Tuesday, August 20, 2013

6E



BÀI GIẢNG THỨ SÁU (6E)






6E/ Tâm nhất định phải chính  

          1) Tâm bất chính là gì? Chính là họ cứ mãi không thể tự xem mình là người luyện công. Người luyện công sẽ gặp nạn trong khi tu luyện, khi cái nạn ấy đến thì có thể biểu hiện dưới hình thức như sự va chạm giữa người và người với nhau, và sẽ xuất hiện những sự việc như mưu mô xảo quyệt v. v. ., ảnh hưởng trực tiếp đến những điều trên tâm tính của chư vị, về phương diện này tương đối nhiều. Còn sẽ phải gặp những gì nữa? Thân thể chúng ta đột nhiên cảm thấy không dễ chịu, vì phải trả nghiệp, nó sẽ thể hiện tại đủ mọi phương diện. Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị thấy thật không thật, giả không giả, khiến cho chư vị cảm thấy là không biết cái công ấy có tồn tại hay không tồn tại, có tu được hay không, cuối cùng có tu lên được không, có hay không có phật, họ là thật hay giả. Trong tương lai còn xuất hiện cho chư vị tình huống này, tạo nên một cảm giác sai lầm này cho chư vị, làm cho chư vị cảm thấy như nó không tồn tại, đều là giả cả, chính là để xem chư vị có kiên định được hay không. Chư vị nói là chư vị bắt buộc phải kiên định không di chuyển, với tâm như thế, đến lúc ấy chư vị thật sự kiên định được không di chuyển, tự nhiên chư vị sẽ làm được tốt, vì tâm tính của chư vị đã đề cao lên rồi. Nhưng bây giờ chư vị còn chưa được vững, nếu như bây giờ xuất hiện ma nạn này cho chư vị, chư vị hoàn toàn không ngộ được, hoàn toàn không thể tu được, đủ mọi phương diện đều có thể xuất hiện ma nạn.

          2) Ở trong quá trình tu luyện, con người phải như thế mà tu luyện lên trên. Do đó có người trong chúng ta, một khi thân thể họ bị khó chịu đâu đó, họ liền cho là mình bị bệnh. Họ cứ mãi không tự xem mình là người luyện công, gặp việc như vậy, họ cũng tự cho là bệnh, tại sao có nhiều rắc rối như thế xảy ra vậy? Nói cho chư vị biết, đã giúp chư vị tiêu trừ nhiều lắm rồi, rắc rối đó của chư vị đã ít lắm rồi. Nếu không giúp chư vị tiêu trừ, khi gặp rắc rối này, chư vị có thể sẽ thiệt mạng ngay, cũng có thể bị nằm đó không dậy được. Vậy mà chư vị chỉ gặp chút rắc rối đó, chư vị còn thấy khó chịu, nào đâu có sự thoải mái đó? Một ví dụ: lúc tôi mở khóa học ở Trường Xuân, có một người có căn cơ rất tốt, xứng đáng được đào tạo, tôi cũng nhắm được người này, đem tăng cái nạn của anh ta một chút, để anh ta trả nợ sớm một chút, để cho anh ta khai công, tôi chuẩn bị làm như vậy. Nhưng có một ngày, anh ta thình lình có triệu chứng hệt như bị nghẹt mạch máu não, té nhào đầu xuống đất, cảm thấy không cử động được nữa, hầu như tay chân không lanh lẹ nữa, đưa vào bệnh viện cấp cứu, sau đó anh ta đứng dậy được. Mọi người hãy suy nghĩ, bị nghẹt mạch máu não, đâu có dễ đứng dậy được liền, cánh tay, chân đều cử động lại được? Sau khi suy nghĩ anh ta lại bảo là vì tập luyện Pháp luân Đại pháp, làm cho anh ta bị sai lệch. Tại sao anh ta không nghĩ lại, nghẹt mạch máu não mà bình phục được mau chóng như vậy? Ngày nay nếu anh ta không học Pháp luân Đại pháp, có lẽ anh ta đã thở hơi cuối cùng khi nhào đầu té xuống đất, hoặc có thể vĩnh viễn bại liệt luôn vì bị nghẹt mạch máu não thật sự.

          3) Chính là nói con người thật khó độ, giúp họ làm nhiều như vậy, mà họ không ngộ trái lại còn nói thế nữa. Có một cựu học viên nói: thưa Sư phụ, tại sao con cảm thấy khó chịu khắp nơi, mãi đi bệnh viện chích kim cũng không thấy bớt, uống thuốc cũng không thấy bớt. Họ hỏi tôi như vậy mà không thấy thẹn! Đương nhiên là không thấy bớt, nó cũng không phải là bệnh, có hiệu nghiệm được sao? Chư vị đi kiểm tra thử, không có chứng bệnh, chính là chư vị cảm thấy khó chịu. Một học viên của chúng tôi đi bệnh viện đã làm cong hết mấy cây kim của người ta, cuối cùng ống thuốc đó đều bị xịt ra ngoài, cũng không chích vào được. Anh ta chợt hiểu: à, mình là người luyện công mà, tôi không chích nữa. Anh ta mới chợt nhớ lại là không nên chích thuốc. Cho nên khi chúng ta gặp ma nạn, phải hết sức chú ý đến vấn đề này. Có người tưởng rằng ý của tôi là không cho họ đi bệnh viện khám bệnh, liền nghĩ rằng: Sư phụ không cho phép đi bệnh viện khám bệnh, tôi sẽ đi tìm thầy khí công để khám. Họ vẫn cho đó là bệnh, họ tìm thầy khí công để khám. Đào đâu mà tìm được thầy khí công chân chính đây? Nếu là giả, chư vị liền bị hủy ngay.

          4) Chúng tôi nói, thầy khí công đó là thật hay giả, chư vị nào đâu phân biệt được? Nhiều thầy khí công đều là tự phong mà thôi. Tôi đã qua sự trắc định, trong tay tôi có những tài liệu về các cuộc trắc định do bộ môn nghiên cứu khoa học làm cho tôi. Có nhiều thầy khí công là giả mạo, là tự phong, cũng có người huyênh hoang khoác lác lừa gạt người ta. Thầy khí công giả này cũng khám bệnh được. Vì sao khám bệnh được? Họ có phụ thể, không có phụ thể họ sẽ không đánh lừa người ta được! Phụ thể ấy nó cũng phát ra công được, cũng trị bệnh được, nó cũng là một thứ năng lượng tồn tại, chế ước người thường rất dễ dàng. Nhưng tôi đã giảng, phụ thể đó mà trị bệnh, điều gì nó phát ra trên thân chư vị? Dưới sự quan sát cực kỳ vi tế, đều là hình dáng của phụ thể ấy, phát trên thân của chư vị, chư vị nói chư vị làm sao đây? Mời thần đến thì dễ tiễn thần đi thì khó, người thường thì chúng ta không nói, vì họ chỉ muốn làm người thường, họ chỉ muốn tạm thời dễ chịu. Nhưng chư vị là người luyện công, không phải chư vị muốn thân thể được thanh lọc không ngừng sao? Những thứ đó bám trên thân của chư vị, đến bao giờ chư vị mới bài trừ nó đi được? Vả lại nó cũng có năng lượng nhất định. Có người nghĩ rằng, vậy tại sao Pháp luân cho phép nó phát nhập vào? Không phải có pháp thân của sư phụ bảo hộ cho chúng ta hay sao? Trong vũ trụ này của chúng ta có một nguyên lý: điều mà chư vị tự tìm cầu không ai can thiệp, chư vị muốn những gì, không ai xen vào. Pháp thân của tôi sẽ cản trở chư vị, sẽ ám chỉ cho chư vị, nhưng thấy chư vị vẫn như thế mãi, cho nên không lo cho chư vị nữa, đâu có thể cưỡng bách người ta tu luyện? Không được cưỡng bách chư vị tu, bắt buộc chư vị tu. Chỉ dựa vào chư vị tự mình thật sự đề cao, chư vị không muốn đề cao thì không ai làm gì được. Lý đã giảng cho chư vị, pháp cũng đã giảng cho chư vị, chư vị tự mình còn không muốn tự đề cao thì chư vị oán trách ai? Điều gì tự chư vị muốn, Pháp luân cũng không can thiệp, pháp thân của tôi cũng không xen vào, bảo đảm là như vậy. Có người còn đến trường của thầy khí công khác để nghe báo cáo, về nhà thấy rất khó chịu, đương nhiên là vậy. Tại sao pháp thân không phòng ngừa cho chư vị? Chư vị đến đó để làm gì, chư vị đi nghe, chư vị không phải đến để cầu rồi sao? Chư vị không lắng nghe, thì nó có lọt vào được chăng? Có người đã làm Pháp luân của mình biến hình dạng rồi. Tôi nói với chư vị, Pháp luân đó còn quý giá hơn cả sinh mệnh của chư vị. Pháp luân là một sinh mệnh cao cấp, không được tùy tiện hủy hoại nó như vậy. Hiện nay, thầy khí công giả rất nhiều, có người rất nổi tiếng. Tôi có nói chuyện với một nhà lãnh đạo hội nghiên cứu khoa học về khí công Trung Hoa, thời cổ xưa có xuất hiện nàng Đắc Kỷ làm loạn triều đình, cho dù con hồ ly đó quấy phá hung dữ như vậy, nó cũng không quấy phá tai hại bằng những thầy khí công giả hiện nay, thật là làm họa loạn khắp nơi trong nước, bao nhiêu người bị nạn! Nhìn bề mặt chư vị tưởng tất cả đều tốt, có biết bao nhiêu người mang thứ đó trên thân? Họ phát ra thì chư vị bị mang theo ngay, thật là hung hăng táo bạo, cho nên người thường quan sát bề ngoài khó mà thấy được.

          5) Có người có thể nghĩ: hôm nay tham gia báo cáo về khí công, nghe xong bài của Lý Hồng Chí giảng, mới hiểu rằng khí công thật là bác đại tinh thâm! Lần sau có cuộc báo cáo về khí công nào khác mình lại đi nghe. Tôi nói chư vị nhất định không nên đi, nghe những điều không tốt thì sẽ bỏ rót vào tai ngay. Cứu độ một người thật khó, sửa đổi tư tưởng của chư vị cũng rất khó, điều chỉnh thân thể của chư vị cũng rất là khó. Thầy khí công giả có quá nhiều, đến cả thầy khí công chính truyền chân chính, thử hỏi thầy khí công đó có thật sự trong sạch hay không? Có những con động vật rất hung dữ, những thứ đó không lên trên thân họ được, nhưng họ cũng không thể đuổi chúng đi được. Họ không có khả năng đối phó những thứ đó trên diện tích rộng, nhất là những học viên của họ, khi họ phát công, nhiều thứ hỗn tạp trộn lẫn trong đó. Bản thân họ khá ngay chính, nhưng học viên của họ bất chính, mang theo các loại phụ thể, thứ gì cũng có.

          6) Chư vị muốn chân chính tu luyện Pháp luân Đại pháp, thì chư vị không nên đi nghe. Đương nhiên chư vị không muốn tu luyện Pháp luân Đại pháp, mà thứ gì cũng muốn tập luyện, thì chư vị cứ đi. Tôi cũng không trông nom chư vị, chư vị cũng không phải là đệ tử của Pháp luân Đại pháp, nếu có vấn đề gì xảy ra chư vị cũng không nên nói là vì tập luyện Pháp luân Đại pháp mà ra. Chư vị dựa theo tiêu chuẩn tâm tính mà hành, dựa theo Đại Pháp mà tu luyện, đó mới là một người chân chính của Pháp luân Đại pháp. Có người hỏi: có thể tiếp xúc với những người tập luyện các môn khí công khác hay không? Tôi nói với chư vị, họ chính là tập luyện khí công, chư vị là tu luyện Đại Pháp, sau khi xong khóa học này, sự cách biệt về tầng thứ xa không biết bao nhiêu nữa. Pháp Luân này là do con người qua bao nhiêu đời tu luyện mới hình thành được, là có uy lực rất cường mạnh. Đương nhiên nếu chư vị muốn tiếp xúc, nên giữ cho vững vàng không được tiếp nhận điều gì của họ, cũng không lấy, mà chỉ làm bạn bình thường, thì vấn đề đó không lớn. Nhưng nếu trên thân họ thật sự có thứ gì đó thì thật tai hại, tốt hơn hết là không nên tiếp xúc. Nói về vợ chồng với nhau, dù có luyện công khác, tôi nghĩ vấn đề cũng không lớn. Nhưng có một điểm, vì chư vị là tu luyện chính pháp, một người luyện công, người khác được thọ ích. Họ luyện tà môn ngoai đạo, có thể trên thân mang những điều của tà môn ngoai đạo, vì sự an toàn của chư vị, cũng cần phải thanh lý cho họ. Tại không gian khác mọi thứ đều phải thanh lý cho chư vị, hoàn cảnh trong nhà của chư vị cũng được thanh lý. Nếu hoàn cảnh không được thanh lý, mọi thứ quấy nhiễu chư vị, làm sao chư vị luyện công đây?

          7) Nhưng có một tình huống mà pháp thân tôi sẽ không thanh lý cho được. Tôi có một học viên, một hôm thấy pháp thân của tôi đến, anh ta rất mừng rỡ: pháp thân của Sư phụ đến, kính mời Sư phụ vào nhà. Pháp thân của tôi nói: nhà của anh lộn xộn quá, đồ đạc quá nhiều. Rồi pháp thân rời đi. Nói chung, linh thể trong không gian khác có quá nhiều, pháp thân của tôi sẽ thanh lý cho, nhưng trong nhà anh ta có ngổn ngang những sách khí công. Anh ta chợt hiểu, liền thu xếp tất cả, phần đốt đi, phần bán đi, sau đó pháp thân của tôi trở lại. Đó là điều mà học viên này kể lại với tôi.

          8) Còn có người đi cho người ta xem bói. Có người hỏi tôi rằng: thưa Sư phụ, con đã tu luyện Pháp luân Đại pháp, con đối với Chu Dịch hoặc môn tiên đoán vận mệnh những thứ ấy rất có hứng thú, con còn được sử dụng chúng nữa không? Hãy nói thế này nhé, nếu như chư vị đã mang một số năng lượng nhất định, lời mà chư vị thốt ra đều có tác dụng. Nếu một sự việc không phải thế này, cũng nói với người ta thành sự việc như thế, như vậy có thể chư vị đã làm điều xấu. Một người thường là rất yếu, những tín hiệu tồn tại của họ đều là không ổn định, rất có thể xảy ra một số biến đổi. Khi chư vị mở miệng nói ra cho người ta, có thể cái nạn đó tồn tại rồi. Giả thử nghiệp lực của họ rất lớn, họ cần phải trả, mà chư vị cứ mãi nói là họ có việc tốt, nghiệp lực đó không trả hết thì đâu có được? Chư vị không phải đã hại người ta sao? Có người không sao buông bỏ được, cứ chấp trước theo những điều đó, làm như họ có nhiều tài năng lắm, đó không phải là chấp trước hay sao? Hơn nữa nếu chư vị thật sự biết được, làm một người luyện công phải giữ gìn tâm tính, cũng không nên tùy tiện tiết lộ thiên cơ cho một người thường, lý là như vậy. Dù dùng Chu Dịch suy đoán bằng cách nào, dù sao có những thứ đã không còn chân thật nữa rồi. suy đi đoán lại, thật có giả có những điều bói toán này là được phép tồn tại trong xã hội người thường. Vậy chư vị là người có công thật sự, tôi nói người chân chính tu luyện thì phải yêu cầu bản thân mình với một tiêu chuẩn cao cả hơn. Nhưng có những người lại đi nhờ người khác bói cho mình, nói: ông bói cho tôi một quẻ, xem tôi như thế nào, công này luyện được ra sao? Hoặc là tôi có nạn gì không. Họ nhờ người ta bói điều này. Cái nạn đó mà bói ra được cho chư vị, thì làm sao chư vị đề cao? Người luyện công cả cuộc đời của họ đã được thay đổi, chỉ tay, tướng diện, ngày sinh tháng đẻ, cũng như mọi tín hiệu mang trên thân thể không còn như trước nữa, là đã được thay đổi. Khi chư vị đi tìm họ xem bói toán, thì chư vị sẽ tin nơi họ, nếu không chư vị xem bói cái gì? Họ nói là những thứ trên bề mặt, nói là những điều trong quá khứ của chư vị. Nhưng trên thực chất lại đã xảy ra biến hóa. Vậy mọi người thử nghĩ, chư vị tìm họ bói toán, phải chăng chư vị sẽ nghe, sẽ tin phải không? Liệu điều đó có tạo thành gánh nặng trên tinh thần của chư vị hay không? Nếu gánh nặng đó đã tạo thành, thì tâm của chư vị sẽ nghĩ đến nó, đó có phải là tâm chấp trước không? Vậy tâm chấp trước đó làm sao vứt bỏ đây? Phải chăng là cái nạn đó do người tăng thêm? Nẩy sinh tâm chấp trước đó không phải là cần chịu thêm đau khổ rồi mới vứt bỏ được sao? Mỗi một quan, mỗi một nạn đều tồn tại vấn đề tu lên được hay bị rơi xuống. Vốn đã khó khăn rồi, mà còn thêm vào nạn mới do bởi con người làm ra, làm sao vượt qua nổi? Do đó mà có lẽ chư vị sẽ gặp nạn và rắc rối. Con đường đời đã được thay đổi của chư vị là không được phép để cho người khác xem. Sau khi người khác xem, đều báo trước được cho chư vị đến bước nào chư vị gặp nạn, chư vị còn tu luyện gì nữa? Vì vậy hoàn toàn không được để cho xem. Không một ai từ những pháp môn khác được phép xem, cả đệ tử cùng môn phái cũng không cho nhìn thấy, ai cũng không nói đúng được. Vì con đường đời đó đã được thay đổi, là một cuộc đời tu luyện.

          9) Có người hỏi tôi: sách của các tôn giáo khác, cũng như sách về khí công có đọc được không? Chúng tôi nói, sách trong tôn giáo, nhất là sách của Phật giáo, đều dạy con người làm sao tu luyện tâm tính. Chúng ta cũng là Phật gia, đáng lý là không thành vấn đề. Nhưng có một điểm, trong nhiều kinh sách có những điều đã sai lầm trong quá trình phiên dịch, thêm vào đó rất nhiều giải thích về kinh sách, cũng là đứng trên các tầng thứ khác nhau mà giải thích, tùy tiện định nghĩa, đó chính là loạn pháp. Những người giải thích bậy bạ kinh thư còn cách quá xa với cảnh giới của phật, hoàn toàn không biết hàm nghĩa chân chính của những lời kinh trong đó, cho nên nhận thức vấn đề cũng không giống. Chư vị muốn đọc hiểu cho thấu nó, cũng không dễ dàng, tự mình chư vị cũng không ngộ được. Nhưng chư vị nói: chúng tôi chỉ cảm thấy thích thú về kinh thư. Chư vị cứ mãi quanh quẩn bên kinh thư mà học, thì đó chính là đang tu luyện trong pháp môn đó rồi, vì trong kinh thư cũng mang công và pháp hợp lại của pháp môn đó, nếu học thì đã học trong môn phái đó rồi, có vấn đề như thế. Nếu chư vị đi sâu vào trong, và chiếu theo họ mà tu, vậy có thể là đi theo pháp môn đó rồi, thì không phải là pháp môn này của chúng tôi nữa. Tu luyện từ xưa đến nay giảng bất nhị pháp môn. Chư vị muốn thực sự tu một pháp môn này, thì chỉ nên xem kinh sách của pháp môn này thôi.

          10) Còn nói về sách khí công, nếu chư vị muốn tu thì không nên xem, nhất là những sách mới xuất bản hiện nay, không nên xem. Còn nói về loại sách như Hoàng đế nội kinh, Tính mệnh khuê chỉ hay Đạo tạng cũng vậy, tuy không có những thứ không tốt, nhưng trong đó cũng có tồn tại những tín hiệu ở các tầng thứ. Những sách đó chính là phương pháp tu luyện, nếu xem thì sẽ cộng thêm vào cho chư vị, can nhiễu chư vị. Chư vị cho rằng câu này đúng, tốt, nó lập tức đến ngay, cộng thêm vào trong công của chư vị. Tuy rằng đó không phải là những thứ không tốt, đột nhiên bị thêm vào cho chư vị một chút gì khác lạ, chư vị nói làm sao chư vị tu luyện được? Không phải cũng xảy ra vấn đề hay sao? Phụ tùng điện tử trong máy truyền hình chúng ta, nếu chư vị gắn thêm vào một phụ tùng khác, chư vị xem máy truyền hình này sẽ ra sao? Lập tức hỏng ngay, chính là đạo lý đó. Vả lại những sách khí công hiện nay đa số đều là giả, mang theo các loại tín hiệu. Chúng tôi có một học viên vừa lật quyển sách khí công, thì trong đó một con rắn lớn phóng ra. Đương nhiên tôi không muốn nói rõ chi tiết điều này. Điều mà tôi vừa giảng chính là người luyện công chúng ta vì mình đối đãi không chính xác với chính cá nhân mình, tạo thành những phiền phức, có nghĩa là tâm không ngay chính mà chuốc vào những phiền phức đó. Chúng tôi giảng ra cho mọi người là có lợi, bảo mọi người biết phải làm thế nào, làm sao phân biệt chúng, để cho tương lai không xảy ra vấn đề. Chư vị đừng xem là tôi không nhấn mạnh lắm về những lời vừa giảng, mọi người cần phải hết sức chú ý, thông thường xảy ra vấn đề là tại điểm này, vấn đề thường xảy ra chính là ở nơi này. Tu luyện là cực kỳ gian khổ, là vô cùng nghiêm túc, chư vị hơi sơ ý một chút liền bị rơi xuống, hủy hoại ngay một sớm một chiều. Vì vậy tâm nhất định phải chính

No comments:

Post a Comment