BÀI GIẢNG THỨ SÁU (6C)
6C/ Tự tâm sinh ma
1) Tự tâm sinh ma là gì? Thân
thể của con người ở trong các tầng không gian đều có một khối trường vật chất
tồn tại, trong khối trường đặc thù đó, mọi vật trong vũ trụ đều như hình bóng
chiếu vào khối không gian trường này của chư vị, tuy rằng là hình bóng, nhưng
cũng là vật chất tồn tại. Tất cả những gì ở trong không gian trường của chư vị,
đều nghe theo sự chi phối bởi ý thức đại não của chư vị, cũng chính là nói, chư
vị dùng thiên mục để nhìn, yên tĩnh không động đến ý niệm mà nhìn thì là chân
thật, chỉ hơi động đến ý niệm, thì những gì nhìn thấy đó đều là giả, đó chính
là tự tâm sinh ma, cũng gọi là tùy tâm biến hóa. Chính là vì có những người
luyện công mà không tự xem mình như một người tu luyện, không tự chủ được lấy
chính mình, họ có sự tìm cầu công năng, chấp trước theo những tiểu năng tiểu
thuật, thậm chí chấp trước bởi những điều nghe được từ không gian khác, chấp
trước vào sự truy cầu những điều đó, loại người như vậy rất dễ bị tự tâm sinh
ma, và rất dễ bị rơi xuống. Bất kể tu luyện cao đến đâu, vấn đề này vừa xuất
hiện, liền bị rơi xuống tận cùng, bị hủy đến cùng. Đây là một vấn đề cực kỳ
nghiêm trọng. Không giống như các phương diện khác, khảo nghiệm về tâm tính lần
này không vượt qua được, vấp ngã rồi bò đứng dậy, còn tu tiếp được. Nhưng vấn
đề tự tâm sinh ma xuất hiện thì không được, cuộc đời này của họ liền bị hủy bỏ.
Đặc biệt là người đã khai mở thiên mục mà luyện công ở trong tầng thứ nhất định,
thì rất dễ xuất hiện vấn đề này. Cũng có những người trên ý thức của họ cứ mãi
bị can nhiễu bởi những tín hiệu ngoại lai, tín hiệu ngoại lai bảo họ thế nào, họ
tin thế nấy, cũng xuất hiện vấn đề này. Do đó chúng ta có những người sau khi
thiên mục được khai mở, sẽ bị can nhiễu bởi các tín hiệu từ đủ mọi phương diện.
2) Chúng tôi kể một ví dụ: tu
luyện ở tầng thứ thấp tâm không xao động, thật khó mà làm được. Chư vị có thể
nhìn không rõ hình dáng của sư phụ như thế nào. Đột nhiên có một ngày, chư vị
nhìn thấy một vị đại thần tiên vừa cao vừa to đến, vị đại thần tiên này khen
ngợi chư vị vài lời, rồi sau đó dạy cho chư vị điều gì, chư vị cũng nhận, thì
công của chư vị liền bị rối loạn. Trong tâm của chư vị vừa mừng rỡ, nhận họ làm
sư phụ, rồi theo học với họ, nhưng họ cũng chưa đắc chính quả, ở trong không
gian đó thì biến to thu nhỏ được. Sự triển hiện này ở trước mặt chư vị, chư vị
nhìn thấy vị đại thần tiên này, thật kích động! Khi tâm hoan hỷ khởi lên, chư
vị còn không đi theo học với họ hay sao? Một người tu luyện mà không tự chủ
được chính mình thì rất khó hóa độ, và dễ tự hủy chính mình. Thiên nhân đều là
thần, nhưng họ cũng không đắc chính quả, vẫn phải vào lục đạo như thường. Chư
vị tùy tiện nhận sư phụ, chư vị muốn đi theo họ, họ sẽ đưa chư vị đi lên đến
bước nào? Chính họ còn chưa đắc chính quả, chư vị phải chăng tu cũng như không?
Kết quả là công của chư vị đã bị rối loạn. Con người rất khó giữ tâm không xao
động. Tôi nói cho mọi người hay, vấn đề này vô cùng nghiêm túc, trong tương lai
nhiều người trong chúng ta sẽ xuất hiện vấn đề này. Pháp tôi đã giảng rõ cho
chư vị, chư vị có tự chủ được hay không hoàn toàn tùy vào bản thân của chư vị, tôi
giảng ra đây là một loại tình huống. Nhìn thấy vị Đại giác trong môn phái nào
khác cũng không động tâm, chuyên chú tu trong một pháp môn. Dù là phật, dù là
đạo, dù là thần hay là ma, cũng đừng hòng động đến tâm của tôi, được như thế
thì nhất định có hy vọng thành công.
3) Tự tâm sinh ma còn có
những tình huống khác: thấy thân nhân đã quá cố đến can nhiễu, khóc lóc, xin
chư vị làm điều này, điều nọ, đủ thứ chuyện đều xuất hiện. Liệu tâm của chư vị
không xao động sao? Chư vị cưng đứa con này lắm, chư vị thương cha mẹ của chư
vị. Cha mẹ của chư vị đã qua đời, họ bảo chư vị làm việc gì đó… đều là những
việc không nên làm, chư vị làm thì hỏng rồi, người luyện công là khó như thế. Người
ta nói Phật giáo loạn, những điều của Nho giáo cũng lọt vào trong Phật giáo, nào
là hiếu thảo với cha mẹ, tình thương con cái đều lọt vào, trong Phật giáo không
có nội hàm này. Đây có nghĩa là gì? Bởi vì sinh mệnh chân chính của con người
là nguyên thần, người mẹ sinh ra nguyên thần của chư vị mới là mẹ chân chính
của chư vị. Chư vị trong lục đạo luân hồi, mẹ của chư vị là loài người, không
phải là loài người, đếm không hết. Trong bao nhiêu đời đời kiếp kiếp, chư vị có
bao nhiêu con cái, cũng đếm không hết. Ai là mẹ của chư vị, ai là con của chư vị,
sau khi nhắm mắt, ai cũng không nhận biết ai cả, nghiệp của chư vị thiếu cũng
phải theo đó mà trả. Con người sống trong mê lạc, thì không buông bỏ được những
điều này. Có người không buông bỏ được con cái của họ, nói là nó ngoan làm sao
ấy, nay đã mất; mẹ họ tốt như thế nào, cũng mất rồi, họ đau khổ muốn chết đi, thậm
chí muốn bỏ nửa cuộc đời còn lại để đi theo họ luôn. Chư vị không nghĩ xem, điều
đó phải chăng là đến để giày vò chư vị? Dùng những hình thức đó để chư vị sống
không an lành.
4) Người thường có thể không
hiểu điều này được, nếu chư vị chấp trước vào những thứ ấy, chư vị hoàn toàn
không tu luyện được, vì thế mà trong Phật giáo không có những nội hàm này. Nếu
chư vị muốn tu luyện, thì tình của con người phải bỏ xuống. Đương nhiên, chúng
ta tu luyện trong xã hội người thường, hiếu thảo cha mẹ, dạy dỗ con cái đều là
điều nên làm, trong bất cứ hoàn cảnh nào đều phải cư xử tốt với người khác, lấy
thiện đãi người, nói chi đến thân nhân của chư vị. Đối xử với ai cũng như nhau,
đối với cha mẹ, đối với con cái phải tốt, lúc nào nơi nào cũng quan tâm nghĩ
đến người khác, với tâm như vậy là không còn ích kỷ nữa, đều là tâm từ thiện, là
từ bi. Tình là những điều của người thường, người thường chính là vì tình mà
sống.
5) Nhiều người không tự chủ
được mình, nên tạo ra khó khăn trong sự tu luyện. Có người nói, phật đã bảo họ
điều gì đó. Phàm là mách với chư vị rằng, hôm nay sẽ có một nạn, sẽ xuất hiện
chuyện gì đó, chư vị nên tránh bằng cách nào. Hoặc ai đó cho chư vị biết, con
số trúng độc đắc hôm nay là số mấy, bảo chư vị đi mua. Trừ phi khi có nguy hiểm
đến tính mệnh chỉ dẫn chư vị bài trừ như thế nào, thường là bảo với chư vị đi
lấy lợi ích trong xã hội người thường đều là yêu ma cả. Chư vị được lợi ích nơi
người thường, qua không khỏi nạn này, thì chư vị sẽ không đề cao lên được. Chư
vị sống một cuộc sống thoải mái ở nơi người thường, làm sao chư vị tu? Nghiệp
lực của chư vị làm sao chuyển hóa? Ở đâu có một hoàn cảnh để nâng cao tâm tính
và chuyển hóa nghiệp lực của chư vị? Mọi người nhất định phải ghi nhớ điều này.
Yêu ma còn biết tán dương chư vị, rằng chư vị đã cao chừng nào rồi, khen chư vị
là vị đại phật cao biết bao, là vị đại đạo cao biết bao, cho rằng chư vị phi
phàm, những thứ ấy hoàn toàn là giả. Là người chân chính lên trên tầng thứ cao
tu luyện, các loại tâm của chư vị đều phải buông bỏ cả, khi gặp phải những vấn
đề này, mọi người nhất định phải cảnh giác!
6) Trong khi chúng ta đang
luyện công thiên mục được khai mở. Thiên mục khai mở cũng khó tu với thiên mục
được khai mở. Thiên mục chưa được khai mở cũng khó tu khi thiên mục chưa khai
mở, đều không dễ gì tu luyện. Sau khi thiên mục khai mở, khi các tín hiệu can
nhiễu chư vị, chư vị thật là khó mà tự chủ được mình. Ở trong các không gian
khác, mọi thứ mọi điều long lanh rực rỡ ngập cả mắt, đẹp đẽ vô cùng, thật là
tốt đẹp, mọi vật đều có thể làm cho tâm xao động. Tâm vừa xao động thì có thể
chư vị bị can nhiễu, công của chư vị cũng đã bị xáo trộn, thông thường là như
vậy. Vì vậy người bị tự tâm sinh ma, khi không tự chủ được chính mình, còn có một
loại tình huống như thế này xuất hiện. Ví dụ nói, khi một người vừa phát ra một
ý niệm bất chính, thì rất nguy hiểm. Có một ngày, thiên mục của họ khai mở, họ
nhìn thấy rất rõ ràng. Anh ta nghĩ: tại điểm luyện công này, chỉ thiên mục của
mình khai mở tốt nhất, có lẽ mình không phải là người tầm thường? Mình học được
Pháp luân Đại pháp của Lý Sư phụ, mình học được tốt như thế, mình giỏi hơn so
với người khác nhiều, có lẽ mình không phải là người tầm thường. Tư tưởng này
đã không đúng rồi. Anh ta nghĩ: không khéo mình cũng là một vị phật, ừ, để mình
nhìn kỹ chính mình xem. Anh ta vừa nhìn lại chính mình thì thật sự là phật. Vì
sao như vậy? Tại vì tất cả mọi vật chất nằm trong phạm vi không gian trường
chung quanh thân thể của chính họ, đều diễn hóa theo ý niệm của họ, cũng gọi là
tùy tâm biến hóa.
7) Những thứ gì đối ứng từ
trong vũ trụ đến, đều biến hóa theo ý niệm của họ, vì tất cả những gì ở trong
phạm vi không gian trường của họ, đều do họ điều khiển, bóng hình cũng là vật
chất tồn tại, cũng như vậy. Anh ta nghĩ: mình là phật không chừng, y phục mình
đang mặc có lẽ cũng là y phục của phật. Thế thì họ thấy áo quần họ mặc chính là
y phục của phật. Ồ! Mình thật là vị phật, vui mừng quá đỗi. Có thể mình không
phải là vị phật nhỏ, vừa nhìn, chính mình quả là vị phật lớn. Có lẽ mình còn
cao hơn Lý Hồng Chí nữa! Nhìn xem, à, mình cao hơn Lý Hồng Chí thật. Cũng có
người nghe văng vẳng bên tai những điều đó, con yêu ma đó đang can nhiễu họ, nói:
ông còn cao hơn Lý Hồng Chí, cao hơn Lý Hồng Chí bao nhiêu bao nhiêu đó. Anh ta
cũng tin. Chư vị không nghĩ xem từ nay về sau chư vị làm sao tu, chư vị đã từng
tu chưa, ai dạy chư vị tu? Vị phật thật xuống trần làm việc đều phải tu lại từ
đầu, công trước kia cũng không cho nữa, chỉ bất quá là nay tu được nhanh hơn. Như
thế đó, người này một mai sau khi xuất hiện vấn đề này, vậy thì họ khó mà tự
thoát ra được, lập tức cái tâm này khởi lên. Sau khi khởi dậy, thì họ dám nói
bất cứ điều gì: ta chính là phật, các người không cần theo ai học cả, ta chính
là phật rồi, ta sẽ dạy các người làm thế nào thế nào. Người này đã trở thành
như thế.
8) Ở Trường Xuân chúng ta
không phải cũng có người như thế sao? Lúc đầu là người cũng khá lắm, sau đó anh
ta quậy lung tung làm ra những điều này. Anh ta cho mình là phật rồi, cuối cùng
so với ai hắn đều cao hơn, chính là một người không tự chủ được lấy mình, tâm
chấp trước nổi dậy tạo thành như vậy. Tại sao lại xuất hiện hiện tượng này chứ?
Trong Phật giáo giảng: chư vị nhìn thấy gì, chư vị đừng để ý đến chúng, đều là
ma ảo, chư vị chỉ cần lo giữ mình nhập định tu lên. Tại sao họ không cho phép
chư vị nhìn, không cho chư vị chấp trước vào những thứ ấy? Chính là vì họ sợ
vấn đề này xuất hiện. Tu luyện trong Phật giáo không có một phương pháp tu
luyện bắt buộc, trong kinh thư cũng không có chỉ dẫn chư vị thế nào để tránh
khỏi điều này. Thích ca Mâu ni vào thời bấy giờ không có giảng pháp này, để
tránh vấn đề tự tâm sinh ma và tùy tâm biến hóa, ông liệt tất cả cảnh tượng
nhìn thấy trong lúc tu luyện đều nói là ma ảo. Vì vậy một khi có tâm chấp trước,
thì nẩy sinh ma ảo này, con người khó mà xua đuổi tránh khỏi chúng. Vậy là
người này có thể không khéo sẽ bị tiêu luôn, nhập ma luôn. Vì họ tự cho mình là
phật, họ đã bị nhập ma, cuối cùng còn có thể tự chuốc phụ thể hay những sự việc
khác, họ bị tiêu hủy hoàn toàn. Tâm của họ cũng đổi thành xấu, hoàn toàn rơi
xuống tận đáy, người như vậy rất nhiều. Ngay cả khóa học này cũng có người cảm
thấy họ rất giỏi, giọng nói thái độ của họ cũng khác. Chính họ đang là gì đây, ở
trong Phật giáo cũng cấm kỵ những điều này. Điều mà tôi vừa giảng đó lại là một
tình huống khác, đó gọi là tự tâm sinh ma, cũng gọi là tùy tâm biến hóa. Ở Bắc
Kinh có người học viên như vậy, vài vùng khác cũng có xuất hiện. Hơn nữa, can
nhiễu rất lớn đối với người tu luyện.
9) Có người hỏi tôi: thưa Sư
phụ, tại sao sư phụ không thanh lý những thứ này? Mọi người hãy nghĩ xem, nếu
chúng tôi thanh lý hết tất cả toàn bộ chướng ngại trên con đường tu luyện cho
chư vị, làm sao chư vị tu? Chính là dưới tình huống có sự can nhiễu của yêu ma
thì mới thể hiện ra là chư vị có tu tiếp được hay không, chư vị có chân chính
ngộ đạo được hay không, chư vị có chịu đựng can nhiễu được hay không, có kiên
định vững vàng trong pháp môn này hay không. Sóng lớn đãi cát, tu luyện chính
là việc như vậy, những gì còn lại mới là vàng thật. Chư vị không có hình thức
này can nhiễu, tôi nói sự tu luyện quá dễ dàng đối với con người, tôi thấy chư
vị tu được cũng quá dễ dàng. Các vị Đại giác ở tầng thứ cao thấy vậy trong tâm
càng bất bình: ông đang làm gì thế? Đây là độ nhân của ông sao? Trên đường
chướng ngại nào đều không có, tu một mạch đến nơi, đó là tu sao? Càng luyện
càng thoải mái, can nhiễu nào đều không có cả, như vậy có được không? Chính là
vấn đề này, tôi cũng đang cân nhắc về vấn đề này. Ở thời kỳ đầu, tôi đã xử lý đi
nhiều yêu ma như thế. Nếu cứ như thế mãi, tôi nghĩ cũng không đúng. Người ta
cũng nói với tôi: ông đã để cho họ tu được quá dễ dàng rồi. Con người chỉ có
chút khổ nạn đó của chính họ, chỉ một chút việc đó giữa người và người với nhau,
họ còn có rất nhiều tâm vẫn chưa vứt bỏ đi được! Trong mê hoặc, rối loạn đối
với bản thân Đại Pháp của ông có nhận thức được hay không vẫn còn là một vấn đề!
Có một vấn đề như thế, cho nên sẽ có sự can nhiễu, có sự khảo nghiệm thử thách.
Điều vừa giảng đó là một hình thức của yêu ma. Chân chính cứu độ một người rất
khó, nhưng hủy hoại một người thì quá dễ dàng. Một khi tâm của chư vị bất chính,
lập tức bị tiêu ngay.
No comments:
Post a Comment