười.
Tại sao buồn cười? Vì khí công không phải là kỹ năng của người thường, mà nó
hoàn toàn là một điều siêu thường, vậy khí công phải được đo lường theo lý ở
tầng thứ cao. Tôi nói cho mọi người hay, nguyên nhân căn bản mà công không
tăng: là hai chữ tu, luyện, người ta chỉ chú trọng luyện mà không chú trọng tu.
Chư vị hướng ra ngoài để tìm cầu, thế nào cũng cầu không được. Chư vị với một
thân thể của người thường, đôi tay của người thường, tư tưởng của người thường,
mà chư vị muốn diễn hóa vật chất cao năng lượng trở thành công? Thì tăng lên
được sao? Nói sao dễ vậy! Theo tôi thấy thì đó chỉ là nói đùa. Cũng giống như
hướng ra ngoài mà cầu, hướng ra ngoài mà tìm, thì vĩnh viễn cũng không tìm
được.
2) Đây không giống như kỹ
năng gì của người thường chúng ta, chư vị trả một ít tiền, hoặc học một số kỹ
thuật, thì học được ngay. Điều này không thể như vậy được, khí công là những
điều siêu vượt trên tầng thứ của người thường, cho nên đối với chư vị phải dùng
lý siêu thường để yêu cầu. Yêu cầu như thế nào? Chư vị phải hướng vào trong mà
tu, không nên hướng ra ngoài mà tìm. Bao nhiêu người đều hướng ra ngoài mà tìm
cầu, hôm nay cầu điều này, ngày mai cầu điều khác, còn ôm tâm chấp trước truy
cầu công năng, mục đích nào cũng có. Có người còn muốn trở thành thầy dạy khí
công, làm giầu nhờ trị bệnh! Tu luyện chân chính là phải tu luyện cái tâm của
chư vị, gọi là tu tâm tính. Ví dụ nói, chúng ta ở trong sự mâu thuẫn giữa người
và người, cần phải buông bỏ thất tình lục dục của cá nhân, các loại dục vọng
xem nhẹ một chút. Trong khi vì những lợi ích cá nhân mà đi tranh đi giành, chư
vị còn muốn tăng trưởng công ư, nói sao dễ vậy! Chẳng phải chư vị cũng giống
như người thường rồi hay sao? Làm sao chư vị tăng trưởng công được? Cho nên
phải chú trọng tu luyện tâm tính, công của chư vị mới tăng lên được, tầng thứ
mới nâng cao lên được.
3) Tâm tính là gì? Tâm tính bao
gồm đức (đức là một thứ vật chất); bao gồm nhẫn; bao gồm ngộ; bao gồm xả, xả bỏ
các loại dục vọng trong người thường, các thứ tâm chấp trước; còn phải chịu khổ
được v.v, bao gồm nhiều điều trên các phương diện khác nhau. Tâm tính của con người
mọi mặt phải được nâng cao, như vậy chư vị mới chân chính nâng cao lên được,
đây là một nguyên nhân then chốt để đề cao công lực.
4) Có người nghĩ rằng: Sư phụ
nói đến vấn đề tâm tính đó là những điều trong hình thái ý thức, là những điều
thuộc về phương diện cảnh giới tư tưởng của con người, chúng và công mà chúng
ta luyện không phải cùng một chuyện. Sao lại không cùng một chuyện? Từ xưa đến
nay trong giới triết học chúng ta, vẫn luôn có một vấn đề là: vật chất là đệ
nhất tính hay tinh thần là đệ nhất tính? Cứ mãi nghị luận, tranh luận về vấn đề
này. Kỳ thực tôi nói với mọi người, vật chất và tinh thần đều là nhất tính.
Theo sự nghiên cứu khoa học về thân thể con người, các khoa học gia hiện nay
cho rằng, tư duy phát ra từ đại não của con người chính là vật chất. Như thế nó
là một thứ vật chất tồn tại, vậy thì nó không phải là một thứ gì trong tinh
thần của con người hay sao? Nó không phải là nhất tính hay sao? Cũng như vũ trụ mà tôi giảng, có vật chất của
nó tồn tại, đồng thời cũng có đặc tính của nó tồn tại. Đặc tính Chân Thiện Nhẫn
trong vũ trụ, người thường không cảm nhận được sự tồn tại của nó, vì toàn thể
người thường đều ở trên cùng một tầng thứ này. Khi chư vị vượt khỏi tầng thứ
của người thường, thì cảm nhận ra được. Làm sao cảm nhận được? Tất cả mọi vật
chất trong vũ trụ, bao gồm tất cả vật chất chan hòa trong khắp vũ trụ, đều là
những linh thể, đều là có tư tưởng, đều là pháp của vũ trụ với hình thái tồn
tại trong các tầng thứ khác nhau. Chúng không cho chư vị thăng hoa lên, chư vị
muốn đề cao, nhưng không đề cao lên
được, chính là chúng không cho chư vị lên. Tại sao không cho chư vị lên? Tại vì
tâm tính của chư vị chưa đề cao lên được. Mỗi một tầng thứ đều có tiêu chuẩn
khác nhau, muốn đề cao tầng thứ, chư vị cần phải vứt bỏ tư tưởng không tốt của
chư vị và đổ đi những điều dơ bẩn của chư vị, đồng hóa với sự yêu cầu theo tiêu
chuẩn của tầng thứ ấy, như vậy chư vị mới đề cao lên được.
5) Tâm tính của chư vị đề cao
lên, thân thể của chư vị sẽ xảy ra một sự biến hóa to lớn; tâm tính của chư vị
nâng cao lên, vật chất trong thân thể của chư vị bảo đảm sẽ xuất hiện sự biến
hóa. Biến hóa gì? Những điều xấu mà chư vị chấp trước truy cầu, chư vị sẽ buông
bỏ đi. Lấy một ví dụ, trong một cái ve chai chứa đầy những thứ dơ bẩn, vặn nắp
cho chặt lại, quăng xuống nước, nó sẽ chìm xuống tận đáy. Chư vị đổ đi những
thứ dơ bẩn trong đó ra, đổ đi càng nhiều, thì nó sẽ trồi lên càng cao; tất cả
đều đổ ra hết, thì nó hoàn toàn nổi lên trên. Trong tiến trình tu luyện của
chúng ta, chính là phải gạt bỏ tất cả những thứ không tốt tồn tại trên thân
người, thì mới để cho chư vị thăng hoa lên được, đặc tính của vũ trụ này chính
là khởi được tác dụng đó. Chư vị không tu luyện tâm tính của chư vị, tiêu chuẩn
đạo đức của chư vị không đề cao lên, tư tưởng không tốt lành, các vật chất
không tốt chưa vứt bỏ, thì đặc tính của vũ trụ sẽ không để cho chư vị thăng hoa
lên, chư vị nói làm sao chúng không phải là nhất tính? Chúng ta hãy nói một câu
chuyện vui, nếu như có người ở nơi người thường thất tình lục dục đều có, mà để
họ thăng lên làm phật, mọi người hãy nghĩ xem thế có được không? Có thể khi họ
nhìn thấy vị đại bồ tát kia đẹp như thế, họ sinh tà ý. Gây mâu thuẫn với những
vị phật vì lòng ghen tị chưa vứt bỏ đi, chuyện đó được cho phép tồn tại hay
sao? Vậy phải làm thế nào? Chư vị cần phải vứt bỏ toàn bộ các loại tư tưởng
không tốt ở nơi người thường, rồi chư vị mới đề cao lên được.
6) Cũng chính là nói, chư vị
phải chú trọng tu luyện tâm tính, dựa theo đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ
mà tu luyện, đem các dục vọng trong người thường, những tâm không tốt, những ý
định làm việc xấu đều buông bỏ hết. Cảnh giới của tư tưởng chỉ cần đề cao lên
một ít, thì các thứ xấu của bản thân đã được đổ đi một ít. Đồng thời chư vị còn
phải chịu khổ một chút, chịu nạn một chút, để tiêu trừ đi một phần nghiệp lực
của bản thân, như thế thì chư vị thăng hoa lên được một chút, cũng có nghĩa là,
sức chế ước từ đặc tính của vũ trụ đối với chư vị sẽ không lớn như thế nữa. Tu
tại chính mình, công nơi sư phụ. Sư phụ ban cho chư vị một loại công để làm
tăng công, loại công này sẽ khởi tác dụng, thì đức của chư vị một loại vật chất
ở bên ngoài thân thể của chư vị được diễn hóa trở thành công. Chư vị không
ngừng đề cao, không ngừng tu luyện lên, trụ công của chư vị cũng không ngừng đột
phá lên. Làm một người tu luyện, thì phải tu luyện chính mình ở trong hoàn cảnh
của người thường, ma luyện chính mình, dần dần đem tâm chấp trước, và các loại
dục vọng buông bỏ hết. Điều mà nhân loại chúng ta thông thường cho là tốt,
nhưng xét từ trên tầng thứ cao thường là xấu. Cho nên người mà người ta cho là
tốt, càng hưởng nhiều lợi ích cá nhân trong người thường, đời sống sung sướng,
họ càng không tốt dưới mắt của các vị Đại Giác. Không tốt tại chỗ nào? Họ được
càng nhiều, họ càng gây tổn hại cho người khác, đạt được những gì mà lẽ ra
không nên được, họ sẽ xem trọng danh lợi, như thế họ sẽ mất đức. Chư vị muốn
tăng trưởng công, chư vị không chú trọng tu luyện tâm tính, thì công của chư vị
hoàn toàn không tăng lên được.
7) Giới tu luyện chúng ta nói rằng,
nguyên thần của con người là bất diệt. Quá khứ nói đến nguyên thần của con
người, người ta có lẽ sẽ nói là mê tín. Mọi người đều biết, theo sự nghiên cứu
của vật lý học về thân thể con người chúng ta, có phân tử, chất tử, điện tử,
nghiên cứu sâu hơn cho đến Quark và trung vi tử v.v.. Đến bước đó, kính hiển vi
đã không thấy được nữa. Nhưng so với nguồn gốc của sinh mệnh, và nguồn gốc của
vật chất vẫn còn cách quá xa. Mọi người biết rằng chẻ tách hạt nhân nguyên tử,
thì cần có năng lượng va chạm thật dữ dội và một nhiệt lượng rất cao thì mới
làm nó phát sinh sự tụ biến, mới làm cho hạt nhân chẻ tách được. Khi con người
chết đi, những hạt nhân nguyên tử trong thân thể con người làm sao chết đi dễ
dàng được? Vì vậy chúng tôi đã phát hiện rằng một người chết đi, chẳng qua tại
tầng không gian của chúng ta, thành phần phân tử lớn nhất trong tầng này thoát
rời ra; các thân thể tại các không gian khác không hề bị tiêu hủy. Mọi người
hãy suy nghĩ, dưới kính hiển vi nhìn thấy thân thể con người là như thế nào?
Toàn thân thể con người là đang vận động, chư vị ngồi im bất động tại đó, nhưng
toàn bộ thân thể là đang vận động, những tế bào phân tử đang vận động, toàn bộ
thân thể là rời rạc, như ghép thành bởi những hạt cát. Thân thể con người nhìn
thấy dưới kính hiển vi là như thế, có sự biến hoá khác hẳn so với thân thể mà
chúng ta thấy với cặp mắt thường. Đó là vì cặp mắt này của con người tạo thành
một hình ảnh giả cho chư vị, không cho phép chư vị thấy những điều ấy. Thiên
mục khai mở rồi, thì có thể được phóng đại để nhìn những đồ vật, đó vốn là bản
năng sẵn có của con người, ngày nay gọi là công năng đặc dị, nếu chư vị muốn
xuất công năng đặc dị, thì phải phản bổn quy chân, phải tu để quay trở về.
8) Chúng ta hãy nói về cái đức
này. Quan hệ liên đới cụ thể giữa chúng là như thế nào? Chúng tôi phân tích nó
ra để mà giảng. Con người chúng ta trong rất nhiều không gian khác đều có một
thân thể tồn tại. Bây giờ chúng ta hãy xem những thành phần thân thể của con
người, lớn nhất là tế bào, đó là nhục thể của con người chúng ta. Giả thử khi
chư vị tiến nhập vào giữa tế bào và phân tử, giữa phân tử và phân tử, thì chư
vị sẽ cảm nghiệm được là đã tiến nhập vào một không gian khác. Hình thức tồn
tại của thân thể đó ra sao? Chư vị đương nhiên không thể nào dùng khái niệm của
không gian hiện hữu này để mà hiểu được, thân thể của chư vị phải đồng hóa với
sự yêu cầu về hình thức tồn tại của không gian đó. Thân thể trong không gian
khác vốn có thể biến to có thể đổi nhỏ, lúc bấy giờ chư vị sẽ phát hiện rằng đó
là một không gian rộng lớn mênh mông vô cùng. Đây chính là nói đến một loại
hình thức đơn giản tồn tại của những không gian khác, cùng lúc cùng nơi đều có
không gian khác tồn tại. Con người tại rất nhiều không gian khác đều có một
thân thể đặc định, mà tại trong một không gian đặc định, chung quanh thân thể
con người tồn tại một khối trường như thế. Khối trường gì? Khối trường ấy là
cái mà chúng tôi gọi là đức. Đức là một thứ vật chất màu trắng, nó không phải
là một điều gì mà trước kia chúng ta cho rằng thuộc về tinh thần của con người,
hay là một điều thuộc về hình thái ý thức của con người, đức hoàn toàn là một
thứ vật chất tồn tại, vì vậy quá khứ người già thường nói tích đức nhé, tổn đức
nhé, lời này nói rất đúng. Chất đức này ở tại chung quanh thân thể con người,
nó hình thành một khối trường. Quá khứ Đạo gia giảng sư phụ tìm đồ đệ, không
phải đồ đệ tìm sư phụ. Ý nghĩa đó là gì? Vì sư phụ phải xem trên thân của đồ đệ
đó mang thành phần đức lớn hay không lớn, lớn, thì họ dễ tu; không lớn, thì họ
khó tu, họ sẽ khó mà tăng cao công được.
9) Đồng thời cũng có một thứ vật
chất màu đen tồn tại, nơi đây chúng tôi gọi là nghiệp lực, trong Phật giáo gọi
là ác nghiệp. Vật chất màu trắng và vật chất màu đen, hai loại vật chất đồng
thời tồn tại. Quan hệ giữa hai loại vật chất này là như thế nào? Đức là loại
vật chất mà chúng ta được sau khi chịu khổ, bị đả kích lấn ép, làm việc tốt;
còn vật chất màu đen là con người làm việc xấu ác, làm việc không tốt, hiếp đáp
kẻ khác, thì sẽ nhận được loại vật chất màu đen này. Hiện tại không những chỉ
biết mưu đồ lợi lộc, có người còn làm đủ mọi điều ác, vì tiền mà làm bất cứ
việc xấu nào: giết người hại mạng, dùng tiền mua mạng người, đồng tính luyến
ái, hút ma túy v.v.., điều gì cũng có. Khi con người làm việc xấu, thì sẽ bị
tổn đức. Hao tổn bằng cách nào? Khi một
người mắng chửi người khác, họ cảm thấy chiếm phần hơn, họ hài lòng hả dạ.
Trong vũ trụ này có nguyên lý, gọi là không mất thì không được, được thì phải
mất, chư vị không mất, cưỡng bách chư vị phải mất. Ai gây nên cái tác dụng này? Chính là đặc
tính của vũ trụ gây nên cái tác dụng đó, vì vậy chư vị chỉ muốn được thì không
được. Nó xảy ra như thế nào? Khi họ mắng chửi người khác, bắt nạt người khác,
thì họ sẽ ném đức cho người ta; còn đối phương là thuộc về bên chịu uất ức, là
bên bị thiệt thòi, bên bị đau khổ, nên phải đền bù cho họ. Người bên này chửi
người ta, khi họ vừa chửi, thì theo đó bay đi một mảnh đức trong phạm vi không
gian trường của họ, rớt lên thân cho người ta. Họ chửi nặng chừng nào, thì đem
đức cho người ta nhiều chừng đó. Đánh người ta, bắt nạt người ta đều cũng như
vậy. Người này đánh người kia một cú đấm, đá họ một cái đá, thì theo đà của
người này đánh nặng chừng nào, đức rớt qua bên kia nhiều chừng nấy. Người
thường không thấy được tầng lý này, họ tưởng mình bị bắt nạt, họ không chịu
đựng được: anh đánh tôi, thì tôi phải đánh trả lại, “bốp” một cái đánh trả lại
họ một đấm, thế là mảnh đức ấy đẩy trả lại, hai người đều không được cũng không
mất. Có thể họ nghĩ: anh đánh tôi một đấm, tôi đánh trả anh hai cú, nếu không
làm sao hả giận được. Họ lại đánh trả thêm một đấm, theo đó lại một mảnh đức
của chính họ bay sang cho đối phương.
10) Tại sao đức này được xem
trọng như thế? Sự chuyển hóa của đức có một quan hệ như thế nào? Trong tôn giáo
giảng: có được đức này, đời này không được kiếp sau sẽ được. Họ được gì? Đức
của họ lớn, có thể làm quan to, phát tài nhiều, muốn gì được nấy, đó chính là
dùng đức này để trao đổi. Trong tôn giáo còn giảng, người này nếu không có đức,
hình và thần sẽ tiêu diệt hoàn toàn, nguyên thần của họ cũng sẽ bị tiêu hủy,
sau khi họ trăm tuổi toàn bộ đều chết hết, thứ gì cũng không còn. Trong khi đó
giới tu luyện của chúng ta nói rằng đức được trực tiếp diễn hóa thành công .
11) Chúng tôi sẽ giảng về đức làm
sao diễn hóa thành công. Trong giới tu luyện có một câu nói như thế này, gọi là
tu tại chính mình, công nơi Sư phụ. Nhưng có người lại giảng về đặt đỉnh thiết
lò, hái thuốc luyện đan, hoạt động ý niệm, họ cho đó rất quan trọng. Tôi nói
với chư vị, không quan trọng chút nào cả, chư vị nghĩ quá nhiều thì chính là
tâm chấp trước. Chư vị quá xem trọng, không phải chư vị chấp trước đeo đuổi
sao? Tu tại chính mình, công nơi Sư phụ, chư vị có nguyện vọng đó là đủ rồi.
Còn thật sự làm việc này, là do sư phụ làm cho, chư vị hoàn toàn không làm
được. Chư vị với một thân thể của người thường, mà chuyển hóa ra được một sinh
mệnh thể cao cấp tạo bằng vật chất cao năng lượng sao? Hoàn toàn không thể
được, nói ra chỉ là chuyện đùa thôi. Quá trình diễn hóa thân thể của con người
tại các không gian khác, rất là huyền diệu, rất là phức tạp, chư vị hoàn toàn
không thể nào làm được việc như thế.
12) Sư phụ ban sẽ cho chư vị
những gì? Sẽ ban cho chư vị một loại công để làm tăng công. Vì chất đức ở bên
ngoài thân thể con người, công chân chính của con người là do đức sinh thành.
Tầng thứ cao thấp của một người, công lực to lớn như thế nào, tất cả là do đức
sinh thành. Sư phụ diễn hóa chất đức của chư vị trở thành công, công phát triển
lên trên theo hình vòng xoắn ốc. Công mà thật sự quyết định tầng thứ cao thấp
của một người là phát triển bên ngoài thân thể, sau cùng xoắn lên đến đỉnh đầu
rồi hình thành một trụ công. Công của người này cao bao nhiêu, nhìn qua là thấy
trụ công của họ cao bấy nhiêu, đó chính là tầng thứ của họ, là quả vị mà trong
Phật giáo giảng. Có người trong lúc ngồi thiền, nguyên thần rời khỏi thân thể,
lập tức lên đến một mức cao nào đó, lên cao nữa, cũng không lên được, không dám
lên. Họ ngồi trên trụ công của chính họ mà lên, họ chỉ lên cao đến mức đó. Vì
trụ công của họ chỉ cao đến đó, muốn lên cao hơn nữa họ cũng không lên nổi, đây
là vấn đề quả vị mà trong Phật giáo giảng.
13) Để đo lường tâm tính cao bao
nhiêu, còn có một thước đo. Thước đo và trụ công không tồn tại trong cùng một
không gian, nhưng cả hai lại đồng thời tồn tại. Tâm tính của chư vị tu lên rồi,
ví dụ như giữa người thường, có người mắng chửi chư vị một câu, chư vị không
trả lời, tâm của chư vị rất thản nhiên; đánh chư vị một đấm, chư vị cũng không
nói chi, cười trừ bỏ qua, tâm tính của người này đã cao lắm rồi. Chư vị là
người luyện công, vậy chư vị đáng được là thứ gì? Không phải chư vị đắc được
công sao? Tâm tính của chư vị đã nâng cao lên rồi, thì công của chư vị cũng
được tăng trưởng lên theo. Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu, đó là
chân lý tuyệt đối. Trước kia có người luyện công ở công viên cũng tốt, luyện
công ở nhà cũng hay, luyện rất hết lòng chuyên cần, rất thành tâm, tập luyện
rất khá. Một khi ra khỏi cửa thì không phải là họ nữa, vẫn hành động theo ý xưa
nay của mình, trong người thường vì danh vì lợi mà đi tranh đi giành với người
ta, công của họ có tăng trưởng được không? Hoàn toàn không tăng được, bệnh của
họ cũng không lành, cũng là nguyên do này. Tại sao có người trường kỳ luyện
công mà bệnh vẫn không hết? Khí công là tu luyện, là một điều siêu thường,
không phải là thể thao trong người thường, cần phải chú trọng tu tâm tính thì
mới hết bệnh hoặc tăng công được.
14) Có những người cho rằng đặt
đỉnh thiết lò, hái thuốc luyện đan, cái đan đó chính là công, không phải đâu. Đan đó nó chỉ tồn
trữ một phần năng lượng, nó không phải toàn bộ của năng lượng. Đan là những thứ
gì? Như mọi người biết, chúng ta còn có một bộ phận khác về những điều tu mệnh,
thân thể còn phải xuất công năng, và còn có rất nhiều thuật loại khác nữa. Đa
số những thứ đó đều bị khóa lại, không cho phép chư vị sử dụng. Có rất nhiều
công năng, hơn cả mười nghìn loại công năng, hình thành phần nào khoá lại phần
đó. Tại sao không xuất ra? Mục đích là không cho chư vị tùy tiện sử dụng chúng trong
xã hội người thường để làm việc, không được tùy tiện can nhiễu xã hội người
thường, và cũng không được phép tùy tiện phô trương năng lực của chư vị trong
xã hội người thường, vì như thế sẽ phá hoại trạng thái của xã hội người thường.
Có nhiều người tu trong giác ngộ, nếu chư vị phô bày hiển hiện ra tất cả, thiên
hạ thấy đó là sự thật, tất cả đều đến tu, cả những người thập ác bất xá cũng
đến tu, như vậy là không được. Không cho phép chư vị khoe khoang như thế; chư
vị cũng dễ làm điều xấu, vì chư vị không thấy rõ quan hệ nhân duyên của nó, chư
vị không thấy rõ bản chất của nó, chư vị cho là làm việc tốt, có thể việc đã
làm ấy là xấu, vì thế mà không cho chư vị sử dụng. Vì nếu một khi làm việc xấu,
thì tầng thứ sẽ bị rơi xuống, tu cũng như không, cho nên nhiều công năng bị
khóa lại. Vậy phải làm sao? Khi đến ngày khai công khai ngộ, cái đan đó chính
là một quả bom, nổ tung giải tỏa tất cả các công năng, các khóa và trăm khiếu
trong thân thể, “đùng” chấn động một cái, toàn bộ đều bị chấn động mở ra, đan
là có tác dụng ấy. Một vị hòa thượng sau khi trăm tuổi hỏa thiêu xong thì có xá
lợi tử, có người nói đó là xương, là răng, tại sao người thường không có? Đó
chính là đan kia đã nổ ra, năng lượng của nó được phóng thích ra ngoài, trong
đan bao gồm một số lượng lớn những vật chất của các không gian khác. Dẫu sao đi
nữa nó cũng là một loại vật chất tồn tại, nhưng nó không có công dụng gì, hiện
nay người ta xem nó là một thứ rất trân quý, nó có năng lượng, có nước bóng,
rất cứng, chính là một vật như thế.
15) Công lực không tăng còn một nguyên nhân nữa, chính là
vì không biết pháp trong tầng thứ cao, không thể tu luyện lên được. Đó nghĩa là
gì? Như tôi vừa giảng, có những người đã luyện được rất nhiều công pháp, tôi
nói với chư vị, dù chư vị có học nhiều đến đâu cũng vô dụng, cũng chỉ là một
học sinh tiểu học, là học sinh tiểu học trong sự tu luyện, đều là lý của tầng
thứ thấp. Chư vị lấy lý tại tầng thứ thấp để tu luyện trên tầng thứ cao, thì
không có tác dụng chỉ đạo. Học sách tiểu học trong trường đại học, chư vị vẫn
là học sinh tiểu học, học nhiều bao nhiêu cũng vô dụng, trái lại còn hỏng cả.
Trong các tầng thứ khác nhau, có pháp khác nhau của mỗi tầng thứ, pháp có tác
dụng chỉ đạo khác nhau tại các tầng thứ khác nhau, vì vậy chư vị lấy lý ở tầng
thứ thấp không thể nào dùng để chỉ đạo sự tu luyện trên tầng thứ cao được.
Những gì chúng tôi nêu rõ ra đây đều là pháp lý tu luyện tại tầng thứ cao, tôi
kết hợp những điều của các tầng thứ khác nhau để giảng, như vậy từ nay trở đi
trong sự tu luyện của chư vị đều luôn có tác dụng chỉ đạo. Tôi có mấy quyển
sách, còn có băng ghi âm, băng thu hình, trong đó chư vị sẽ phát hiện rằng, sau
khi đọc sách, nghe băng, xem băng một lần, rồi cách một thời gian sau đọc lại,
nghe lại, xem lại, bảo đảm vẫn còn có tác dụng chỉ đạo đối với chư vị. Chư vị
không ngừng đề cao bản thân, thì vẫn không ngừng có tác dụng chỉ đạo chư vị, đó
chính là pháp. Đó là hai nguyên nhân tại sao luyện công mà không tăng trưởng
công: không biết pháp ở tầng thứ cao, không cách nào tu được cả; không hướng
vào bên trong để tu, không tu luyện tâm tính, công sẽ không tăng trưởng. Đó
chính là hai nguyên nhân.
No comments:
Post a Comment