BÀI GIẢNG THỨ SÁU (6F)
6F/ Võ thuật khí công
1) Ngoại trừ những công pháp
nội tu, còn có võ thuật khí công. Khi tôi nói đến võ thuật khí công, tôi cần
phải nhấn mạnh một vấn đề, hiện nay trong giới tu luyện có nhiều cách nói về
khí công.
2) Hiện nay lại xuất hiện
nào là mỹ thuật khí công, âm nhạc khí công, thư pháp khí công, vũ đạo khí công,
thứ gì cũng có cả, đều là khí công chăng? Tôi lấy làm lạ. Tôi nói đó là họa
loạn khí công, không những là tai họa, rối loạn khí công, thật ra là chà đạp
khí công. Lý luận đó là căn cứ vào đâu? Nói rằng khi vẽ, ca hát, vũ múa, viết
chữ, đi vào trong trạng thái mơ hồ phảng phất, cái mà gọi là khí công thái, thì
là khí công? Không nên nhận thức vấn đề như thế. Tôi nói đó không phải là chà
đạp khí công sao? Khí công là một môn học vấn bác đại tinh thâm về tu luyện
thân thể con người. Ồ, mơ hồ phảng phất thì là khí công rồi chăng? Như thế
chúng ta mơ hồ phảng phất đi vào nhà vệ sinh thì cho là gì? Đó không phải là
chà đạp khí công sao? Tôi nói đó chính là chà đạp khí công. Năm kia, trong kỳ
triển lãm hội sức khỏe đông phương, có một môn thư pháp khí công gì đó. Thư
pháp khí công là gì? Tôi đến gian hàng thư pháp khí công liếc xem, người ấy tay
cầm bút đang viết chữ, sau khi viết xong chữ, dùng bàn tay phát khí lên trên
từng chữ từng chữ, phát ra đều là khí đen. Đầy cả đầu toàn là tiền, danh vọng, chư
vị xem làm sao có công được? Khí cũng không phải là khí tốt. Treo lên đó còn
bán với giá rất đắt, nhưng đều là người ngoại quốc mua của ông ta. Tôi nói ai
mà mua về nhà treo thì họ sẽ xui xẻo. Khí đen đó làm sao tốt được? Xem gương
mặt ông ta tối đen, đồng tiền trong mắt ông ta đã rúc vào, chỉ nghĩ đến tiền, làm
sao có công được? Danh thiếp của ông này in đầy danh hiệu, như là thư pháp khí
công quốc tế gì đó v.v… Tôi nói làm sao trò chơi đó mà gọi là khí công được?
3) Mọi người hãy suy nghĩ, chúng
ta ngày hôm nay từ tám mươi đến chín mươi phần trăm những người trong khóa học
này, sau khi ra về không những lành bệnh, mà chư vị còn xuất được công, một
công chân chính. Những thứ mà chư vị mang trên thân đã rất siêu thường, chính
chư vị tự mình tu luyện, thì cả một đời người chư vị cũng không luyện ra được. Người
trẻ tuổi bắt đầu luyện từ bây giờ, đến trọn cuộc đời cũng không thể nào luyện
ra những điều mà tôi đã hạ nhập cho họ, còn phải cần có minh sư chân chính chỉ
đạo. Chúng tôi phải trải qua bao nhiêu thế hệ liên tiếp, mới hình thành được
Pháp luân này và những cơ chế đó, những thứ ấy đã hạ nhập cho chư vị ngay cùng
một lúc. Vì vậy tôi nói với mọi người rằng, chớ nên để mất một cách dễ dàng vì
chư vị đã nhận được dễ dàng. Đây là những điều cực kỳ trân quý, không thể dùng
giá trị để đo lường được. Chúng ta từ khóa học này ra về, chư vị mang theo là
công chân chính, là vật chất cao năng lượng. Chư vị về nhà cũng viết vài chữ, dù
chữ tốt hay xấu, đều có công trên đó! Cho nên từ lớp học của chúng ta ra về, từng
người một đều thêm chữ Sư, đều là thư pháp khí công sư rồi sao? Tôi nói không
nên nhận thức như thế. Vì là người có công chân chính, người có năng lượng, chư
vị không cần cố ý phát ra, chư vị chạm vào vật gì cũng sẽ để lại năng lượng, đều
là phát sáng lấp lánh.
4) Tôi còn xem trên một tạp
chí, có đăng một tin tức thế này, nói rằng muốn mở một lớp học tập về thư pháp
khí công. Tôi thử lật ra, xem người ta dạy như thế nào. Trong đó viết như thế
này: trước tiên là điều hòa hơi thở, hô hấp, sau đó ngồi thiền, ý nghĩ để khí ở
đan điền, ngồi thiền mười lăm phút đến nửa tiếng, ý tưởng dẫn khí từ đan điền
lên đi vào cánh tay, cầm cây bút lên chấm mực, rồi vận khí đưa đến đầu bút. Ý
niệm đến đó rồi, bắt đầu viết chữ. Đó có phải là lừa phỉnh người ta không? Ồ, dẫn
khí đến đâu thì gọi là khí công gì đó hay sao? Như thế thì khi chúng ta ăn cơm,
ngồi thiền một lúc, cầm đũa lên, vận khí đến đầu đũa rồi ăn cơm, như vậy gọi là
ẩm thực khí công, có phải vậy không? Vậy thức ăn ta ăn đều là năng lượng, đây
chỉ nói điều này thôi. Tôi nói đó chính là chà đạp khí công, họ xem khí công
quá nông cạn, vì vậy không được nhận thức như thế.
5) Nhưng võ thuật khí công
đã được thừa nhận như là một môn khí công độc lập. Tại sao? Vì nó đã có quá
trình truyền thừa mấy nghìn năm, nó có một bộ lý thuyết tu luyện hoàn chỉnh và
cả một bộ phương pháp tu luyện, vì vậy nó được thừa nhận là một bộ hoàn chỉnh. Tuy
rằng như thế, võ thuật khí công cũng là những thứ ở tầng thứ thấp nhất so với
nội tu công pháp của chúng ta. Khí công ngạnh chính là một khối năng lượng vật
chất, chỉ độc nhất dùng để đả kích thôi. Lấy một ví dụ cho mọi người, có một
học viên ở Bắc Kinh, sau khi học xong khóa học Pháp luân Đại pháp của chúng tôi,
tay không thể ấn vào vật gì cả, đến tiệm mua chiếc xe trẻ em, dùng tay để thử xem
xe có cứng chắc không, vừa đè lên, “rắc” một tiếng, khung xe rã rời ngay, anh
ta lấy làm lạ. Về nhà ngồi vào ghế, anh ta không thể ấn tay vào ghế, dùng tay
ấn vào thì ghế “rắc” một cái gẫy nát ngay. Anh ta hỏi tôi là chuyện gì thế? Tôi
không nói cho anh ta, vì tôi e rằng anh ta khởi tâm chấp trước. Tôi nói đó đều
là trạng thái tự nhiên, hãy thuận theo tự nhiên, đừng để ý tới nó, đều là điều
tốt. Công năng đó nếu vận dụng đúng, thì hòn đá kia chỉ cần bóp một cái là vỡ
vụn. Đó không phải là khí công ngạnh hay sao? Nhưng anh này cũng chưa từng
luyện khí công ngạnh. Trong công pháp nội tu các công năng này thông thường đều
được xuất ra, nhưng vì tâm tính của con người không tự chủ được, vì vậy thường
thì công năng này có xuất ra cũng không cho phép chư vị dùng. Nhất là khi đang
tu luyện ở tầng thứ thấp, tâm tính con người chưa đề cao lên, các công năng này
xuất hiện ở tầng thứ thấp, hoàn toàn không cho phép đem ra. Ngày tháng lâu dài
tới khi tầng thứ của chư vị cao lên rồi, những thứ ấy cũng không có dùng gì nữa,
thì cũng không cần đem ra.
6) Võ thuật khí công cụ thể
tập luyện là như thế nào? Luyện võ thuật khí công họ giảng về vận khí. Nhưng
lúc đầu khí ấy cũng không dễ gì vận được, nói rằng chư vị muốn vận khí là vận
lên được liền ư, nó vẫn chưa vận lên được. Thì phải làm sao? Họ phải luyện đôi
tay của họ, hai bên sườn của thân thể họ, hoặc là đôi chân, hai đùi, hai cánh
tay và đầu đều phải luyện. Luyện như thế nào? Có người dùng tay đánh vào thân
cây, dùng chưởng đánh vào thân cây. Có người dùng tay đập lên phiến đá, đập rầm
rầm như vậy. Chư vị nói xương tay đập lên thì đau biết chừng nào, dùng sức một
chút là rướm máu rồi. Như vậy mà khí này còn chưa vận lên được. Vậy phải làm
sao? Họ bắt đầu quay vòng cánh tay, làm cho máu chảy ngược lại, cánh tay và bàn
tay sẽ phồng lên. Thực tế là sưng lên, sau đó họ đập lên phiến đá, xương cốt đã
được đệm lót bọc lại, không trực tiếp chạm vào phiến đá, cho nên không bị đau
như trước nữa. Cùng với sự luyện công của họ, sư phụ sẽ dạy họ, dần dần lâu
ngày họ biết vận khí. Nhưng chỉ vận khí thôi còn chưa đủ, khi đánh nhau thật sự,
họ đâu có chờ chư vị. Đương nhiên khi một người đã vận khí được rồi thì đã có
khả năng đỡ đòn, khi bị một cây gậy to đập vào có thể cũng không đau, sau khi
họ vận khí thì phồng lên được. Nhưng khí chỉ là điều nguyên thủy nhất trong
thời kỳ đầu, tùy theo khi họ tập luyện liên tục không ngừng, thì khí đó sẽ
chuyển hóa qua vật chất cao năng lượng. Trong khi nó đã chuyển hoá trở thành
vật chất cao năng lượng, dần dần sẽ hình thành một khối năng lượng với mật độ
rất đâm đặc. Mà khối năng lượng loại này là mang theo linh tính, nên nó cũng
lại là một khối công năng, nghĩa là một loại công năng. Nhưng loại công năng
này chỉ chuyên dùng để đánh và đỡ đòn, dùng nó để trị bệnh thì không thích hợp.
Vì vật chất cao năng lượng này nó ở không gian khác, nó không đi trong không
gian này của chúng ta, do đó thời gian của nó nhanh hơn so với chúng ta. Khi
chư vị muốn đánh người khác, không cần phải vận khí nữa, không cần nghĩ đến nữa,
công đó đã đến nơi đó rồi. Người khác đánh chư vị, khi chư vị chống đỡ, cái
công đó cũng đã đến nơi đó rồi. Bất kể chư vị ra tay nhanh như thế nào, nó cũng
nhanh hơn chư vị, khái niệm thời gian của hai bên không như nhau. Luyện võ
thuật khí công thì luyện ra được nào là thiết sa chưởng, châu sa chưởng, kim
cương thối, la hán cước, đó là những bản lĩnh của người thường. Một người
thường sau khi trải qua tập luyện thì sẽ đạt được đến bước này.
7) Sự khác biệt lớn nhất
giữa võ thuật khí công và nội tu công pháp là: Võ thuật khí công yêu cầu tập
luyện trong vận động, cho nên khí di động dưới làn da, vì tập luyện trong vận
động, không thể nhập tịnh, khí không nhập đơn điền, khí di chuyển dưới làn da, khí
xuyên bắp thịt, vì vậy không thể tu mệnh được, cũng không luyện ra công phu cao
thâm được. Công pháp nội tu của chúng ta là yêu cầu luyện trong thế tịnh. Công
pháp thông thường giảng khí nhập đơn điền, khí nhập bụng dưới, chú trọng tu
luyện trong thế tịnh, chú trọng chuyển hóa bản thể, tu mệnh được, tu luyện đến
tầng thứ cao hơn được.
8) Mọi người có lẽ đã nghe
qua những thứ công phu như thế này, trong tiểu thuyết viết đến nào là kim chung
trạo, thiết bố sam, bách bộ xuyên dương, khinh công, có người đi lại được trên
cao; thậm chí có người còn độn nhập được vào không gian khác. Những loại công
phu này có hay không chứ? Có, điểm này là khẳng định, nhưng không có trong
người thường. Những người đã thật sự luyện ra được công phu cao này, họ cũng
không được đem ra khoe khoang. Vì họ không phải đơn nhất luyện võ thuật mà
luyện được, mà đã hoàn toàn vượt xa tầng thứ của người thường rồi, như thế
người này nhất định phải dựa theo công pháp nội tu để tu. Họ phải chú trọng tâm
tính, nâng cao tâm tính của họ lên, họ đều xem nhẹ những thứ như lợi ích vật
chất. Dù họ đã tu luyện ra được loại công phu ấy, nhưng từ nay trở đi họ không
được tùy tiện sử dụng nơi người thường nữa, chỉ có thể múa dợt vài chiêu khi
không có người nhìn thấy mà thôi. Chư vị thấy trong tiểu thuyết họ viết, nói là
những nhân vật chỉ vì một bản đồ bảo kiếm gì đó, vì tranh giành một bảo vật, vì
đàn bà, đi tranh đi giết, bản lĩnh của người nào cũng to lớn, qua lại thần tốc.
Mọi người suy nghĩ xem, người đã thật sự có công phu này phải chăng họ đã có
được qua sự tu luyện nội tu? Họ xem trọng tâm tính mới tu ra được, đối với danh
lợi và các thứ dục vọng họ đã xem thường từ lâu, họ đi giết người được sao? Họ
còn xem trọng tiền tài như thế nữa sao? Hoàn toàn là không thể có, đó chỉ là sự
thổi phồng trong tác phẩm nghệ thuật. Con người chỉ truy cầu kích thích tinh
thần, họ làm tất cả để thỏa mãn sự khao khát này. Tác giả đó cũng nắm được đặc
điểm này, dẫu sao đi nữa họ viết thêm để thỏa mãn sự khao khát, và làm cho vui
lòng, họ gắng sức viết cho chư vị. Viết càng huyền ảo chư vị càng thích đọc, đó
chỉ là sự thổi phồng trong nghệ thuật mà thôi. Những người thật sự có loại công
phu này sẽ không hành động như thế, đặc biệt là càng không được đem ra biểu
diễn.
No comments:
Post a Comment