Monday, August 19, 2013

1B

BÀI GIẢNG THỨ NHẤT (1B)


1B/ Tầng thứ khác nhau có Pháp khác nhau của mỗi tầng thứ
                               
             1) Trong quá khứ có nhiều thầy khí công nói rằng khí công có nào là sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Đó đều là khí, đều là những thứ trong một tầng thứ luyện khí, mà còn chia ra sơ cấp, trung cấp, cao cấp nữa. Về những điều chân chính ở tầng thứ cao, hầu hết những người tu luyện khí công chúng ta không có gì trong đầu cả, hoàn toàn không biết gì hết. Từ nay về sau những gì chúng tôi giảng đều là pháp ở trong tầng thứ cao. Thêm vào đó, tôi muốn khôi phục lại danh tiếng của giới tu luyện. Trong lúc giảng bài, tôi sẽ nói đến một ít hiện tượng không lành trong giới tu luyện. Chúng ta phải đối đãi làm sao, đối với số ít hiện tượng này phải cư xử như thế nào, tôi đều phải giảng ra hết; còn về truyền công giảng pháp  trên tầng thứ cao, liên quan đến mọi mặt, liên quan đến nhiều vấn đề đều khá lớn, thậm chí rất gay go bén nhạy, những điều này tôi cũng muốn giảng rõ ra; có những điều đến từ các không gian khác đang can nhiễu đối với xã hội người thường chúng ta, đặc biệt là can nhiễu đến giới tu luyện, tôi cũng cần giảng rõ nó ra; đồng thời giải quyết những vấn đề này cho học viên của chúng tôi. Nếu những vấn đề này không giải quyết, thì chư vị không luyện công được. Để giải quyết tận gốc những vấn đề này, chúng tôi nhất định phải xem mọi người như người tu luyện chân chính mới làm như vậy được. Đương nhiên, không dễ gì mà chuyển biến tư tưởng của chư vị ngay tức thời được, từ nay trở đi trong khi nghe thuyết giảng, tư tưởng của chư vị sẽ từ từ chuyển biến, hy vọng mọi người cũng chú ý nghe. Tôi truyền công không giống như người khác truyền công. Có người truyền công, họ chỉ đơn giản giải thích sơ phần lý thuyết về công của họ, sau đó truyền cho một ít tín hiệu, rồi dạy một bộ thủ pháp là xong. Người ta đã quen lối truyền công như vậy.

               2) Chân chính truyền công thì phải giảng pháp, phải thuyết đạo.  Trong mười buổi học, tôi cần phải giảng giải ra các nguyên lý của tầng thứ cao, thì chư vị mới tu luyện được; nếu không, hoàn toàn không cách nào tu luyện được. Những điều mà người khác truyền đều là những điều ở tầng thứ khử bệnh khỏe thân, chư vị muốn tu luyện lên tầng thứ cao, chư vị không có pháp trong tầng thứ cao để chỉ đạo, chư vị cũng không tu luyện được đâu. Cũng giống như chư vị đi học, chư vị cầm sách tiểu học đi vào trường đại học, chư vị cũng là học sinh tiểu học. Có người cho rằng học được rất nhiều công, công này có, công kia có, có cả chồng chứng chỉ mãn khóa, nhưng, công của họ cũng vẫn không tăng lên. Họ cho rằng đó chính là tinh túy và toàn bộ của khí công, không phải đâu, đó là bề ngoài nông cạn của khí công, những điều của tầng thứ thấp nhất. Khí công không chỉ có chừng đó thôi, nó là tu luyện, là một điều tinh thâm bao la, vả lại mỗi tầng thứ khác nhau đều tồn tại pháp khác nhau, cho nên khác với những thứ luyện khí mà chúng ta được biết hiện nay, chư vị có học nhiều đi nữa cũng vậy thôi. Lấy một ví dụ: sách tiểu học của Anh Quốc chư vị học xong; sách tiểu học của Mỹ Quốc chư vị học xong; sách tiểu học của Nhật Bản chư vị học xong; sách tiểu học của Trung Hoa chư vị cũng học xong, nhưng chư vị cũng vẫn là học sinh tiểu học. Chư vị càng học nhiều bài vở khí công của tầng thứ thấp, nhét vào cho đầy, ngược lại còn làm hại chư vị, trên thân chư vị đã bị rối loạn rồi. 

               3) Tôi còn phải nhấn mạnh một vấn đề, chúng ta tu luyện, là phải truyền công giảng pháp. Có những hòa thượng trong các chùa, đặc biệt là thiền tông, có lẽ có sự suy nghĩ khác. Hễ nghe nói đến giảng pháp, thì họ không thích nghe. Tại vì sao? Thiền tông cho rằng: pháp này không được giảng. Khi pháp vừa giảng ra, thì không còn là pháp nữa, không có pháp gì để giảng cả, chỉ được tâm lĩnh thần hội, cho nên thiền tông đến ngày hôm nay, pháp gì cũng giảng không nổi. Điều mà Đạt Ma của Thiền Tông truyền, là căn cứ vào một câu giảng của Thích ca Mâu ni. Thích ca Mâu ni giảng: pháp vô định pháp. Thì ông căn cứ vào câu giảng của Thích ca Mâu ni mà sáng lập pháp môn thiền tông. Chúng tôi cho rằng pháp môn này chính là dùi vào sừng bò. Tại sao gọi là dùi vào sừng bò? Lúc đầu khi Đạt Ma dùi vào, thấy còn khá rộng; Nhị tổ dùi vào thì không còn rộng nữa; Tam tổ còn thấy tạm tạm; Tứ tổ thì đã hẹp lắm rồi; Ngũ tổ trên căn bản thì không còn chỗ để dùi nữa; đến Lục tổ Huệ Năng, thì đã đến đỉnh rồi, không còn dùi vào được nữa. Ngày nay nếu chư vị đến thiền tông học pháp, chư vị chớ nên hỏi, chư vị có vấn đề gì muốn hỏi, họ quay lại cho vào đầu chư vị một gậy, gọi là “quát gậy”. Có nghĩa là chư vị không nên hỏi, phải tự lĩnh ngộ. Chư vị nói: tôi không biết gì cả nên mới đến học, ngộ cái gì? Vậy mà ông cho tôi một gậy?! Đó chính là đã dùi đến đỉnh của sừng bò rồi, không còn gì để giảng nữa. Đạt Ma đã nói ông chỉ truyền đến Lục tổ, sau đó thì không được nữa. Mấy trăm năm đã trôi qua, thế mà hiện tại vẫn có người ôm chết cứng lấy lý thuyết của thiền tông không buông thả. Vậy hàm nghĩa chân chính của câu giảng “Pháp vô định pháp” của Thích ca Mâu ni là gì? Thích ca Mâu ni ở tại tầng thứ Như Lai, rất nhiều tăng nhân sau này đều không ngộ đến tầng thứ sở tại của Thích ca Mâu ni, đến tâm thái trong cảnh giới tư tưởng của ông, đến hàm nghĩa chân chính của pháp mà ông đã giảng, hàm nghĩa chân chính của lời mà ông nói. Vì vậy người đời sau giải thích thế này, giải thích thế kia, giải thích rất hỗn loạn, cho rằng pháp vô định pháp chính là chư vị không được giảng, giảng ra thì không phải là pháp nữa. Thật ra không phải là ý này. Sau khi khai công khai ngộ dưới cội bồ đề, Thích ca Mâu ni chưa đạt ngay đến tầng thứ của Như lai. Trong suốt bốn mươi chín năm truyền pháp, ông không ngừng tự mình nâng cao, mỗi lần ông đề cao lên một tầng thứ, khi quay đầu nhìn lại thì pháp của mình vừa mới giảng đều không đúng nữa. Sau khi đề cao hơn, ông phát hiện là pháp vừa mới giảng qua đều không đúng nữa. Đợi đến khi ông đề cao lên nữa, ông phát hiện rằng pháp vừa mới giảng qua lại không đúng nữa. Trong suốt bốn mươi chín năm, ông đều không ngừng thăng hoa như vậy, sau mỗi lần tăng cao lên một tầng thứ, lại phát hiện rằng pháp mà ông giảng trước đó trên sự nhận thức đều là rất thấp. Ông còn phát hiện ra pháp của mỗi tầng thứ đều là sự thể hiện của pháp ở trong mỗi một tầng thứ, mỗi một tầng thứ đều có pháp, nhưng đều không phải là chân lý tuyệt đối của vũ trụ. Pháp ở tầng thứ cao so với pháp ở tầng thứ thấp thì gần với đặc tính của vũ trụ hơn, vì vậy ông mới giảng: Pháp vô định pháp. 

          4) Cuối cùng Thích ca Mâu ni giảng: suốt cuộc đời tôi, không giảng pháp nào cả. Thiền tông lại hiểu là không có pháp nào được giảng cả. Khi Thích ca Mâu ni vào lúc tuổi già đã đạt đến tầng thứ của Như lai, tại sao ông lại bảo là pháp nào cũng không giảng cả? Thật ra ông đã giảng một vấn đề gì vậy? Ông nói: đến tầng thứ của Như lai như tôi, tôi vẫn chưa thấy được lý tột cùng của vũ trụ, và pháp tột cùng là gì. Vì vậy ông bảo người đời sau đừng đem những lời ông giảng xem như là chân lý tuyệt đối, chân lý bất biến, như vậy sẽ khiến cho người đời sau bị hạn cuộc nơi tầng thứ của Như lai hoặc thấp hơn của Như lai, không thể đột phá lên tầng thứ cao hơn. Người đời sau không hiểu ý nghĩa chân thật của câu này, nên cho rằng pháp đã giảng ra thì không phải là pháp nữa, đã hiểu cách như vậy. Thật ra Thích ca Mâu ni giảng là: tầng thứ khác nhau có  pháp khác nhau của mỗi tầng thứ, pháp của mỗi tầng thứ đều không phải là chân lý tuyệt đối của vũ trụ, nhưng pháp của tầng thứ nào là có tác dụng chỉ đạo trong tầng thứ đó. Thật ra ông đã giảng một cái lý như vậy.   

          5) Trong quá khứ có rất nhiều người, đặc biệt là thiền tông, một mực duy trì loại thiên kiến và nhận xét sai lầm cực đoan như thế. Không dạy chư vị, làm sao chỉ đạo tu luyện? Luyện bằng cách nào? Tu bằng cách nào? Trong Phật giáo có rất nhiều sự tích, chắc có lẽ có người đọc qua, nói là lên trời rồi, sau khi đến được thiên đình, phát hiện kinh Kim cương trên đó so với kinh Kim cương dưới trần gian, mỗi một chữ đều khác nhau, ý nghĩa cũng không giống nhau. Tại sao kinh Kim cương đó lại khác với kinh Kim cương dưới trần gian? Còn có người nói: kinh thư trên Cực Lạc thế giới khác hẳn với kinh thư ở dưới trần gian, hoàn toàn không như một việc đâu, không những chữ không giống, mà hàm nghĩa, ý nghĩa đều hoàn toàn không như nhau, xảy ra thay đổi rồi. Thật ra chính là cùng một pháp tại các tầng thứ khác nhau đều có sự biến hóa và hình thức hiển hiện khác nhau, đối với người tu luyện tại các tầng thứ khác nhau đều khởi được tác dụng chỉ đạo khác nhau.

          6) Mọi người đã biết, trong Phật giáo có một tuyển tập nhỏ gọi là Tây phương Cực Lạc thế giới du ký, kể rằng có một vị tăng nhân đả tọa luyện công, nguyên thần lên đến Cực Lạc thế giới thấy được cảnh tượng, loanh quanh một ngày trên đó, trở về trần gian thì đã sáu năm trôi qua rồi. Người này nhìn thấy gì chăng? Có nhìn thấy, nhưng cái mà họ nhìn thấy được không phải là chân tướng. Tại sao vậy? Vì tầng thứ của họ không đủ, chỉ được hiện ra cho họ thấy những thể hiện của Phật pháp ở trong tầng thứ của họ mà họ đáng được thấy. Bởi vì một thế giới như thế chính là thể hiện sự cấu thành của pháp, cho nên họ không nhìn thấy được chân tướng. Tôi giảng pháp vô định pháp này chính là hàm nghĩa như vậy đó.


No comments:

Post a Comment