Wednesday, May 29, 2013

GiangPhapTaiSingapore


Giảng Pháp
Trong Ngày Lễ Thành Lập
Hội Pháp Luân Đại Pháp
Tân Gia Ba
Lý Hồng Chí
Ngày 28 tháng 7 năm 1996

Được rồi, để tôi đứng đây và để mọi người nhìn tôi cho rõ.   Tôi xin cảm ơn quí vị thuộc mọi lãnh vực ở Tân Gia Ba đã ủng hộ Hội Pháp Luân Đại Pháp về mọi phương diện.xin cảm ơn quí vị thuộc mọi lãnh vực ở Tân Gia Ba đã ủng hộ Hội Pháp Luân Đại Pháp về mọi phương diện.  Hơn nữa, để đại diện cho tất cả chư vị, tôi xin bầy tỏ lòng biết ơn tới tất cả mọi người ở các lãnh vực khác nhau đã ủng hộ và giúp cho Pháp Luân Phật Hội được thành lập.  Chúng ta nên vỗ tay hoan nghênh. (Vỗ tay) Thành lập Hội Phật Học sẽ giúp cho nhiều người hơn nữa thọ Pháp, và sẽ giúp cho nhiều người hơn nữa với cơ duyên đến học Pháp.  Dưới sự bảo vệ của luật pháp quốc gia, hội sẽ mang đến điều kiện tốt cho tất cả chư vị tu luyện trong tương lai và làm sự việc tốt này cho toàn thể công chúng.
Tôi không chuẩn bị để nói nhiều.  Bây giờ tôi sẽ dùng cơ hội họp mặt này để  giảng về bất cứ điều gì đến với trí nhớ.  Trước hết tôi sẽ giới thiệu về Pháp Luân Công, mà đã có một lịch sử lâu dài.  Mọi người trong giới tu luyện đều biết là các nền văn minh đã xuất hiện hơn một lần trong nhân thế.  Các nền văn minh đã xuất hiện nhiều lần trong nhân thế.  Trong suốt tiến trình lịch sử lâu dài, khi đạo đức của nhân loại dần dần suy đồi và trở nên hư hoại, loài người sẽ phải suy tàn.  Thường là trường hợp như vậy.  Hơn nữa trong khi sự việc đã tiến đến giai đoạn cuối cùng này, khi mà vật chất suy thoái và tâm linh suy đồi lên đến cực điểm, nó sẽ khiến cho giá trị đạo đức của nhân loại trượt xuống kinh hoàng.  Trong những tình huống như thế, loài người sẽ tàn.  Loài người đã trải qua sự tình này nhiều lần rồi, và đó là tại sao đã có hơn một nền văn minh tồn tại, nhiều nền văn minh đã phát xuất.  Vào Thời Đại Đồ Đá mà người ta nói đến đó cũng không phải là một thời đại duy nhất.  Loài người đã trải qua bao nhiêu Thời Đại Đồ Đá như thế.  Đó là vì khi loài người gặp loại rắc rối này, tất cả mọi phương tiện sản xuất và kiến thức đều bị tiêu tan.
Chư vị có  biết  trong thời  gian đầu  của  nền văn  minh  nhân  loại đương thời -  bốn hay năm ngàn năm trước - quả địa cầu của chúng ta đã trải qua nạn Đại Hồng Thủy, nhận chìm toàn bộ nền văn minh người da trắng ở Âu Châu.  Tất nhiên, những gì quý báu chỉ còn lại một chút, dù vậy người ta có thể vẫn nhìn thấy một chút về quá khứ tiền sử qua các dấu vết đã được lưu lại.  Ví dụ, bằng chứng sự hiện diện của nền văn minh tiền sử có thể được nhìn thấy qua các vật khảo cổ có liên hệ với nền văn minh cổ Hy Lạp có thể đưa làm bằng chứng sự hiện diện của nền văn minh tiền sử.  Ở Đông Phương, tương đối có nhiều thứ hơn thoát khỏi nạn lụt.  Mọi  người đều biết  chuyện Đại Vũ chế ngự được nạn lụt, vào lúc ấy nạn lụt vô cùng dữ dội và khi nước hạ xuống, Đại Vũ chỉ dẫn cho mọi người đưa nước thoát ra khỏi vùng đất lụt; câu chuyện này đã được ghi lại trong lịch sử.  Nền văn minh tiền sử của con người vào thời ấy - là trong chu kỳ cuối cùng này - đã bị hủy diệt bởi nạn lụt khủng khiếp đó, nhưng nhiều tổ tiên của người Trung Quốc đã sống sót qua  nạn Đại Hồng Thủy này, và tương đối còn nhiều dấu vết đã được lưu lại.  Để so sánh thì ít người Tây Phương hơn còn sống sót.   Đó là tại sao, văn hóa của Tây Phương ngày nay là hoàn toàn mới, một cái hoàn toàn mới và không có dấu vết nào của lịch sử cổ đại.  Cho nên nền văn minh cổ Trung Quốc có nguồn gốc lịch sử sâu xa và theo một con đường khác với khoa học hiện đại. 
Vì vậy trong nền văn minh cổ xưa này, có nhiều điều mà con người hiện đại vẫn không thể hiểu được, vì thế mà đã bị tách rời khỏi nền văn hóa tân tiến.  Vì thế nhiều người, kể cả người Tây Phương, cũng biết rằng ở Trung Quốc có nhiều nhiều điều huyền bí, những điều mà con người ngày nay không thể hiểu được.  Chính người Trung Hoa cũng biết điều này.  Ở Hán địa, có nhiều thứ thuộc về văn hóa tiền sử mà chính người hiện đại cũng không thể hiểu nổi.  Có người đã nghe qua và cũng đã nhìn thấy điều này, tuy thế họ không giải thích được nó, và cũng chưa có ai công bố về những cổ vật này và đưa nó ra công chúng.  Bởi vì có nhiều tổ tiên của người Trung Hoa đã thoát khỏi nạn lụt trước đó, một số văn hóa tiền sử cũng đã được lưu lại.
Trong quá khứ, giống người Trung Hoa cổ không tập trung ở nơi mà bây giờ là thung lũng Hoàng Hà , ngược lại thì ở vùng Xinjiang.  Thời gian hưng thịnh nhất của nền văn minh này xuất hiện tại vùng đó.  Bởi vì núi Kunlun ở gần đó, địa thế ở các vùng lân cận cũng khá cao.  Mực nước của nạn lụt năm đó dâng lên cao tới 2000 mét, nhận chìm toàn bộ quả địa cầu.  Khi nạn đại Hồng Thủy giáng xuống, nhiều người sống sót bằng cách chạy lên núi Kunlun, lưu lại được vài điều của văn hóa tiền sử; ví dụ như trong đó có cả Hà Đồ và Lạc Thư, Thái Cực, Bát Quái, và những thứ khác mà chính người ở Trung Hoa vẫn còn chưa hiểu, cũng như các hình thức khí công tiền sử mà con người ngày nay biết đến.
Nói một cách giản dị, khí công không phải là cái gì do người ngày nay sáng chế ra; mà là một phần của văn hóa tiền sử, tương đối là ở Trung Quốc thì có nhiều hơn. Trong quá khứ thì nó không được gọi là khí công.   Vậy được gọi là gì?  Được gọi là “tu luyện” .  Dĩ nhiên tu luyện được chia thành nhiều tầng thứ, và tại tầng thứ xã hội người thường con người chỉ được bảo  làm sao tự chữa bệnh làm sao để trở nên cân đối hay là làm sao cho thân thể khỏe mạnh.  Vì thế các vị thầy khí công dùng điều này để làm việc tốt cho người ta.  Nói một cách khác, các vị thầy khí công đang truyền bá sự tập luyện của họ trong xã hội, kể cả những vị ra nước ngoài, chỉ dạy những điều ở tầng thứ của sức khỏe và thể dục.  Hiện tại tôi không nói rằng các môn khí công mà người khác truyền là không tốt.  Tôi chỉ nói rằng họ không dạy những điều ở các tầng thứ cao; ngược lại họ chỉ truyền những gì về chữa bệnh và thể dục và họ kết hợp nó với sự biểu diễn một số công năng siêu phàm.  Trong khi họ chữa trị, một số bệnh thì  chỉ được loại đi bằng công năng, và đó là tại sao một số công năng siêu phàm được phô ra. 
“Công năng siêu phàm” chỉ là một danh từ hiện đại, trên căn bản là nói về khả năng sẵn có của con người.   Với hiện tình gia tăng nhiều thứ vật chất và với sự tiến bộ của khoa học, con người hơn bao giờ hết chỉ chú trọng các vật cụ thể, và họ càng bỏ rơi các năng lực truyền thừa của họ và những thứ đã được lưu lại với họ từ thời cổ xưa nhất.  Nếu khuynh hướng này cứ liên tục, trong tương lai, khoa học và kỹ thuật sẽ phát triển xa hơn, trong khi đó thì nhân loại sẽ từ từ thoái hóa.  Hiện nay thì có xe lửa, xe hơi, máy bay, vì vậy, không ai cần phải đi bộ nhiều. Trong tương lai, khi những thứ vật chất càng tân tiến hơn, nhân loại có thể bị hủy hoại một cách mạnh mẽ. Nếu chúng ta suy ra từ “thuyết tiến hóa”, thì phần ngoài của thân thể con người sẽ hoàn toàn bị suy thoái trong tương lai, và cuối cùng tứ chi của con người sẽ trở thành biến dạng và thoái hóa, chỉ còn lại có cái sọ khổng lồ.  Dĩ nhiên, tôi chỉ làm sáng tỏ một vấn đề ở đây thôi.  Cái ý là,  những điều nguyên thủy và truyền thừa của con người đang bị bỏ quên nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
Xã hội cổ xưa của Trung Quốc không phát triển theo đường lối ấy.  Cho nên có người nghĩ  “Nếu sự việc phát triển theo xã hội Trung Hoa cổ xưa, thì kỹ thuật có tiến bộ không?  Dĩ nhiên, nếu chư vị cố gắng để hiểu một loại khoa học khác, trong phạm vi lý thuyết của khoa học và kỹ thuật hiện đại, thì chư vị sẽ không bao giờ hiểu được.  Chư vị phải bước ra khỏi cái ranh giới của khoa học hiện đại nếu chư vị muốn hiểu sự tiến triển của một khoa học khác.  Và trong phạm vi của loại văn hóa đó, người ta có thể nghĩ rằng đó thật sự chính là tình trạng xã hội đã được trông chờ.  Có người nói “Nếu sự vìệc phát triển theo đường lối xã hội Đông Phương cổ xưa, thì có xe hơi và máy bay không?  Tôi đi máy bay từ Hồng Kông đến Singapore hôm qua, mất chỉ có 3 giờ đồng hồ.  Cũng khá nhanh!  Nhân loại đã phát triển đền một tình trạng khá tân tiến.  Nếu sự việc mà đi theo cách thức của xã hội Trung Hoa cổ xưa, thì nó có giống như bây giờ không? 
Thực sự, con người cũng biết rằng các phương cách khác nhau của khoa học mang đến các đường lối phát triển khoa học khác nhau.  Ví dụ, giả thử mà sự việc phát triển theo đường lối xã hội Trung Hoa cổ xưa.  Cũng như chư vị biết, tập khí công có thể phát triển khả năng sẵn có của thân thể con người.  Nói một cách khác, tập khí công có thể biến điều mơ ảo thành hiện thực, cuối cùng biến điều mà nhìn không thấy được thành nhìn thấy được, tất cả những điều này có thể làm được mà không cần xử dụng đến các dụng cụ, hay đến các phương tiện khoa học hay kỹ thuật tân tiến.  Lúc đầu, khi chư vị đi vào trạng thái tĩnh lặng trong thiền khí công, chư vị không cảm nhận được nhiều. Nhưng khi chư vị trở nên hoàn toàn tĩnh, chư vị khám phá ra rằng mặc dù hình thức bên ngoài của thân xác chư vị là không động đậy, phần bên trong của thân xác đó đang chuyển động, chư vị sẽ cảm nhận sự di động bên trong.  Và sự di động đó, cảm nhận sơ sài lúc khởi đầu, sẽ càng trở nên rõ rệt hơn cho tới khi nó thực sự rõ rệt đến nỗi tri thức của chư vị có thể điều khiển nó được, vì vậy mang đến vấn đề chuyển đổi từ mơ hồ thành hiện thực cho nên tri thứcvà cảm nhận này có thể từ từ trở thành rõ ràng theo với sự liên tục đề cao của người tu luyện.  Vẫn còn có nhiều vật chất mang năng lượng và tồn tại trong vũ trụ mà khoa học và kỹ thuật ngày nay không nhận định được.  Khi các năng lượng liên tục gia trì người tu luyện, các loại vật chất vô hình, vô tướng, dần dần sẽ biến thành rõ ràng, và khi đó người ta có thể nhìn thấy chúng và đến cả xử dụng chúng.  Nếu mà theo con đường này, chắc chắn giá trị của con người sẽ tăng lên.  Trong quá khứ, các học sinh được gọi là Khổng học giả, và trước khi lớp học bắt đầu họ được bảo phải ngồi thiền, điều hòa hơi thở và tịnh tâm của họ trước khi đọc sách.  Đó chính là cách như thế trong quá khứ. Trung Hoa thời cổ, điều hòa hơi thở và tịnh tâm là quan trọng đối với mọi người trong tất cả ngành nghề.  Trong trạng thái như thế, người ta có thể làm nhiều thứ mà bình thường không thể làm được, đó là gần như luyện khí công.  Loại văn hóa đó luôn luôn thấm nhuần vào trong tâm trí của người Trung Hoa cổ xưa.     
Dĩ nhiên, tôi vừa nói tới là có người tự hỏi “Giả như con đường phát triển theo lối này, thì vẫn có máy bay và xe lửa hay  không?  Đường hướng khác nhau trong sự phát triển khoa học có thể đưa khoa học đến các vị trí khác nhau.  Vậy mọi người,  hãy nghĩ đi:  Nếu con người có thể bay lơ lửng, thì máy bay và xe lửa còn có công dụng gì không?  Có người với khả năng đó xuất hiện ở Trung Quốc, ở Ấn Độ, và ở Mỹ Quốc, và có khá nhiều người trong các học viên Pháp Luân Công.  Làm thế nào mà họ có được [khả năng đó]?  Khi tất cả các dòng năng lượng trong thân thể một người được khai mở, khi không còn một nơi nào bị nghẹt, thì người đó có thể bay lên.  Dĩ nhiên là nghiên cứu khoa học ngày nay không có thể giải thích là sao.  Sự thực, không ai dám nghiên cứu nó cả bởi vì sợ bị chê cười – và vì vậy  mà  mất đi danh tiếng - bởi những người gọi là “khoa học gia” không tin nó.  Như chư vị đã biết trước đây không lâu có một người Mỹ đến Singapore để biểu diễn, trong chư vị cũng có nhiều người nhìn thấy ông ta bay lên.  Hiện tượng này thật sự là có xẩy ra - con người có thể bay lên.  Vậy mọi người hãy nghĩ đi: Trong quá khứ, người Trung Hoa họ nói về một người có thể đến từ hư không và biến đi không dấu vết.  Nhiều Thầy khí công có thể di chuyển từ nơi này đến nơi khác - một khoảng cách cả ngàn dậm - tất cả mất chỉ vài giây.  Tại sao họ có thể làm được như vậy?  Dĩ nhiên là có nhiều điều không biết cần được giải thích rất chi tiết, nhưng tôi không đi vào chi tiết hôm nay.  Tôi chỉ giảng một cách tổng quát rằng các hình thức khác nhau của sự phát triển khoa học đưa đến kết quả khác nhau.  Ví dụ, với máy bay chư vị có thể bay từ Hồng Kông đến Singapore trong ba giờ, nhưng người kia có thể nhấc bổng lên ngay khi vừa ngồi xuống và có thể bay qua đây trong khoảng hơn 10 phút thôi.  Cho nên người ấy không cần phải chế tạo ra cái máy nặng nề như thế.  Khi nói đến những điều này, thực sự thì đó không phải là chuyện thần tiên, và có nhiều điều mà người ta vẫn không thể giải thích được, dần dần đã được chứng thực bởi khoa học.   Ngay cả khi chư vị có thể đạt đến trạng thái đó,  chư vị cũng không thể hiểu được đường hướng mà loại khoa học khác đã đi trong phạm vi của khoa học hiện đại.
Dĩ nhiên, dùng danh từ hiện đại, khí công là một đường lối huấn luyện khoa học.  Hơn nữa, nó còn hơn một khoa học cổ xưa và là một tầng thứ ở lớp cao hơn.  Nhiều khoa học gia có can đảm bước tới và chứng thực khoa học của thân thể con người và khoa học cổ xưa, bởi vì họ đã thấy sự hiện hữu thực sự của hiện tượng khí công.
Dĩ nhiên, có người từ chối không chấp nhận khí công.  Tôi có thể bảo cho tất cả chư vị có mặt tại đây, là những người tu luyện Pháp Luân Công, rằng khi chư vị bảo người khác đến và học, Pháp Luân Công, một vài người có thể không tin nó và ngay cả còn chống đối nó.  Tất cả là bình thường.  Tại sao?  Bởi vì xã hội con người chỉ tồn tại trong điều kiện của sự mâu thuẫn hai chiều này.   Nếu mọi người tin vào khí công, nếu mọi người tin vào Phật Pháp, và nếu mọi người có thể tu được, thì xã hội nhân loại sẽ không còn hiện hữu nữa, và mọi người sẽ trở thành thiên mệnh và chư thần cả.  Chính vì có người phản đối và có người không phản đối, có người tin nó và có người không, mà xã hội của mâu thuẫn và tương sinh tương khắc này mới có thể hình thành.  Tất cả các nghành các nghề, và tất cả công việc bao gồm mọi thứ trong xã hội nhân loại bình thường, đều có cả hai yếu tố âm và dương đồng thời hiện diện.  Khi chư vị muốn làm một điều tốt, thì chắc chắn là có một điều xấu đang chờ chư vị, và chư vị phải vượt qua các thử thách trước khi chư vị đạt được điều tốt đó.  Và dĩ nhiên, cũng không dễ làm điều xấu vì có luật pháp quốc gia và người tốt kiểm soát.  Cho nên sự việc là như thế, đó là bình thường.  Chính là vì trong vũ trụ này, có hai loại vật chất đối chọi  có bảnchất  khác  nhau,  chúng  trải rộng  xuống dựng lên thuyết Thái
Cực - một âm và một dương -  khi nó trải rộng xuống hơn nữa, thì nguyên lý tương sinh và tương khắc xuất hiện.  Nguyên lý tương sinh và tương khắc này đảm trách vai trò nổi bật nhất trong xã hội người thường.  Đó là tại sao có những người không tin vào khoa học cổ xưa mà tôi vừa giảng qua và có những người tin. Tương tự như việctu tập Phật Pháp mà tôi đang truyền ngày hôm nay:  Có người ủng hộ nó và có người chống đối nó, và đây cũng là bình thường. Tất cả chư vị sẽ gặp những gì tôi đã giảng và tôi nghĩ rằng nó không phải là lý do để báo động .
Mới đây, tôi đã đi khá xa và giảng đến mức độ này trước khi giảng về lịch sử của Pháp Luân Công.  Khí Công mà ngày nay con người biết đến cũng là một loại khoa học cổ xưa.  Nó gồm có Pháp Luân Công mà có từ thời văn hóa tiền sử.   Nó không phải là Lý Hồng Chí trong một lúc hứng khởi tạo ra cái gì đó và truyền cho tất cả chư vị.  Đó là sẽ hại người ta.  Ngày nay có nhiều Thầy khí công giả gạt người ta, và họ đang làm hại người khác cũng như chính mình.  Bởi vì thông thường khi Công xuất ra, nó không di chuyển trong không gian này, con mắt thường của con người không thể nhìn thấy được, vì thế mà có nhiều Thầy khí công giả lừa dối người ta.  Nó giống như là đem mắt cá trộn lẫn với ngọc trai, và cái thật, cái giả lẫn lộn với nhau.  Có nhiều người đã không tin khí công ngay từ đầu, bây giờ họ lại càng chống đối nhiều hơn.  Nhất là đạo đức của con người ngày nay đã suy đồi, và trong mọi thứ đều có phần thật và phần giả - Ngay cả có các vật dụng thương mại giả, không kể đến khí công.  Dĩ nhiên, khí công không phải là điều gì mà một người có thể tiến tới và bầy đặt ra và lừa bịp người ta, làm thế sẽ mang hại đến cho người và cho chính người đó.  Đó là vì kẻ bịp bợm không biết cái gì sẽ xuất ra khi tập nó.  Dĩ nhiên nếu họ không thể làm ra bất cứ cái gì, thì nó không có vấn đề.  Nhưng nếu họ thật sự làm được vài thứ nó có thể đặt con người trong một tình trạng nguy hiểm.  Đó là sự nguy hiểm của việc tập luyện các môn khí công giả mang lại cho con người. 
Thế thì Pháp Luân Công đã đến như thế nào?  Và nó đã đến từ lúc nào?  Nếu một người tìm dấu vết của nó, thì thật là dài kinh khủng và người thường sẽ nhận thấy là không thể tin được khi họ nghe về nó.  Cho nên tôi sẽ không giảng về những điều này bây giờ, nhưng dần dần chư vị sẽ biết đến nó.  Nhưng tôi có thể nói với chư vị rằng trong thời tiền sử của nhân loại, Pháp Luân Công đã một lần được dùng như là Phật Pháp chủ yếu để cứu độ người trong thế giới này.  Gần giống như cách Thích Ca Mâu Ni cứu độ con người hai ngàn năm trăm năm về trước, có một lần Pháp Luân Công đã đưa sự cứu độ đến tất cả sinh mệnh trên trái đất.  Một giai đoạn lịch sử rất lâu dài đã qua từ khi được truyền ra cho nhân loại.  Trước hết lịch sử đã kéo dài quá lâu rồi, và vì vậy nó làm cho con người ngày nay lại càng ít biết đến nó hơn. Lịch sử của Pháp Luân Công rất dài và rất xa xưa. 
Tại sao hôm nay nó lại được truyền ra công chúng?  Tất nhiên là tôi chỉ có thể giảng ở tầng thứ nông cạn và bề mặt nhất. Tôi thấy một tình huống.  Tình huống gì? Tức là, trong khi xã hội con người  được cho thấy về vật chất, một sự gia tăng lớn lao và khoa học phát triển nhanh chóng, đạo đức của con người tuột xuống kinh hoàng.  Bởi vì tất cả mọi người ngày nay tin tưởng vào khoa học, họ nghĩ rằng khoa học hiện đại chứa đựng sự thật.  Nhưng con người chưa nhận ra một điều là khoa học hiện đại chưa đầy đủ.  Có nhiều, nhiều thứ mà khoa học chưa khám phá ra được, và nhiều điều đã bị khoa học loại ra. Và có nhiều người tâm trí khép kín, họ lợi dụng cái khoa học bất toàn này để tấn công hiện tượng mà con người tin tưởng, và chưa thể giải thích bằng khoa học được.  Tuy nhiên, những hiện tượng không thể giải thích được đó lại thể hiện trong không gian vật chất này của xã hội nhân loại một cách chắc chắn và cụ thể.  Khoa học hiện đại không có can đảm chấp nhận những hiện tượng đó.  Bởi vì khoa học không chấp nhận chúng,  nhiều người tin tưởng vào khoa học, có cùng quan niệm, cũng chống đối chúng.  Nhưng cái khoa học này thì rất bất toàn. Ví dụ, từ hàng ngàn năm, con người tin rằng “đức” là quan trọng.  Ngày nay nhiều người nghĩ rằng “đức” chỉ là có ý thức, hiền lành, tử tế trong tâm của con người và là điều mà con người mong muốn đạt được từ cái nhìn về tâm linh – cao hơn nữa thì họ không nghĩ đến nhiều.  Nhưng tôi nói với chư vị, tất cả mọi thứ trong vũ trụ là do vật chất cấu thành, vì thế mà cho nó có một vai trò trong mọi thứ.  Đức có sự hiện hữu bằng vật chất thật sự và đức thể hiện như là một loại vật chất chắc chắn và rõ ràng. Trong quá khứ, người ở Đông Phương, và đặc biệt là những người già ở Trung Hoa, cho việc tạo đức là quan trọng.  Người trẻ thì không hiểu nó.  “Tại sao phải tạo Đức?” “ Làm thế nào để tạo ra phước đức?”  “Làm sao mà tạo ra một cái gì vô hình?  Thực sự, tôi có thể nói với chư vị rằng, nó có hình thể, chỉ có là mắt người không thể nhìn thấy bởi vì nó hiện hữu ở trong không gian khác.  Và lúc nào nó cũng ở đó.  Khi chư vị làm điều   tốt, thì chư vị tạo đức. Và khi chư vị chịu đựng gian khổ, thì chư vị cũng tạo đức.  Nó đi với một người, đời này qua đời khác, quyết định tương lai của họ.  Vài người trở thành viên chức rất cao bởi vì nó, vài người làm giàu cũng vì đức, có người rất thành công trong việc kinh doanh cũng vì nó.  Tất cả là do việc tạo đức của chư vị từ trước hay là trong các đời trước, vì thế chư vị được ban phước  trong đời hiện tại. Tại sao có rất nhiều người không được giầu có như những người khác?  Chính là vì họ không có nhiều đức như những người khác, bởi vì họ chưa tạo đức nhiều như vậy.  Đó là nguyên nhân.  Vì thế đức là cực kỳ quan trọng.  Mới đây tôi giảng về sự bất toàn của khoa học.  Khoa học không thể xuyên phá không gian vật chất hiện hữu này nơi mà loài người đang cư trú, và nó không thể khám phá ra các không gian khác.  Nhưng có nhiều các khoa học gia đặc biệt xuất sắc họ đã phát hiện ra sự hiện hữu của các thời-không (space-times) khác.  Mặc dù họ cũng vẫn chưa có thể xuyên phá được, họ cũng có giải thích lý thuyết thô thiển về thời-không  khác và cũng có các câu hỏi đó,  và họ  cũng  tin vào  các hiện  hữu của các thời-không khác. Thế thì, có các sinh mệnh ở trong các thời-không đó hay không?  Các sinh mệnh đó trông giống cái gì?  Hình thức hiện hữu của họ ra sao?  Sự khác biệt giữa thời gian ở đó và ở trong không gian của chúng ta đây ra sao?  Còn về nhận thức trong không gian đó thì sao, các sinh mệnh đó nhìn bằng cách nào, và hình thức vật chất nơi đó tồn tại thế nào, họ giống cái gì?  Tất cả những điều này thì khoa học của nhân loại ngày nay không biết được.  Khoa học hiện đại không công nhận sự tồn tại của các không gian khác, cũng không công nhận sự tồn tại của đức.   Vậy hãy suy nghĩ về nó: Khi con người tin tưởng mạnh mẽ vào khoa học, thì họ sẽ không tin vào sự tồn tại của những gì khác nếu khoa học chối bỏ nó.  Vì vậy, chẳng phải khoa học là nhân tố trách nhiệm trong việc trượt dốc nặng nề của nền đạo đức nhân loại hay sao?  Lý do là khi người ta nhắc tới đức, và bảo ta phải tạo thêm nó, và coi trọng nó,  nhiều người với tư tưởng hiện đại nói “Mấy người này nói điều mê tín bậy bạ.  Tất cả là mê tín hết.  Chúng tôi tin vào khoa học, không phải những thứ mê tín đó.”  Mọi người nhìn xem, cái khoa học này đã được sử dụng như một cái đòn để đập phá phần căn bản nhất của nhân loại.  Vì thế, chư vị có thể nói rằng cái khoa học đó là hoàn hảo không?  Cũng như tôi vừa giảng, đời sống vật chất của con người bây giờ rất là phong phú.   Thế thì tại sao đạo đức lại suy đồi?  Chính vì khoa học ngày nay không thể chứng minh sự hiện hữu của các không gian khác và của các sinh mệnh cao tầng, không thể chứng minh rằng nhân loại sẽ tái sinh và bị trừng phạt và không thể chứng minh sự hiện hữu của đức.  Đó là tại sao con người dám làm điều xấu ác. Nhiều người ngày nay tin rằng “Tất cả các điều đó là mê tín và không khoa học.”  Con người không tin vào sự hiện hữu của chư thần và vì vậy mà họ dám làm điều xấu ác.  Họ không tin vào sự trừng phạt,  và vì vậy mà họ cho tất cả đều là mê tín.  Đây là vấn đề to lớn nhất do sự thiếu sót của khoa học hiện đại mang đến.
Vì tôi chỉ giảng về bất cứ gì đến trong tâm tư tôi, khi tôi giảng về nguồn gốc của Pháp Luân Công mới đây, tôi tiếp tục diễn giải thêm về đề tài này. 
Có nhiều, nhiều điều bàn thảo trong giới tu luyện mà không thể nhắc tới trong xã hội người thường.  Nhưng trong xã hội người thường, có nhiều người họ đã thấy và nghe được một số điều chắc chắn, đôi khi họ nhìn thấy và cảm giác vài điều mà không giải thích được, hay là họ có thể gặp điều gì bất thường.  Chưa bao giờ có ai thử cố gắng để xác định và nghiên cứu nó một cách có hệ thống. 
Trước đây một chút, có một học viên đứng đây trên sàn giảng nói rằng Pháp này cực kỳ quý báu.  Tại đây tôi giảng bấy nhiêu đó thôi cho chư vị, vì vậy những ai mà chưa đọc sách Chuyển Pháp Luân có thể muốn đọc qua nó và chư vị có thể hiểu [là tôi đang giảng gì].  Chuyển Pháp Luân bao gồm các Pháp lý, và Pháp thì, tất nhiên, là để truyền cho người tu luyện.  Nhiều người sẽ cảm thấy tu luyện là khó làm.  Sự thực thì tu luyện tự nó là không khó, để buông bỏ những ý nghĩ và chấp trước của người thường là khó nhất.  Ý nghĩ của người thường là gì?  Ví dụ, việc đầu tiên một người tu luyện phải làm được là tự chế để không đánh lại khi bị tấn công và tự chế không chửi lại khi bị chửi.  Người thường không thể làm được như vậy bởi vì họ là người thường.  Nhưng người tu luyện thì phải làm được.  Hơn nữa, chư vị còn phải làm được những thứ sau: khi người khác xô đẩy chư vị, chư vị không than phiền, và không thù hận, và lại xem nhẹ nó, và chư vị ngay cả còn cười bỏ nó qua, hay quên nó đi, hay là ngay cả khi có ai đánh chư vị, chư vị lẳng lặng cám ơn người đánh chư vị.  Người thường nghĩ rằng điều này giản dị không thể được “Ai mà có thể như vậy được?  Hẳn phải là đứa hèn nhát.”  Nhưng trên thực tế,  khi ai mà xô đẩy ức hiếp chư vị thì chính họ đang cho đức  chư vị, một chất đức thật sự và rõ ràng. Trong vũ trụ này, có vô số loại vật chất mạnh mẽ mà nhân loại không nhìn thấy được với con mắt trần này, và khoa học ngày nay cũng không thể khám phá ra nó được.  Vô số vật chất vi quan này tất cả đều có trí tuệ và sự sống, và họ đang điều động tất cả sinh mệnh ở bên dưới họ và đồng thời quân bình tất cả mọi thứ trong vũ trụ này.  Hơn nữa vũ trụ này có một nguyên tắc là: không có được mà không bị mất, và để được, ta phải mất.  Khi ai muốn được cái gì, thì sự trao đổi sẽ xẩy ra, và đó gọi là “được và mất”.  Một người mất, như thế nào?  Trong không gian này, người thường không thể thấy nó, mặc dù đôi lúc họ có thể cảm nhận được nó.  Thông thường, con người sẽ được điều họ muốn, sau khi đã tự bỏ ra nhiều công sức.  Đối với những người không muốn tự mình bỏ ra, và truy cầu để chiếm đoạt những gì họ muốn, chư thần sẽ làm họ phải cho ra tất cả tương đương. Ví dụ, một người lấy cái gì đó của ai hay một người đánh người khác.  Đây là trường hợp của một người muốn chiếm đoạt cái gì rõ ràng hay thứ gì khác, và họ không nghĩ đến việc đền trả cho phía bị hại.  Tuy nhiên vũ trụ này sẽ bắt buộc phía được phải đền bù; phía đó phải mất dù họ không muốn bị.   Mất như thế nào?  Ở bên này chư vị đánh ai, lợi dụng ai, đoạt lấy những gì không phải là của chư vị.  Cho nên chư vị được bao nhiêu thì bấy nhiêu đức sẽ bay sang cho phía kia từ trong phạm vi thân thể của chư vị trong một không gian khác, và đức có thể đổi thành lợi lộc vật chất và tiền.  Nói một cách khác, khi một người bị đoạt mất điều gì, thì phía kia phải đền bù cho họ.  Người thường không thể thấy được điều này, vì vậy mà họ dám làm điều xấu ác.  Nhiều người trong việc kinh doanh bị người khác lường gạt hay bị tước đoạt mất, nhưng nếu điều đó xẩy ra cho họ không phải là kết quả của việc mất đức vì đã làm điều sai, thì theo thời gian họ sẽ kiếm được một số lượng tương đương như đền bù lại.  Và đó là sự đền bù từ những người mà làm cho người khác mất đã bị bắt buộc trả lại, nhưng người ta thường xem đó là tình cờ, hay là kết quả do nỗ lực của chính họ .  Con người không thể nhìn thấy được lý do thật sự.  Ở đây tôi giảng cho chư vị, đức thì trân quý vô cùng, và nó có thể chuyển hóa thành bất cứ thứ gì.  Con người hiện đại không tin những thứ này bởi vì khoa học không thể nhìn thấy chúng được, và đây là một trong những lý do cho sự trượt dốc nhanh chóng trong tiêu chuẩn đạo đức của nhân loại.  Nhưng các loại chất mãnh liệt và to lớn và các sinh mệnh cao cấp trong vũ trụ này đang cân bằng vạn vật trong vũ trụ.  Khi chư vị mất những gì chư vị không phải bị mất, chư vị sẽ được đền bù hay được tưởng thưởng.  Một người sẽ bị mất dù họ không muốn, bởi vì những gì ở trên cõi kia đang khởi tác dụng, và điều mà tôi giảng mới đây là một ví dụ giản dị về chuyện đó.  Kỳ thực thì nạn nhân sẽ được đền bù nhiều hơn nữa.   Đó là tại sao đôi khi tôi giảng rằng: nó không hẳn là điều xấu để kinh nghiệm một chút khổ đau.  Thời xưa, người già và nhất là các cụ già ở Trung Hoa nói rằng: “Bây giờ quý vị ráng chịu khổ một chút, thì sau này quí vị sẽ được tốt.”  Và đó thực sự là đúng như vậy.  Jêsu giảng rằng: khi ai đánh má bên trái của bạn, thì bạn nên đưa cho họ đánh bên phải luôn.  Có người không thể hiểu nó được.  Thực sự thì bây giờ có nhiều tín đồ Công Giáo và Cơ Đốc Giáo cũng không hiểu được nó.  Ý nghĩa đằng sau của nó là gì?  Jêsus giảng về nó chỉ ở tầng thứ bề mặt và không giảng ý nghĩa thâm sâu của nó.  Ý ông giảng là khi ai đánh chư vị bên này, họ trao đức cho chư vị và giúp chư vị tiêu trừ đi cái nghiệp từ việc làm xấu.  Vì người đánh chư vị chưa hoàn toàn nguôi giận, nếu chư vị đưa luôn cái má bên kia cho họ và để cho họ đánh nó, chẳng phải là họ giúp chư vị tiêu trừ cái nghiệp và cho chư vị đức hay sao?  Khi chư vị chịu đau khổ thì nghiệp trong thân thể của chư vị được loại đi.  Tất cả con người đều tạo nghiệp.  Có người còn lấy đi mạng sống, chống báng người, chửi mắng người khác, ghét người, làm điều xấu ác, và cứ vậy, tất cả những điều đó sẽ tạo nghiệp.  Nó là một loại vật chất màu đen, và nó hiện diện chung quanh thân thể con người.  Nó quyết định khi nào một người sẽ bị đau khổ hay bị bệnh, hay gặp hoạn nạn, hay là bị thất bại về kinh doanh, hay bị người khác hành hung, hay chửi mắng, nay nhiều, nhiều loại đau khổ khác nữa.  Tất cả là do nghiệp gây ra.  Khi ai đánh chư vị hay là lợi dụng chư vị, không những chư vị được đức mà  người đánh trao cho, thêm vào đó trong khi chư vị đang bị đau khổ, nghiệp lực màu đen  của chư vị sẽ được chuyển hóa trở thành đức.   Cho nên một việc mà được  lợi hai.  Đối với người thường, thì họ có thể được lợi hai.  Nhưng đối với người tu luyện, thì đây là một khảo nghiệm mà họ cần phải vượt qua; nếu họ vượt qua được cái khảo nghiệm đau khổ đó tốt, tâm tính của họ sẽ đề cao.  Và sự nâng cao tâm tính có nghĩa là tầng thứ được nâng cao, Công của họ sẽ gia tăng và chất đức của họ sẽ được chuyển hóa thành Công.  Bây giờ tôi đã giảng rõ ra cái lý này, nhưng trong sự tu luyện của chư vị.  Đó là còn tùy vào chư vị lấy đó để làm tốt.
Sự thật, tôi không những chỉ truyền Pháp, mà còn làm điều mà chưa một ai khác từng làm.  Tôi thực sự, để lại cho con người một cái thang lên trời.   Khi mà chư vị chiếu theo Đại Pháp này để tu luyện, chắc chắn chư vị sẽ đạt Viên Mãn.  Trong quá khứ chưa một ai đã từng giảng Pháp này, càng ít hơn cho loài người.  Nếu chư vị không tin nó, chư vị có thể lật qua các sách ở ngoài kia, từ cổ chí kim, ở Trung Hoa hay hải ngoại.  Dù là Đạo Đức Kinh, Kinh Thánh, Kinh Phật Giáo, không có cái nào giảng Pháp theo lối này, tiết lộ tất cả thiên cơ.
Thích Ca Mâu Ni là một vị Phật, con người tin rằng những gì Phật Thích Ca Mâu Ni lưu lại là Phật Pháp.  Tuy thế, chính Phật Thích Ca Mâu Ni còn nói: “Trong suốt cuộc đời, tôi không lưu lại Pháp nào cả.”  Con người không hiểu ý của ông, vì thế Thiền Tông của Phật Giáo cho là không có Pháp.  [Thiền Tông giảng rằng] nếu ngay cả Phật Thích Ca Mâu Ni không lưu lại  Pháp nào, thì không có gì mà bất cứ ai - bất kể là người nào - giảng là Phật Pháp cả; cấm không được giảng nó, và cái không tuyệt đối là Phật Pháp.  Đó là một hiểu biết hoàn toàn sai lầm.  Thế thì, Phật Thích Ca Mâu Ni có ý gì khi ông giảng như thế?    Phật Thích Ca Mâu Ni là một vị thần, ông tái sinh trong xã hội loài người để cứu độ con người.  Khi ông đạt Viên Mãn ông sẽ trở thành một vị Phật, vì thế mà lời ông giảng có mang Phật tính.  Mặc dù điều ông giảng không phải là Phật Pháp mà chỉ đạo con người tu luyện theo hệ thống, những lời mà có mang Phật tính thì cũng tương tự như Pháp lý của tầng thứ đó. Nhưng nó không phải là Pháp căn bản của hệ thống vũ trụ.   Cũng vậy, các kinh thư được biên soạn bởi các thế hệ sau này thực sự đã bị đứt đoạn và mất hệ thống rồi.   Đó thực sự là trường hợp như vậy .  Hơn hai ngàn năm trăm năm trước Thích Ca Mâu Ni trực tiếp giảng cho người thời đó, và Phật Thích Ca Mâu Ni đã nhìn thấy rằng nhân loại sẽ trở thành như thế này hôm nay.  Cho nên Phật Thích  Ca Mâu Ni lúc ấy đã giảng rằng Pháp của ông sẽ không còn tác dụng vào thời Mạt Pháp nữa. Sự thực, con người ngày nay không còn có thể hiểu điều mà Phật Thích Ca Mâu Ni đã giảng.
Tương tự đối với Kinh Thánh của các tôn giáo Tây Phương: người ta không còn có thể thực sự hiểu nó nữa, bởi vì tâm trí của con người hiện đại đã trở thành rất phức tạp.  Người ta hiểu nó theo đủ mọi cách, tất cả là căn cứ vào những xúc cảm mà họ có ngay trước mặt và từ lợi ích cá nhân - và cho nên thay vì vậy người ngày nay không hiểu được ẩn nghĩa thực sự.
Tôi nói cho mọi người biết, sách Chuyển Pháp Luân thực sự là một thứ trân quý.  Không một cuốn sách nào tìm thấy trong giới con người có thể so sánh với nó được .  Đó là vì đây là sách để tu luyện, một Đại Pháp cực kỳ nghiêm túc, mà có thể chỉ đạo con người đạt đến Viên Mãn.  Mới đây có người nói rằng, khi chư vị cầm sách Chuyển Pháp Luân lên và đọc nó, mỗi chữ trong đó chói sáng ánh vàng kim.  Tôi nghĩ rằng nếu chư vị có thể kiên trì tu luyện và chuyên tâm cho đến Viên Mãn, khi đó trong tiến trình gia tăng nỗ lực kiên trì và khi chư vị tu luyện chư vị sẽ thấy, và kinh nghiệm được nhiều, nhiều cảm xúc và cảnh trí mà người thường không có thể thấy hay cảm nghiệm được.  Lúc ấy chư vị sẽ khám phá ra rằng quyển sách này thực sự là gì.  Không kể là tôi có giảng bao nhiêu, nó vẫn chỉ là tôi giảng.  Nếu tôi giảng thêm về điều này, thì nó sẽ bắt đầu nghe không tin được.  Vì thế tôi nghĩ rằng tốt hơn là để cho chư vị tự mình ngộ ra và chính mình chứng thực nó.  Tôi chỉ muốn nói với chư vị rằng Pháp này là cực kỳ trân quý.
Khi tôi bắt đầu truyền Pháp này, rất nhiều sinh mệnh ở tầng cực cao và nhiều đại giác cố gắng ngăn cản không cho tôi làm như vậy, cho rằng: “Đạo đức con người đã trượt xuống đến mức này rồi, vậy mà ông vẫn muốn mang ra công chúng điều tốt như vậy sao.  Ông không mang nó ra trong giai đoạn tốt nhất của nhân loại, và bây giờ ông đưa ra công chúng và truyền nó.”  Tất cả chư thần đều nghĩ như thế.
Nhưng để ý điều này.  Tôi vừa giảng về nghiệp và đức.  Nghiệp và đức khi nhân loại tái sinh được mang theo.  Con người không được mang theo bất cứ cái gì ở trong đời họ, chỉ trừ những thứ này thôi.  Nó theo họ qua suốt chu kỳ tái sinh.  Giảng về tái sinh, tôi muốn nói với chư vị rằng: các tôn giáo cho rằng con người đi đến các không gian khác sau khi chết; nhất là các tôn giáo ở Đông Phương giảng về lục đạo luân hồi.  Con người có thể thực sự tái sinh.  Đúng thế.  Không có nghi ngờ gì về việc này trong giới tu luyện, và tất cả hiểu điều này rõ ràng.  Tại sao có tái sanh?  Có người họ nói “Khi người ta chết, là hết, phải vậy không?”  Cái thứ chết đi chính là phần tăng trưởng nhờ ăn thức ăn của con người sau khi sinh ra; sinh mệnh của con người tự nó thì không chết.
Giảng theo cách mà con người hiện đại có thể hiểu là thế này: Thân thể con người được cấu tạo bởi các loại vật chất thuộc tầng bề mặt, mà do các phân tử vật chất cấu thành.  Tất cả chỉ biết chừng đó thôi.  Không khí bao quanh trái đất, gỗ, và xi măng, sắt, và thép trong các cao ốc tất cả đều là loại vật chất bề mặt kết bằng các hạt phân tử khác nhau.  Còn phân tử được tạo bởi các nguyên tử, và nguyên tử thì được tạo bởi các trung hòa tử, điện tử và hạt nhân nguyên tử, và từ hạt nhân nguyên xuống dưới nữa, thì hạt quark tạo thành các hạt nhân nguyên tử, và hạt nhân nguyên tử tạo bởi các trung vi tử.  Nếu chư vị cố gắng tìm sâu hơn nữa, thì con người lại không biết có gì ở đó.  Khi con người chết đi, phần nhục thể trong không gian vật chất bề mặt mà kết bởi các phân tử sẽ rớt ra; giống như quần áo của con người được cởi bỏ ra.  Và ít nhất các phần thân thể kết bằng nguyên tử, bằng hạt nhân nguyên tử, và bằng các loại vật chất nhỏ hơn quark thì không chết.  Chúng không thể chết cùng với phần thân thể bên ngoài.  Nghĩ lại đi: khi một hạt nhân nguyên tử được chẻ tách ra, thì sẽ có nổ nguyên tử.  Khi một người chết, có thể nào có một sức mạnh đủ để chẻ tách hạt nhân nguyên tử không?  Khi khoa học hiện đại có ý định chẻ tách hạt nhân nguyên tử, thì phải cần một sức nóng và một sức va chạm rất mạnh để làm cho dễ dàng hơn.  Làm sao mà thân thể của một người thường có năng lượng mạnh đủ để tạo ra sự phân chia đó?  Nhiệt độ của lò thiêu thì chắc chắn là không cao đủ để cho hạt nhân nguyên tử tách ra.   Nói một cách khác, phần vật chất vi tế hơn mà tạo nên thân thể con người thì không thể bị hủy hoại bởi lửa trong lò hỏa thiêu. Nếu nó thực sự có thể chẻ tách hạt nhân nguyên tử trong thân thể chư vị, thì sẽ tạo một vụ nổ nguyên tử.  Khi phần vật chất nguyên tử trong thân thể con người bị nổ tung ra, nó sẽ gây sự hủy hoại một đô thị lớn.  Nó là một nguyên tử và năng lượng của nó rất khủng khiếp.  Tuy nhiên tại sao việc này chưa từng xẩy ra?  Điều này cho chúng ta thấy rằng các thành phần nguyên tử trong thân thể con người không thể bị hủy diệt. 
Như chư vị biết, đối với con người hạt nhân và nguyên tử là các chất phóng xạ rất cao.  Nói một cách khác, chúng là một loại năng lượng.   Sự thực, các vật chất vẫn còn vi tế hơn như là quark, lực phóng xạ còn mạnh hơn hạt nhân, và cũng không ai biết là lực phóng xạ của trung vi tứ mạnh hơn lực phóng xạ của quark là bao nhiêu lần.  Hạt tử càng nhỏ thì năng lượng của nó càng mạnh.  Tôi có thể nói với chư vị : cái công (gong) mà chư vị luyện  gồm có các vật chất mạnh mẽ như nguyên tử, trung hòa tử, và cả các vật chất vi tế hơn nữa.  Tại sao Công mà chư vị luyện có thể trị lành bệnh?  Tại sao nó có thể cải biến thân thể con người?  Tại sao người tu luyện có thể làm quá nhiều phép lạ?   Vì Công và năng lực siêu phàm bao gồm các vật chất có năng lượng cao hơn này?  Hơn nữa các vật chất này, từ tu luyện Chánh Pháp mà phát triển ra, thì sống và có bản chất thiện, và chúng được điều khiển bởi chủ nguyên thần của người tu luyện và hướng dẫn bởi tâm trí họ.  Chúng không giống như tác dụng độc hại tàn phá gây ra từ sự chia tách hạt nhân nguyên tử bằng các phương pháp khoa học.  Sức mạnh phóng thích ra từ sự nổ bom nguyên tử bằng các phương pháp khoa học thì rất độc hại.  Nó không đi tới một phương hướng nhất định nó gây độc hại cho con người và các sinh vật khác, và nó còn tàn phá cho môi trường sống của con người.   Ngược lại, năng lương phát ra từ người tu luyện thì có ý thức và có thể có tác dụng tốt lành.  Những nhà nghiên cứu trong Học Viện Khoa Học Trung Quốc đã có một lần các trắc nghiệm về tôi để có sự định giá, họ đã khám phá ra được năng lượng vật chất phát ra khi tôi đang giảng Pháp.  Viện  Vật Lý Cao Năng Lượng của Học Viện Khoa Học Trung Quốc chuyên về nghiên cứu vật lý cao năng lượng.  Họ đặt các dụng cụ ở bốn góc trong phòng hội, cũng như tại nhiều điểm khác nhau ở chính giữa phòng.  Một dụng cụ đặt ở trên bàn phía sau chỗ tôi đang giảng Pháp.  Trong khi trắc nghiệm họ phát hiện rằng các năng lượng tôi phát chứa đựng các trung hòa tử và nguyên tử rất mạnh.  Dĩ nhiên, trong cuộc trắc nghiệm của họ, họ chỉ có thể đi xa được đến đó thôi, bởi vì họ không có dụng cụ cho các vật chất vi tế hơn nữa.  Điều làm cho họ ngạc nhiên chính là năng lượng trường mà tôi phát ra được phân chia đồng đều và năng lượng có thể được định hướng. Trong sự nghiên cứu khoa học ngày nay, được biết là khi các vật chất nguyên tử được phóng ra, nó không có hướng nhất định và không ai biết nó sẽ đi tới đâu.  Cũng như nó càng mạnh khi càng gần điểm phát ra vụ nổ và yếu hơn khi chư vị đi xa hơn; chất phóng xa gây độc hại cho mọi thứ trong phạm vi của nó.  Rõ ràng khoa học hiện đại là không hoàn hảo, và mù quáng tin vào nó là gây nguy hại vô cùng cho nhân loại.
Tôi vừa giảng về sự sống của con người không chết theo với xác thân vật lý này, cho nên linh hồn của con người sẽ được thoát ly khi thân xác thịt trong không gian này chết đi.  Nó có nguồn gốc từ một không gian khác, và chỉ nhập vào cái thân thể con người trong không gian này lúc sinh ra.  Khi thân thể trong không gian này chết đi, linh hồn được thoát ly.  Vì vậy, vòng luân hồi mà các tôn giáo giảng thực sự là đúng.  Một sinh mệnh có thể tái sinh qua vòng luân hồi.  Một người có thể liên tục tái sinh làm người, hay là tái sinh thành một vật, thành một con thú, hay ngay cả thành một sinh mệnh cao hơn, hay thành cái gì đó.
Phật Giáo giảng về khai mở Ngũ Thông; trong đó có, Thiên Nhãn Thông, Tuệ Nhãn Thông, Pháp Nhãn Thông và Phật Nhãn Thông.  Khi Pháp Nhãn Thông của chư vị được khai mở, thế giới trước mắt chư vị không còn như thế nữa.  Thế thì nó sẽ như thế nào?  Chư vị sẽ phát hiện, cặp mắt của chư vị sẽ có thể trong tầng thứ của chư vị, nhìn xuyên qua bất cứ vật thể nào và còn quan sát được các vật chất vi tế hơn nữa.  Và chư vị sẽ phát hiện rằng tất cả  mọi vật đều là sinh linh.  Khi những vật này nhận thấy rằng chư vị có thể nhìn thấy chúng, chúng sẽ liên lạc với chư vị, chúng dùng ngôn ngữ và tư tưởng để liên lạc với chư vị.  Một số người thường có thể cảm thấy rằng không thể nào có, thật và vô lý.  Tất nhiên, đây là vấn đề tu luyện, và chúng chỉ được giảng cho các học viên của Pháp Luân Đại Pháp.  Tất cả chư vị là người tu luyện, và tôi cũng không giảng cho người thường; tôi cũng không thể tùy tiện giảng cho người thường những điều này.  Nhiều người thường  không tin chúng. 
Cho nên, lúc ấy chư vị phát hiện rằng sinh mệnh của một vật thể có thể cũng đã từng là một con người trước đây; người ấy chết và tái sinh thành một vật thể.  Tại điểm này tôi muốn giảng vài điều.  Con người mang theo nghiệp cũng như đức theo với họ khi tái sinh.  Vì đạo đức của con người ngày nay đã suy đồi, con người có ít và ít đức hơn và số lượng nghiệp thì lớn hơn bao giờ.  Bởi vì các sinh mệnh tái sinh qua hình tượng của nhau, bây giờ khi chư vị nhìn, chư vị sẽ thấy là không phải chỉ con người thôi mà đến cả các vật thể cũng có nghiệp lực đen.  Một sinh mệnh sẽ mang theo cái nghiệp này, khi nó tái sinh trong vòng luân hồi vì thế bất cứ vật thể nào cũng có thể có nghiệp, khiến cho người đó ngã bệnh.  Trong không gian con người, nghiệp thể hiện như là một loại siêu vi trùng.  Hiện nay nghiệp quá nhiều đến độ mà cái gì cũng có nghiệp.  Cũng như chư vị biết, trong quá khứ khi một nông dân Trung Quốc bị đứt tay trong khi đang làm trong cánh đồng, người ấy quơ một nắm đất và đắp nó vào vết thương, không để ý thêm đến nó nữa.  Và không lâu vết thương sẽ lành.  Nhưng ngày nay chư vị không nên đụng đến đất.  Với ngay cả chỉ đụng nhẹ một chút một người thường có thể bị nhiễm độc, làm cho vết thương thành mủ, người ấy ngay cả có thể chết vì bị uốn ván.  Tại sao thế?  Điều này cho thấy là ngày nay đất đã bị thấm đầy nghiệp.  Cho nên, khi một người nhìn quả địa cầu này từ một không gian cao hơn, thấy nghiệp khắp nơi, lớp sóng này đến lớp sóng khác.  Bởi vì mắt con người không thể thấy nó, cho nên con người nghĩ rằng tất cả đều bình thường.  
Mọi người đều biết bệnh cúm, phải không?  Trên căn bản, bệnh cúm bộc phát khi một cụm nghiệp có mật độ dầy bao trùm một nơi.  Bệnh ung thư, bệnh liệt kháng (AIDS), và các bệnh như thế chính là các bệnh nghiệp độc nhắm vào một mục tiêu - ví dụ, bệnh liệt kháng (AIDS) thì nhắm vào chung chạ bừa bãi và đồng tính luyến ái - và các bệnh này là nghiệp có mật độ còn cao hơn nữa.  Nói chung, nơi nào mà có nhiều nghiệp hơn thì người ta sẽ bị bệnh.  Bệnh dịch bộc phát nơi nào mà nghiệp có mật độ cao, và nơi ấy bị đau khổ vì số lượng nghiệp to lớn do con người tạo ra. 
Tại sao tôi giảng về điều này?  Tôi nhìn thấy đạo đức con người đã trượt xuống kinh hoàng và nếu mà cứ tiếp tục như thế mãi, con người sẽ đối diện với hiểm nguy còn to lớn hơn nữa.  Nếu chư thần trên thiên đàng không còn xem con người là con người nữa, thì nguy hiểm thực sự sẽ xẩy ra.  Người hành xử như là người - có được hình dáng người không cần thiết là làm cho con người.  Cuối cùng các con khỉ cũng có hình dáng tương tự người.  Nếu con người không có những qui tắc và tiêu chuẩn cho đạo đức của người, chư thần sẽ không gọi họ là người và trong trường hợp đó con người đang trong tình trạng nguy hiểm trầm trọng.  Đó là vì con người là được tạo ra cũng như được cai quản bởi các chư thần.  Văn hóa đích thực của nhân loại xuất phát khi các chư thần muốn nó như thế.  Khi con người đi lệch với qui tắc cho người chư thần hủy diệt họ.  Tôi phát hiện rằng khi nhân loại bị cuốn đi theo các thứ hiện hành, họ không biết đã làm cho mọi việc tệ hơn, chính họ cũng xấu hơn, khiến cho xã hội bị hư hại.  Và điểm nổi bật là họ đã làm cho đạo đức của nhân loại bị suy đồi.  Thể hiện rõ ràng nhất hiện nay chính là văn hóa đã trở thành ma tính như thế nào, khiến nhân tính trở thành tà ác.  Hậu quả là, tổ chức băng đảng, ghiền ma túy, buôn bán ma túy, chung chạ bừa bãi, đồng tính luyến ái lan tràn trong xã hội.  Con người chìm đắm trong biển dối trá và vô vàn xấu xa.  Đến tội phạm nồng cốt hiện nay cũng được tuyên dương.  Có nhiều, nhiều thứ như thế này.  Mọi người nghĩ lại đi: Điều này có bình thường không?  Khái niệm con người đã thay đổi ra sao rồi!  Và nó không giới hạn vào những điều này thôi.  Hiện nay, ở tất cả tầng lớp trong xã hội, ma tính mạnh mẽ xuất hiện trong tâm con người.  Tôi giảng Pháp này với mục đích là để giải thoát nhân loại ra khỏi cái nguy hiểm này và giúp cho họ được cứu độ qua tu luyện.  Nếu chư vị có thể chân chánh tu luyện đến cuối cùng, thực sự tôi có thể giúp chư vị đạt đến Viên Mãn.
Mới đây tôi có nhắc đến vài hiện tượng trong xã hội.  Hiện tại, không phải là tôi muốn làm gì cho xã hội; tôi không có ý đó.  Tuy nhiên, Pháp này cứu độ con người, nó dạy con người trở thành tốt, và nó có thể thực sự cải biến tâm tính và bản chất căn bản của chư vị.  Vì vậy, mặc dù có nhiều người không thực hành việc tu luyện, nhưng khi họ biết về các nguyên lý của Pháp này họ sẽ cố gắng trở thành người tốt.  Khi con người nhận thức được điều gì độc hại họ sẽ chế ngự nếu họ trở thành xấu ác (vỗ tay), họ sẽ cố gắng trở thành người tốt.  Đây có nghĩa là khi Chánh Pháp được truyền ra công chúng, nó chắc chắn sẽ mang lợi ích cho xã hội.
Qua bao nhiêu năm truyền Pháp, tôi đã giữ chắc một nguyên tắc sau: Tôi làm điều này vì vốn có trách nhiệm với con người và xã hội.   Tôi chưa từng làm việc gì một cách liều lĩnh cả.  Như chư vị biết, tôi phải đi xa đến tận Singapore để truyền Pháp, nhưng tôi không muốn lấy một xu nào của chư vị cả.  Không lâu tôi sẽ ra đi và tôi chỉ để lại Pháp này cho chư vị.  Có nhiều học viên hỏi tôi “Thưa Thầy, trong vũ trụ này có một cái lý gọi là: không mất, không được; để được ta phải mất; và trong khi mất, ta sẽ được”.  Nhưng khi Thầy cứu độ chúng tôi mà không đòi hỏi chúng tôi chi cả, ban cho chúng tôi rất nhiều thứ tốt; truyền Pháp cho chúng tôi, bảo hộ chúng tôi khi chúng tôi tu luyện, giúp chúng tôi tiêu trừ nghiệp, hạ nhập nhiều nhiều thứ trong thân thể của chúng tôi, và còn giải quyết vô số rắc rối cho chúng tôi tại các tầng thứ khác nhau bởi vì “tu là tùy vào chính mình, Công là tùy vào Sư Phụ” - thế thì Thầy muốn gì?  Tôi nói rằng tôi không muốn cái gì cả.  Tôi khác với chư vị, vì tôi đến đây đặc biệt để làm việc này.  Nếu chư vị hỏi tôi muốn gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy trái tim của chư vị, trái tim cho tu luyện và trái tim ước ao cầu thiện.  (Vỗ tay)
Tôi đã chiếm quá nhiều thời giờ, phải vậy không?  (Thầy cười) Nếu vẫn còn  thời giờ tôi có thể giảng thêm nữa.  Có nhiều, nhiều phương pháp tu Phật.  Tất cả chư vị biết rằng Pháp Luân Công mà chư vị đang tập luyện là căn cứ vào giáo lý của Phật Gia, chỉ có là tôi không dùng ngôn từ mà Thích Ca Mâu Ni đã dùng trong quá khứ để giảng nó, và tôi cũng không thể làm như thế,  vì ngôn ngữ ngày nay đã khác rồi.  Vì vậy tôi chỉ có thể dùng ngôn ngữ hiện đại của con người để giảng Pháp và luyện công của chúng tôi.  Pháp mà tôi truyền hôm nay thì khác với Phật Pháp mà Thích Ca Mâu Ni đã từng giảng ngày xưa kia.  Tại sao thế?  Là vì đường lối tu luyện mà tôi truyền cho người tu và những gì nhắm vào tu luyện là không phải những thứ của thời xưa.   Có những tiêu chuẩn cao hơn cho  người tu luyện về tâm tính và tầng thứ và Quả Vị cao hơn, bởi vì điều tôi giảng là Pháp căn bản tối cao của vũ trụ.   Lời Thích Ca Mâu Ni giảng vào thời kỳ đó mang Phật tính, và đó có thể nói rằng chúng chỉ là Phật Pháp ở tầng thứ đó, dẫu vậy chúng không phải là Pháp căn bản, cũng không phải là chân lý tối thượng đã tạo ra vũ trụ.   Chân lý tối thượng của vũ trụ là Chân Thiện Nhẫn.  Tất cả vật chất như là thép, sắt, gỗ, đá, không khí, nước, đất và bao gồm cả các vật chất vi tế, từ yếu tố nguyên sơ của chúng cho đến các vật chất ở bề mặt - tất cả đều chứa đựng đặc tính Chân Thiện Nhẫn.  Chân Thiện Nhẫn có trong tất cả sinh mệnh và tất cả vật chất trong toàn bộ vũ trụ, là đặc tính căn bản nhất của vũ trụ.  Tôi giảng cho chư vị chân lý này một cách rõ ràng nhất bằng ngôn ngữ đơn giản nhất của thời hiện đại.  Đại Pháp giống như một kim tự tháp, hướng trên đỉnh thì giản dị hơn và đi xuống dưới thì lớn hơn và phức tạp hơn.  Vì thế mà nhân loại và các tầng thứ thấp hơn của vũ trụ thì phức tạp.  Tại điểm cao nhất, đỉnh cao của Phật Pháp - Nó là Chân Thiện Nhẫn bao gồm cả ba chữ.  Tất cả vật chất tối cao và các phần tử trong vũ trụ đều được tạo thành bởi Chân Thiện Nhẫn - linh hồn của vũ trụ, đặc tính của vũ trụ, là thực chất của Phật Pháp.  Trong quá khứ đây là điều tối mật.  Ngay cả nhiều sinh mệnh cao hơn cũng không biết nó.  Chư vị cũng biết, mặc dù như chư vị biết tôi đã tiết lộ rất nhiều thiên cơ trong quyển sách của tôi, nhưng tôi cũng không tùy tiện tiết lộ ra.  Nếu Lý Hồng Chí tùy tiện tiết lộ thiên cơ, và nói không mục đích, sau đó mọi người vui vẻ và chỉ có thế  thôi, hay chư vị chỉ xem đó là kiến thức, mà chư vị nhận thêm thì tôi đang phá hoại luật trời ở đây.  Nếu đúng là trường hợp đó, Lý Hồng Chí không thể đứng ở đây hôm nay và chính tôi cũng sẽ bị trừng phạt, và không một ai biết được ông đã ở đâu rồi.  Trong khi truyền Pháp tôi vốn có trách nhiệm với mọi người vì vậy mà chư vị có thể tu luyện lên.  Để thực hành việc này, tôi đã liên tục chịu trách nhiệm với con người, và thực sự có nhiều người đã tu luyện tốt.  Nên nó chứng tỏ rằng điều tôi đang làm không phải là không có mục đích hay là việc làm sơ xuất trong một lúc hứng khởi mà thôi.  Thực sự thì sự việc này đã được an bài từ xa xưa trong lịch sử, và sự sắp đặt toàn diện đã được làm từ lâu rồi.  Hôm nay chư vị có thể ngồi đây và nghe Pháp và đó là vì chư vị có cái cơ duyên này, và thời cơ của chư vị đã đến.  Không kể là chư vị đã tái sinh vào thế gian này bao nhiêu lần, hôm nay thời cơ của chư vị đã đến, đó là tại sao chư vị thọ được Pháp. 
Mặc dù Phật Thích Ca Mâu Ni thực sự không nhìn thấy vũ trụ này lớn đến đâu, cũng như ở vi quan nó nhỏ đến thế nào, điều mà ông thực sự thấy được cũng khá vi quan rồi.  Ông đã nhìn thấy trong một hạt cát là có ba ngàn đại thiên thế giới.  “Ba ngàn đại thiên thế giới” có nghĩa là gì?  Ví dụ trong giải ngân hà của chúng ta, Phật nhìn thấy ba ngàn thế giới của con người với cả trời và đất, và trong cảnh giới nơi mà Thần và Phật hiện diện cũng có xã hội giống như thế ở nơi con người hiện diện. Trong mỗi đại thiên thế giới đó thì có vô số sinh mệnh, cũng giống như hệ thống mà trong đó cũng có thần và  người tồn tại.  Phật nói rằng trong mỗi một hạt cát cũng có ba ngàn đại thiên thế giới như thế.  Hãy nghĩ đi: Điều mà Thích Ca Mâu Ni giảng quá vi tế và quá vĩ đại.  Đó chẳng phải là điều khó tưởng tượng là sự thật.  Để tôi giảng rõ thêm về nó cho chư vị: Trái đất xoay quanh mặt trời, và các khoa học gia ngày nay đã phát hiện điện tử xoay quanh hạt nhân nguyên tử cùng một cách như vậy.  Nó khác thế nào với việc quả địa cầu xoay quanh mặt trời?  Đều giống nhau.  Khi một điện tử phóng to lên đến kích thước của quả đất của chúng ta, chư vị sẽ thấy rằng có các sinh mệnh trên đó, bao nhiêu là sinh mệnh ở đó, và hình tượng của các sinh mệnh đó như thế nào.  Ở tầng thứ vi quan hơn, cũng có các sinh mệnh vi quan hơn.  Thích Ca Mâu Ni nói rằng trong một hạt cát có ba ngàn đại thiên thế giới.  Nếu chúng ta theo cách này mà truy tìm xuống, theo lý thuyết mà Thích Ca Mâu Ni giảng, tức là có ba ngàn đại thiên thế giới trong một hạt cát, chẳng phải đúng là ba ngàn đại thiên thế giới trong một hạt cát, cũng giống như thế giới con người, có sông, suối, biển và đại dương hay sao?  Thế thì sông, suối, biển và đại dương cũng có cát trong đó phải không?  Và trong các hạt cát đó cũng có ba ngàn đại thiên thế giới phải không?   Vì thế nếu mà thể theo cái lý luận này, chẳng là cát trong các hạt cát cũng chứa ba ngàn đại thiên thế giới?   Tôi thấy là chúng quả nhiên không có cách nào đếm được, và các đại giác giả ở các tầng thứ còn cao hơn nữa, tất cả đều tin rằng sinh mệnh và vật chất trở nên vi tế  đến nỗi không thấy tận cùng.  Vi tế đến thế nào?  Đến cả chư thần và Phật ở các tầng thứ cao cũng không thể nhìn thấy nguồn gốc của nó - nguồn gốc mà tạo ra vật chất.  Từ khía cạnh này, khoa học của nhân loại chưa đạt tới tầng thứ mẫu giáo!  Nó sẽ vĩnh viễn ở trong bóng tối, và nó không có thể được đưa ra so sánh với Phật Pháp.  Khoa học hiện đại chỉ hiểu được hạt phân tử nhỏ như trung vi tử và quark.  Khoa học hiện đại chỉ mới phát hiện được trung vi tử và quark, sự thực nó không có cách nào mà nhìn thấy chúng, vì nó không có kính hiển vi đủ mạnh.  Đó là tại sao vừa mới đây tôi giảng về Thích Ca Mâu Ni không nhìn thấy nguồn gốc nguyên sơ của vật thể, cũng không thấy được vật chất lớn nhất trong vũ trụ.  Cho nên ông tuyên bố “ Nó lớn đến độ không có bên ngoài, và nó nhỏ đến độ mà không có bên trong.”  Nghĩa là, vũ trụ này lớn đến độ nó không có ranh giới, và nhỏ đến độ không có tận cùng cho dù vật chất nhỏ đến đâu đi nữa.  Phật Như Lai cũng khá vĩ đại, và mặc dù ông có thể nhìn thấy xa đến thế này, ông cũng vẫn chưa có thể thấy đến tột cùng. 
Đó có nghĩa là vũ trụ này bao la và rộng lớn, và vật chất cấu tạo thành nó là to lớn và phức tạp.  Còn về nguồn gốc của vật chất, thì nó thực sự không còn có thể gọi là “vật chất” nữa.  Mà là Pháp lực hay là đặc tính Chân Thiện Nhẫn tạo thành các yếu tố nguyên thủy cấu thành các vật chất nguyên sơ, và các thứ đó lần lượt, qua Chân Thiện Nhẫn cũng cấu kết thành lớp này đến lớp khác của các tầng thứ khác nhau của các vật chất, cho đến khi một lớp lớn hơn của vật chất được cấu tạo thành, cho tới tận chất trung vi tử, quark, hạt nhân, phân tử và cho đến vật chất bề mặt mà con người bây giờ hiểu được.  Tất cả các vật chất đó hòa hợp với nhau trong đặc tính này, Chân Thiện Nhẫn.  Vì vậy chân lý tối thượng của vũ trụ này là Chân Thiện Nhẫn, và là tinh hoa của Phật Pháp.
Nói về ba chữ này thì dễ, nhưng nếu Pháp này được trải rộng ra, nó thực sự khá lớn.  Chân bao gồm nhiều, nhiều nguyên lý tại các tầng thứ khác nhau, cũng như Thiện và Nhẫn cũng gồm nhiều, nhiều nguyên lý tại các tầng thứ khác nhau. Ở tầng thứ người thường, Chân bao gồm nhân từ, chính trực, nghi thức, trí tuệ, tin cậy, và những nguyên lý khác của con người; Thiện ở tầng người thường gồm có cái tình, và tất cả đều là Pháp lý từ Đại Pháp căn bản chân chánh của vũ trụ - Chân Thiện Nhẫn.
Còn về tình, nếu nhân loại không có cái tình, con người sẽ ở trong một trong hai trạng thái: một là chai đá như người hành tinh hay là từ bi như thần.  Con người là con người, chính vì họ có cái tình.  Một người, vui hay buồn cũng vì cái tình này; một người thích hay không thích cái gì; quí vị buồn vì ai, hay thân thiện với ai khác; quí vị vui vẻ làm điều gì, hay quí vị muốn kiếm bao nhiêu tiền; hay quí vị muốn có một công việc làm tốt trong chánh phủ, sở thích của chư vị là nhắm vào tất cả những gì chư vị muốn làm… chư vị muốn làm cái này cái kia, tất cả những gì trong thế giới con người là ở trong cái tình. Và con người ngoan cố truy cầu mọi thứ chính vì bị thúc đẩy bởi cái tình này.  Ở tầng thứ này của xã hội con người, Pháp tạo ra con người, và cõi giới người, và thiết lập trạng thái con người.  Tu luyện chính là vấn đề tách ra khỏi cái trạng thái con người, bỏ đi các chấp trước mà do cái tính này thúc đẩy, dần dần chư vị qua tu luyện sẽ xem chúng nhẹ đi, và vì vậy từ từ chư vị đề cao lên.  Có người nghĩ rằng không có cái tình thì cuộc đời sẽ trở nên buồn chán - không còn phim ảnh nữa, không thích thú để tìm bạn quyến rũ nữa, không còn thèm muốn thức ăn đậm đà nữa, nó thật là chán.  Tôi nói với chư vị, từ quan điểm của một người thường thì nhìn thấy như thế.  Nếu chư vị lên đến các cảnh giới cao hơn, chư vị sẽ phát hiện trạng thái đẹp đẽ của các cảnh giới đó, và chư vị sẽ khám phá ra là tất cả đều tốt hơn ở đây, nơi thế giới con người. Không lời nào có thể diễn tả được cái đẹp vô cùng của nó ở trên đó. Nhưng, nếu chư vị muốn thưởng thức cái đẹp đó, chư vị  sẽ phải tách mình ra khỏi sự thúc đẩy của cái tình, những chấp trước bình thường về lợi ích của con người.  Chỉ khi nào chư vị bỏ được các chấp trước của người thường thì chư vị mới đạt những gì tốt hơn.
Tất cả chư vị là học viên của tôi, cho nên khi chư vị tu luyện tôi có thể đặt các tiêu chuẩn rất cao cho chư vị. Khi chư vị hướng về tu luyện, trong thời gian hiện tại, chư vị không thể buông bỏ nhiều chấp trước con người, nhưng đừng lo lắng.  Nếu như khi tôi hoàn tất việc giảng Pháp hôm nay, mỗi chư vị đều có thể đạt được tiêu chuẩn đã định, ngay lập tức chư vị sẽ thành Phật.  (Vỗ tay) Nhưng trong các vị mới bắt đầu, nó khó cho mọi người làm được như thế.  Tức thì buông bỏ tất cả những thứ của con người, thì không thể được.  Mọi người cảm thấy thoải mái ngồi đây lắng nghe Pháp, và muốn nghe tôi giảng, vì đó là do năng lực mạnh mẽ của chánh pháp khởi tác dụng.  Năng lượng của chánh pháp môn là từ bi, hài hòa và có thể đẩy đi và thanh trừng tất cả yếu tố xấu.   Đó là tại sao mọi người cảm thấy thoải mái ngồi đây.   Chư vị sẽ có khả năng làm tương tự khi chư vị tu đạt đến một tầng thứ nhất định sau này.  Khởi đầu chư vị không có thể làm được vì vẫn còn quá nhiều chấp trước mà chư vị chưa buông bỏ được và chánh niệm của chư vị cũng chưa mạnh.  Tất cả cái tình nơi người thường và mâu thuẫn xẩy ra từ lợi ích cá nhân mà chư vị gặp ở trong xã hội con người cũng vẫn còn quấy nhiễu chư vị một chút.  Và thân thể của chư vị cảm thấy khó chịu hay là không ổn khi nghiệp lực của chư vị được tiêu trừ.  Giữa những khổ nạn chư vị sẽ tự mình xử lý như thế nào?  Nếu chư vị có thể hành xử để cho mình thăng tiến và không xử lý như người thường trước những sung đột, thì chư vị đang đề cao và tăng cường chánh niệm của chư vị.  Khi ai đó đánh chư vị, nếu chư vị có thể nhớ rằng: “Tôi là người tu luyện, quý vị là người thường.  Cho nên tôi sẽ không làm như thế.”, thì chư vị đang đề cao.   Nếu chư vị thật sự có thể không đánh trả khi bị đấm hay không chửi lại khi bị chửi thề, nếu khi người khác tranh cãi với chư vị để chiếm phần hơn, chư vị cũng xem nhẹ, dù rằng đó chỉ là sự khác biệt của một niệm, đối với người thường chư vị đã vượt xa cả ngàn dậm rồi.  Tuy nhiên, nếu chư vị muốn đạt đến điểm này,  chư vị phải kiên trì thăng tiến khi chư vị tu luyện trong giới người thường.  Chư vị có thể nói rằng “Tôi muốn đạt đến điểm này ngay bây giờ”, nhưng đó thực là khó.  Chư vị phải bỏ đi các chấp trước qua kinh nghiệm và khảo nghiệm thực sự, và chỉ lúc ấy những gì chư vị đạt được qua tu luyện mới  vững chắc.  
Khoa học của con người vĩnh viễn không đạt đến cảnh giới của Phật.  Tại sao?  Bởi vì trí tuệ của con người là hạn hẹp và bị điều khiển bởi các sinh mệnh cao cấp.  Tại sao?  Bởi vì con người là do chư thần tạo ra, và chân lý của con người [so với chân lý các tầng cao hơn] thì đảo ngược.  Phật là gì?  Ngài là người bảo chứng cho tất cả chúng sinh ở tầng thứ của vị ấy, người bảo hộ tất cả chúng sinh, là hộ pháp của chân lý của vũ trụ.  Hãy suy nghĩ: Con người có đủ loại tâm chấp trước: chấp trước về danh, lợi, tình, dục vọng và ganh tị, cho nên nếu mà họ được phép để tiến nhập vào cảnh giới của chư Phật, họ có thể bắt đầu gây sự với Phật.  Làm sao mà được phép xảy ra?  Cho nên trước khi đạt đến cảnh giới đó và vị trí đó,  chư vị phải vứt đi các tâm chấp trước này trong khi đang ở giữa đám người thường đây.  Hiện nay, có những vị sư còn nói với người thường, “ Quí vị là một vị Phật!  Quí vị vẫn niệm danh Phật, cho nên quí vị sẽ trở thành Phật khi cuộc đời này kết thúc dù quí vị không muốn thế”.  Đó là phỉ báng Phật và phỉ báng Pháp.  Một vị sư là một con người và ngay cả những vị thực sự muốn tu luyện, thì  cũng chỉ là người tu; nếu vị ấy không tu luyện tốt thì vị ấy cũng không là gì cả, cũng là một người thường.  Nếu họ phạm tội trong lúc tu hành , thì tội lỗi  họ phạm còn lớn hơn của người thường nữa, và đây gọi là “Phá hoại Phật pháp trong khi khoác áo Phật”.  Cho nên đừng mù quáng tin vào các vị sư mà không tu luyện chân chánh.  Tu luyện chân chánh là tu cái tâm con người, và một người nếu không buông bỏ các tâm chấp trước của họ, thì vĩnh viễn không đạt đến cảnh giới đó được.  Giả như, qua các phương thức khoa học và kỹ thuật mà con người đạt đến cảnh giới đó, thì galatic war, cosmic star wars sẽ thực sự bùng nổ.  Làm sao mà một vị Phật có thể cho phép chư vị đạt được điều đó?  Đó cũng chỉ là khoa học giả tưởng, và không bao giờ có thể là sự thật.  Nếu nhân loại muốn lên được các tầng thứ cao hơn và biết về các sinh mệnh cao hơn - nếu chư vị muốn thành một sinh mệnh cao hơn, hay là chư vị thực sự muốn biết được chân lý của vũ trụ - cách duy nhất là qua tu luyện; chỉ có cách đó thôi.  Cho nên tôi giảng cho chư vị rằng, trong xã hội người thường, bất kể thử thách nào chư vị gặp trong những ngày sắp tới - chúng là để quấy phá tâm tính của chư vị, có ai bực tức chư vị, ai lợi dụng chư vị, ai hiếp đáp chư vị, hay chư vị bị đau khổ dưới hình thức này hay hình thức khác, để tôi nói với chư vị, đó không hẳn là một chuyện xấu.  Nếu chư vị thực sự muốn tu luyện, tôi nói với chư vị rằng, con đường đời của chư vị sẽ được an bài trở lại cho chư vị.  Tại sao phải được an bài trở lại?  Là vì con người có đời người của họ, và trước khi họ bước vào tu luyện thì tương lai của họ là của một người thường, và ai biết họ còn sống bao lâu.  Có người sống lâu hơn người khác, nhưng không ai biết là khi nào những người như thế họ sẽ bị bệnh nặng, họ sẽ bị bệnh bao nhiêu năm.  Làm thế nào để cho người như thế tu luyện đây?  Hay có người có thể trải qua biến cố to lớn, và sự tình như thế sẽ khiến cho tu luyện không thể được.  Tôi sẽ thanh lý con đường đời cho tất cả chư vị, dẹp sạch những thứ không tốt, an bài một con đường cho tu luyện.  Tất nhiên, không thể tùy tiện làm điều này cho người thường;  đó chỉ có thể làm được cho người tu luyện.
Thế thì, tại sao người tu luyện đặc biệt như thế?  Nó là vì đời người không phải là để làm người.  Cuộc đời của chư vị không phát xuất từ quả địa cầu này; cuộc đời này phát xuất từ các không gian cao hơn.  Mục đích của đời người là để quay trở về, cho nên khi ý muốn tu luyện phát ra, nó sáng chói hơn vàng và chư Phật khắp mười phương đều thấy nó.  Khi một người có ý niệm đó - ý nguyện muốn tu - thì trân quý vô cùng.  Tùy tiện mà làm điều gì cho người thường là không được, bởi vì thông thường người thường trong các đời trước họ đã không làm điều tốt, họ phải hoàn trả lại nó trong đời này.  Giả như chư vị tùy tiện tiêu trừ nghiệp của họ và loại đi tất cả khổ nạn của họ, đó có nghĩa là con người có thể làm điều xấu mà được miễn tội; cũng có nghĩa là phá hoại nguyên lý Phật và phá hoại luật trời.  Làm sao mà có thể được phép làm như thế?  Không có được.  Phật, Đạo, Thần tất cả là đang bảo vệ nguyên lý của vũ trụ và đang làm những việc để bảo hộ cho Pháp lý, Chân Thiện Nhẫn.  Đó là tại sao tôi nói,  khi chư vị – người tu luyện – chịu đựng đau khổ, hay khi gặp khổ nạn thì chư vị sẽ được bốn điều.  Khi người khác hiếp đáp chư vị, khi họ lợi dụng chư vị, hay là khi đoạt lấy lợi ích của chư vị, họ sẽ trả lại bằng đức và những [thứ này] sẽ được chuyển hóa thành lợi ích tốt hơn.  Và trong khi chư vị chịu đựng đau khổ, chư vị là người bị mất, chư vị là người chịu đựng đau khổ, cho nên nghiệp trong thân thể của chư vị sẽ được chuyển hóa thành đức.  Số lượng đau khổ tương đương với số lượng [chất] được chuyển hóa.  Cũng vậy, chư vị là người tu luyện, và chư vị không xử lý các mâu thuẫn bằng cách người khác làm.  Trong tim chư vị, chư vị không xem rắc rối theo cách mà người khác làm, vì thế mà Công của chư vị sẽ tăng.  Tại sao thế?  Đó là vì tâm tính của chư vị đã đề cao.  Tâm tính của chư vị cao bao nhiêu thì Công của chư vị cao bấy nhiêu, đó là chân lý tuyệt đối.  Nó không thể được là: Công của chư vị đã tăng cao hơn mặc dù tâm tính của chư vị chưa đề cao, bởi vì Pháp này của vũ trụ điều khiển tất cả sinh mệnh.  Tất cả vật chất trong vũ trụ này là sinh linh, và chúng đều là do Chân Thiện Nhẫn tạo ra.  Cho nên chúng cũng đang khống chế con người, và khi chư vị không đủ tiêu chuẩn, tất cả yếu tố đó sẽ cản trở không cho chư vị đi lên cao.  Nó giống như cái lý mà tôi đã giảng một lần: Nếu mà liệng một cái chai chứa đầy đồ dơ bẩn xuống nước, “tõm” – nó chìm thẳng xuống tới đáy.  Đổ chất dơ ra một chút thì nó sẽ nổi lên một chút; đổ ra thêm một chút nữa thì nó sẽ nổi lên thêm một chút.  Đổ tất cả chất dơ ra hết thì nó không chìm xuống nữa, ngay cả nếu chư vị nhấn nó xuống, nó sẽ nổi lên trên mặt nước và đó là nơi mà đúng cho nó ở.  Nếu chư vị chân chánh tu luyện, thì cũng giống như đổ chất bẩn ra: mức độ mà chư vị tẩy sạch ra bao nhiêu là chỉ định chư vị tu luyện được tới đâu. Tác dụng là như thế.
Có rất nhiều điều mà tôi muốn giảng.  Bởi vì tôi thực sự mong muốn để giúp mọi người hiểu được Pháp nhiều hơn, tôi muốn giảng cho mọi người rất nhiều điều một khi tôi bắt đầu. Tất nhiên, tôi không thể giảng tất cả những gì tôi muốn vì thời gian có hạn.  Quyển sách Chuyển Pháp Luân bao gồm các tài liệu của nhiều khóa giảng mà tôi đã dạy khi tôi truyền công ở Trung Quốc. Tôi phối hợp tất cả vào trong một quyển sách này và chính cá nhân tôi hiệu chỉnh trước khi được phát hành.  Cho nên đây là Pháp chỉ đạo cho sự tu luyện một cách có hệ thống.   Hiện tại các băng ghi âm và các băng thu hình những bài giảng của tôi đã có rồi, cho nên chư vị có thể bổ túc cho sự luyện công của mình, bằng cách xem và nghe nó. 
Hơn nữa, tôi muốn nói cho tất cả chư vị biết, là tôi đã truyền tất cả uy lực của Phật Pháp và nhiều loại công năng của tôi vào trong quyển sách này, vào trong Pháp này.  Dù là băng hình, băng thu âm, hay là sách, khi chư vị còn xem nó, nghe nó, hay đọc nó, chư vị sẽ trải qua những sự cải biến.  Khi chư vị còn đọc sách, bệnh của chư vị sẽ được trừ khử.  Khi chư vị còn tu luyện, thân thể của chư vị sẽ đi qua những thay đổi từ căn bản.  Khi chư vị còn kiên trì tu luyện, chư vị sẽ xuất công năng và chư vị sẽ nhìn, nghe và cảm nhận được phúc lành bao la của Đại Pháp.  Nếu chư vị là một người tu luyện chân chánh, tôi sẽ cho chư vị tất cả uy lực của Phật Pháp. Khi chư vị còn tu luyện, chư vị sẽ đạt được tất cả.  Dĩ nhiên, nếu chư vị không tu luyện, chư vị sẽ không đạt được những thứ đó.
Ẩn nghĩa trong cuốn sách thì thâm sâu, và sẽ không tự thể hiện ra qua lần đọc đầu tiên.  Khi đòi hỏi chư vị phải tu luyện từng bước một, từ khởi điểm, tại tầng thứ của người thường này, thì có Pháp tại tầng thứ này chỉ đạo sự tu luyện của chư vị.  Nhưng khi chư vị đã đề cao trong tu luyện rồi, nếu vẫn cùng một [nguyên] lý đó mà tiếp tục được dùng để chỉ đạo chư vị tu luyện thì không có tác dụng.  Ví dụ, khi chư vị vào trung học mà dùng sách giáo khoa tiểu học, thì chư vị cũng vẫn là học sinh tiểu học.  Khi chư vị đi vào đại học và chư vị cũng vẫn còn dùng sách giáo khoa của tiểu học, thì chư vị cũng vẫn còn là học sinh tiểu học.  Đây có nghĩa là khi chư vị đạt đến một tầng thứ nhất định qua tu luyện, Pháp tại tầng thứ đặc định đó sẽ tự thể hiện ra như sự chỉ đạo của chư vị.  Chỉ có cách này thì chư vị mới có thể tu luyện lên cao được.  Trong quyển sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã bao gồm các Pháp lý nối tiếp từ cảnh giới người thường lên hết đến cảnh giới cao nhất trong vũ trụ.   Pháp lý của tất cả tầng thứ đã được truyền vào trong sách này, mặc dù chúng không thể hiện ra ở bên ngoài.  Đọc qua lần đầu thì sách thể hiện là làm sao để thành một người tốt.  Khi chư vị đọc nó qua lần thứ nhì, chư vị sẽ phát hiện là nó không phải là như thế nữa.  Và đọc qua lần thứ ba, chư vị sẽ nhận ra nó là một quyển sách về tu luyện chân chánh.  Khi chư vị tiếp tục đọc nó, chư vị sẽ thấy nó là một quyển sách siêu phàm.  Cũng cùng một câu, mà chư vị có các hiểu biết khác nhau, có các diễn giải khác nhau tại các tầng thứ khác nhau và trong các cảnh giới khác nhau.  Các ẩn nghĩa truyền vào trong sách là lớn khủng khiếp.  Hiện tại có nhiều, nhiều người đang đọc sách, một số thì đã đọc hơn cả trăm lần rồi và vẫn còn tiếp tục đọc sách.  Ngay cả nếu chư vị đã đọc nó mười ngàn lần rồi, chư vị sẽ không cảm thấy là không có gì trong đó mà đáng để đọc cả.  Trái lại, chư vị vẫn sẽ thấy là có vô số điều mà trước đó chư vị chưa nhận thức ra, và chư vị sẽ vẫn có nhiều, nhiều hiểu biết mới.  Đó là tại sao sách này quý giá vô cùng.  Tôi không thể đề cập đến tất cả khía cạnh cho chư vị tại đây.  Nếu chư vị có thể tu luyện được, tôi nghĩ chư vị nên tiếp tục học nó [sách] một cách nghiêm chỉnh và đọc đi đọc lại nó nhiều lần.  Khi đó chư vị sẽ đạt được tất cả.  Tất cả các câu hỏi mà chư vị có khi đọc lần đầu sẽ được trả lời trong lần đọc thứ hai.  Sau đó chư vị sẽ có các câu hỏi mới, nhưng khi chư vị đọc nó lần thứ ba tất cả câu hỏi đó sẽ lại được trả lời.  Sau đó chư vị tiếp tục đọc nó, chư vị sẽ có những câu hỏi ở các tầng thứ cao hơn, và khi chư vị vẫn không ngừng đọc nó, tất cả các câu hỏi của chư vị sẽ được giải thích và trả lời.
Tôi không biết những gì tôi giảng có đúng ý chư vị không.  (Vỗ tay) Tôi thiết tha mong muốn chư vị tiến lên trong tu luyện, cho nên tôi đã giảng những điều ở các tầng thứ cao hơn.  Nếu có gì không thích hợp, chư vị có thể nêu ra.  Cám ơn tất cả chư vị.  (Tiếng vỗ tay thật dài)

No comments:

Post a Comment