BÀI GIẢNG THỨ SÁU (6A)
6A/ Tẩu hỏa nhập ma
1) Trong giới
tu luyện có một cách nói như thế này, gọi là tẩu hỏa nhập ma, ảnh hưởng cũng
khá lớn trong quần chúng. Đặc biệt là có những người đã đem sự tình này tuyên
dương quá rầm rộ, khiến cho một số người không dám luyện công nữa. Người ta vừa
nghe nói luyện công còn bị tẩu hỏa nhập ma, liền sợ đến nỗi không dám luyện nữa.
Thật ra thì tôi nói với mọi người rằng, tẩu hỏa nhập ma là hoàn toàn không tồn
tại.
2) Có nhiều người vì tâm của mình bất chính, tự chuốc lấy
những phụ thể. Chủ ý thức của chính mình không khống chế được bản thân mình, lại
còn tưởng đó là công. Thân thể đã bị phụ thể khống chế, điên đảo rối loạn, kêu
la gào thét. Người ta vừa thấy luyện công mà là như thế, sợ đến đỗi không dám
tập luyện nữa. Chúng ta có nhiều người còn tưởng đó chính là công, đó đâu có
phải là luyện công? Đó chỉ là một trạng thái thấp nhất thấp nhất của sự khử
bệnh khỏe thân, nhưng nó lại là rất nguy hiểm. Nếu tự chư vị đã quen thói như
thế, chủ ý thức của chư vị mãi không khống chế được lấy mình, thì thân thể của
chư vị có thể bị phó ý thức, hay các tín hiệu ngoại lai, hoặc những điều như là
phụ thể khống chế, thì có thể làm ra những hành động nguy hiểm, càng có sức phá
hoại quá lớn đối với giới tu luyện. Đó là do tâm của con người bất chính tạo
thành, chấp trước vào sự khoe khoang chính mình, đó không phải là tẩu hỏa nhập
ma. Có một số cũng không hiểu làm sao lại có thể trở thành thầy khí công, họ
cũng giảng tẩu hỏa nhập ma. Thật ra thì luyện công là không thể nào bị tẩu hỏa
nhập ma, đa số người ta biết danh từ này chủ yếu là từ trong những tác phẩm
nghệ thuật, qua những tiểu thuyết võ hiệp nào đó. Không tin chư vị lật thử các
sách cổ xưa, trong sách về tu luyện, không có những chuyện này. Đâu có gì là
tẩu hỏa nhập ma chứ? Hoàn toàn không thể xuất hiện sự tình như vậy.
3) Thông
thường người ta tin rằng tẩu hỏa nhập ma có mấy loại hình thức, hình thức mà
tôi vừa giảng qua cũng là một. Là do tâm của mình bất chính, đã chuốc lấy phụ
thể vào, đủ loại tâm thái như truy cầu khí công thái gì đó để khoe khoang chính
mình. Có người trực tiếp truy cầu công năng hay là luyện phải khí công giả, một
khi luyện, là tự mình mãi quen thói thả lỏng chủ ý thức của chính họ, không còn
biết gì nữa, thân thể giao phó cho người khác, điên đảo chuyếnh choáng, để cho
phó ý thức, hay các tín hiệu ngoại lai làm chủ thân thể của mình, làm những cử
động khác thường. Bảo họ nhảy lầu họ cũng nhảy lầu, bảo họ nhảy xuống nước họ
liền nhảy xuống nước. Chính họ cũng không muốn sống nữa, giao thân thể cho kẻ
khác. Đây không thuộc về tẩu hỏa nhập ma, nhưng đây là thuộc về luyện công lạc
lối sai đường, ngay từ lúc đầu đã cố ý làm như thế mà hình thành. Có rất nhiều
người tưởng rằng đong đưa đong đưa là luyện công, thật ra nếu là thật sự luyện
công trong trạng thái này, thì sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Đây không
phải là luyện công, mà là do tâm chấp trước và truy cầu của người thường tạo
thành.
4) Còn một tình huống khác là trong khi luyện công, khí bị
ứ tắc ở một nơi nào đó không thông suốt, khí lên đỉnh đầu không hạ xuống được, thì
họ sợ hãi. Thân thể con người là một tiểu vũ trụ, đặc biệt là công pháp của Đạo
gia, khi vượt quan, sẽ gặp sự rắc rối như vậy, vượt không qua được, thì khí sẽ
quanh quẩn nơi đó. Không chỉ nơi đỉnh đầu, ở các bộ phận khác cũng như vậy, nhưng
nơi nhạy cảm nhất của con người là đỉnh đầu. Khí lên đỉnh đầu rồi xông xuống, khi
không vượt qua được quan, thì họ sẽ cảm giác đầu nặng, đầu trương phình ra, có
hiện tượng như đội cái mũ khí dầy v. v. Nhưng khí nó không có bất cứ tác dụng
chế ước gì, nó cũng không thể dẫn đến cho con người xuất hiện rắc rối gì, cũng
hoàn toàn không thể sinh ra bệnh hoạn gì cả. Có những người không hiểu tình
huống chân thật của khí công, chỉ phát biểu loạn bậy những ý kiến huyền hoặc, kết
quả tạo thành một hiện tượng hỗn loạn. Người ta mới cho rằng khí lên đỉnh đầu
không thông xuống được thì bị tẩu hỏa nhập ma, hay bị lệch lạc v. v. Kết quả
làm cho rất nhiều người bản thân họ liền trở nên sợ hãi.
5) Khí lên
đỉnh đầu không xuống được, nó chỉ là trạng thái của một thời kỳ thôi, có người
thời gian này rất lâu, nửa năm cũng không xuống được. Nếu xuống không được thì
tìm một vị thầy khí công chân chính hướng dẫn một chút cũng có thể xuống được. Như
vậy chúng ta khi luyện công, không vượt qua được quan, khi khí không xuống được,
chúng ta hãy thử tìm nguyên nhân trên tâm tính, có phải là vướng mắc tại tầng
thứ đó thời gian quá lâu rồi hay không, nên đề cao đề cao tâm tính lên đi! Khi
chư vị chân chính đề cao tâm tính, thì chư vị thấy nó liền thông xuống ngay. Chư
vị một mực nhấn mạnh sự biến hóa công của bản thân mình, mà không nhấn mạnh đến
sự chuyển biến tâm tính của mình, nó chính là đang chờ tâm tính của chư vị nâng
cao lên, thì mới phát sinh sự biến đổi toàn diện được. Khí của con người thật
sự không thông thì sẽ không tạo nên vấn đề gì cả, thông thường đều là tác dụng
tinh thần của chính chúng ta, lại nghe những thầy khí công giả cho rằng khí lên
đỉnh đầu, là sẽ xuất hiện sai lệch gì đó, thì họ liền lo sợ. Sự lo sợ của họ
không khéo còn mang đến những điều rắc rối thật sự. Vì một khi chư vị sợ hãi, đó
chính là tâm khủng hoảng, đó không phải là tâm chấp trước hay sao? Khi tâm chấp
trước của chư vị xuất ra, phải chăng chư vị cần phải vứt bỏ đi tâm chấp trước
đó? Càng sợ hãi, thì càng có vẻ như bị bệnh, dứt khoát phải vứt bỏ tâm đó của
chư vị đi, để cho chư vị nhận được bài học này, từ đó mà vứt bỏ đi tâm khủng
hoảng sợ hãi này, để mà đề cao lên.
6) Trong
sự tu luyện ở tương lai người luyện công cũng không thoải mái, thân thể xuất
hiện rất nhiều loại công, đều là những thứ rất cường mạnh chuyển động qua lại
trong thân thể của chư vị, khiến chư vị khó chịu thế này, khó chịu thế kia. Nguyên
nhân mà chư vị thấy khó chịu chủ yếu là chư vị luôn sợ hãi thân thể của chư vị
bị bệnh gì đó, thật ra trong thân thể đã xuất ra những thứ mãnh liệt như thế, xuất
ra đều là công, đều là công năng, còn có rất nhiều sinh mệnh thể nữa. Nếu mà
chuyển động, chư vị sẽ cảm thấy thân thể ngứa ngáy, đau đớn và khó chịu v. v. Cảm
giác ở các đầu dây thần kinh thì rất bén nhạy, đủ loại trạng thái đều sẽ xuất
hiện. Chỉ là thân thể của chư vị khi chưa được chuyển biến bởi vật chất cao
năng lượng, đều có các cảm giác như thế, đó vốn là điều tốt. Làm một người tu
luyện, chư vị cứ mãi xem mình là người thường, cứ mãi cho rằng là có bệnh, thì
làm sao luyện đây? Kiếp nạn đến trong khi chúng ta luyện công, chư vị còn xem
mình như người thường, tôi nói tâm tính của chư vị lúc ấy đã bị rơi xuống ở mức
độ người thường rồi. Chính là trên một vấn đề này, ít nhất chư vị đã bị rơi
xuống tầng thứ của người thường rồi.
7)
Chúng ta làm một người luyện công chân chính, nên đứng trên tầng thứ rất cao để
xem xét vấn đề, thay vì xem vấn đề với quan điểm của người thường. Khi chư vị
cho là có bệnh, vậy không khéo có thể dẫn đến có bệnh rồi, vì khi chư vị vừa
nghĩ rằng nó có bệnh, thì tâm tính của chư vị cũng chỉ cao bằng người thường mà
thôi. Luyện công và tu luyện chân chính, đặc biệt là trong trạng thái này, nó
không thể nào dẫn đến có bệnh được. Mọi người đều biết, đối với những người
thật sự bị bệnh, bẩy phần do tinh thần, ba phần là bệnh. Thông thường là tinh
thần của người ta bị suy sụp trước, trước tiên không chịu nổi, gánh chịu quá
nặng, theo đó khiến cho bệnh tình chuyển biến cấp kỳ, thông thường đều là như
vậy. Lấy một ví dụ: trước kia có một người, cột chặt họ trên giường, cầm cánh
tay của họ lên, bảo là cắt cho họ chảy máu. Sau đó bịt mắt của họ lại, cứa một
đường vào cổ tay của họ (hoàn toàn không để máu của họ chảy,) mở vòi nước máy
cho họ nghe tiếng giọt tí tách, họ liền tưởng rằng chính máu của mình đang nhỏ
giọt xuống, không bao lâu, người này chết thật. Thật ra thì hoàn toàn không để
máu họ chảy, chảy là nước máy, chính tinh thần của họ đã dẫn đến sự tử vong. Khi
chư vị cứ mãi cho rằng mình có bệnh, không khéo chư vị đã dẫn đến cho mình
thành có bệnh. Vì tâm tính của chư vị đã bị rơi xuống trên cơ sở của người
thường, vậy thì người thường đương nhiên là phải bị bệnh.
8) Là người luyện công, chư vị cứ luôn cho rằng nó là bệnh,
trên thực tế chính là chư vị đang cầu, chư vị cầu bị bệnh, thì bệnh đó ép nhập
vào được. Làm một người luyện công thì tâm tính cần phải cao. Chư
vị không nên cứ mãi lo sợ là bệnh, lo sợ là bệnh cũng là tâm chấp trước, cũng
sẽ mang đến phiền phức cho chư vị. Trong lúc tu luyện cần phải tiêu nghiệp, tiêu
nghiệp thì phải đau đớn, làm sao tăng công trong sự thoải mái được! Nếu không
thì tâm chấp trước của chư vị làm sao dứt được? Tôi kể cho chư vị nghe một câu
chuyện trong Phật giáo: quá khứ có một người bỏ ra rất nhiều công sức mới tu
thành La hán. Người này sắp đắc được chính quả, tu thành La hán họ không vui
mừng được sao? Vượt ra ngoài tam giới rồi! Sự vui mừng này chính là tâm chấp
trước, tâm hoan hỷ. La hán phải là vô vi, tâm bất động, vậy là ông ta bị rớt
xuống, hoài công tu luyện. Đã hoài công tu luyện, thì phải tu lại từ đầu chứ, lại
tu dần lên, với rất nhiều công khó lại tu đến nơi. Lần này ông ta sợ, trong tâm
tự nhắc nhở: mình chớ nên vui mừng, nếu vui mừng lại bị rơi xuống nữa. Một khi
ông ta lo sợ thì lại bị rơi xuống. Lo sợ cũng là một loại tâm chấp trước.
9)
Còn có một tình huống nữa chính là có người bị bệnh tâm thần, liền nói họ bị
tẩu hỏa nhập ma. Cũng có người còn chờ tôi trị bệnh tâm thần cho họ! Tôi nói
bệnh tâm thần không phải là bệnh, tôi cũng không có thì giờ để quan tâm đến
những chuyện ấy. Vì sao? Vì người bệnh tâm thần họ không có độc tố của bệnh, trong
thân thể không có biến chứng của bệnh, không có ung nhọt lở loét, theo tôi xem
thì đó không phải là bệnh. Bệnh tâm thần chính là vì chủ ý thức của con người
quá yếu đuối. Yếu đuối đến thành độ nào? Giống như một người mãi không muốn đảm
đương làm chủ nhà của chính mình, chủ nguyên thần của người bị bệnh tâm thần là
như thế. Họ không muốn cai quản cái thân thể này nữa, chính họ luôn luôn mê
muội mơ hồ, tinh thần mãi không phấn khởi lên được. Lúc bấy giờ phó ý thức hay
tín hiệu ngoại lai sẽ đến can nhiễu họ. Các không gian có nhiều tầng thứ như
thế, đủ loại tín hiệu đều đến can nhiễu họ. Hơn nữa chủ nguyên thần của con
người có thể đã làm những điều không tốt trong đời trước, còn có các chủ nợ có
thể muốn hại họ, đủ thứ sự việc cũng sẽ xuất hiện. Chúng tôi nói bệnh tâm thần
chính là sự việc như thế. Hỏi tôi làm sao trị cho chư vị? Tôi nói rằng người
bệnh tâm thần thật sự chính là như thế. Vậy phải làm sao đây? Giáo dục họ, để
tinh thần họ phấn khởi lên, nhưng rất khó làm được. Chư
vị xem bác sĩ trong bệnh viện tâm thần, cầm cây châm điện giơ lên, ngay tức thì
bệnh nhân hoảng hốt, đến một câu nói nhảm cũng không nói nữa. Tại sao vậy? Lúc
bấy giờ tinh thần của chủ nguyên thần tỉnh lại, họ sợ điện giật họ.
10) Thường
thường khi một người bước vào cửa tu luyện rồi thì thích tiếp tục luyện mãi. Phật
tính mọi người cũng có, tâm tu đạo mọi người đều có. Vì vậy, một mai học được
công, có nhiều người sẽ theo đuổi công đó luyện suốt đời. Bất kể là họ có tu
lên được hay không, có đắc được pháp hay không, đằng nào họ cũng có cái tâm cầu
đạo, họ luôn muốn luyện. Người ta đều biết người này luyện công, người đồng
nghiệp trong văn phòng biết, phố phường cũng biết, hàng xóm láng giềng đều biết
họ luyện công. Nhưng mọi người hãy nghĩ xem, chân chính tu luyện, những năm
trước đây ai làm chuyện như thế? Không có ai làm cả, chỉ có chân chính tu luyện
thì đường đời của họ mới được thay đổi. Mà họ là một người thường, chỉ luyện
công để khử bệnh khỏe thân, thì ai thay đổi đường đời cho họ? Người thường mà, đến
một ngày nào đó bị bệnh, đến ngày nào đó gặp phải chuyện rắc rối gì đó, một
ngày kia không chừng bị bệnh tâm thần, hoặc trút hơi thở cuối cùng, cuộc đời
của người thường là như thế. Chư vị thấy họ ở
công viên luyện công, thật ra không hẳn là họ tu luyện chân chính, họ muốn tu
lên trên tầng thứ cao, nhưng lại không đắc được chính pháp, họ cũng không tu
lên được. Họ chỉ có nguyện vọng muốn tu lên trên tầng thứ cao, nhưng họ vẫn còn
là người luyện công trong sự khử bệnh khỏe thân của tầng thứ thấp. Không có ai
thay đổi con đường đời cho họ, thì họ vẫn phải bị bệnh. Không trọng đức bệnh
cũng không khỏi được, không thể nói rằng luyện công rồi thì bệnh gì cũng không
có.
11) Họ phải
chân chính tu luyện, chú trọng tâm tính, tu luyện chân chính thì mới khử bệnh
được. Vì luyện công không phải là thể thao, mà là điều vượt xa người thường. Vậy
thì phải cần có cái lý và tiêu chuẩn càng cao hơn để yêu cầu người luyện công, tất
nhiên cần phải làm được thì mới đạt đến mục đích. Nhưng nhiều người đều không
làm theo được như vậy, họ vẫn là người thường, cho nên đến lúc họ vẫn phải bị
bệnh. Có một ngày đột nhiên họ bị nghẹt mạch máu não, đột nhiên bị bệnh này, mắc
phải bệnh kia, hoặc là có một ngày nào đó họ bị bệnh tâm thần. Họ luyện công
thì ai cũng đều biết, một mai người này bị bệnh tâm thần, người ta bèn chụp lên
một cái mũ lớn, cho rằng họ luyện công nên bị tẩu hỏa nhập ma. Mọi người nghĩ
xem, làm như vậy có hợp lý không? Người ngoại cuộc đâu có hiểu, chúng ta là
người trong cuộc, nhiều người luyện công cũng còn khó hiểu được đạo lý chân
chính trong đó. Nếu người này ở nhà bị bệnh tâm thần thì còn dễ nói hơn, người
ta sẽ nói là họ vì luyện công mà luyện ra như vậy; nếu họ bị bệnh tâm thần ngay
nơi trường luyện công thì tai hại vô cùng, cái mũ lớn kia sẽ chụp lên, gỡ cũng
gỡ không ra. Luyện công dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, báo chí đều đăng tin này lên. Có
người chỉ biết nhắm mắt mà phản đối khí công: quý vị xem, vừa mới ở nơi đó tập
luyện còn tốt, bây giờ thì ra nông nỗi này. Làm một người thường, tất cả những
gì đến nó sẽ đến, họ có thể còn xuất hiện các chứng bệnh khác, hay xuất hiện
nhiều điều rắc rối khác nữa, đều nói là vì luyện công mà luyện ra, có hợp lý
không? Cũng giống như bác sĩ trong bệnh viện chúng ta, phải chăng họ là bác sĩ,
suốt đời họ vĩnh viễn không được bệnh nữa sao, có thể nào nhận thức như vậy
được?
12) Vì vậy mà
nói, có nhiều người họ không hiểu tình huống chân thật của khí công, họ cũng
không thông hiểu cái lý trong đó, liền nói bậy. Một mai có vấn đề gì xảy ra, mũ
nào cũng gắn lên cho khí công. Khí công được phổ biến trên xã hội một thời gian
rất ngắn, có nhiều người ôm giữ một quan niệm cố chấp, mãi không thừa nhận khí
công, phỉ báng khí công, và chối bỏ khí công, cũng không biết họ có một loại
trạng thái tâm lý gì, mà họ ghét cay ghét đắng khí công, như là có liên can gì
đến họ vậy, vừa đề cập đến khí công thì cho là duy tâm. Khí công là khoa học, là
khoa học cao cấp hơn. Chỉ vì quan niệm của loại người này quá cố chấp, tri thức
quá hạn hẹp, mới tạo thành như thế.
13)
Còn có một tình huống nữa, trong giới tu luyện có một loại gọi là khí công thái,
tinh thần của loại người này là hoang mang, nhưng họ cũng không phải là tẩu hỏa
nhập ma, họ rất là lý trí. Trước hết tôi nói khí công thái là sự việc gì. Mọi
người đều biết, chúng ta luyện công chú trọng đến vấn đề căn cơ. Tất cả các
quốc gia trên toàn thế giới, đều có những người tin tưởng kính ngưỡng tôn giáo,
còn tại Trung Hoa hằng mấy nghìn năm nay đều có người tín ngưỡng Phật giáo và
Đạo giáo, tin rằng ở hiền gặp lành, ác lai ác báo. Nhưng có những người không
tin, nhất là trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa là bị phê phán, nói là mê tín.
Có những người họ cho rằng những gì không thể hiểu được, chưa được học từ sách
vở, khoa học ngày nay chưa phát triển đến bước đó, hoặc là những sự vật chưa
được nhận thức biết đến, họ dứt khoát nói là mê tín. Loại người như thế mấy năm
trước đây rất nhiều, hiện nay tương đối ít hơn. Bởi vì có những hiện tượng cho
dù chư vị không thừa nhận chúng, chúng đã thực sự phản ảnh vào trong không gian
của chúng ta rất rõ ràng. Dù chư vị không dám nhìn thẳng chúng, nhưng hiện nay
người ta đã dám đem chúng ra nói rồi, người ta cũng hiểu biết vài tình huống về
luyện công qua những gì tai nghe mắt thấy.
14)
Có những người cố chấp đến thành độ như thế này: chư vị vừa nói đến khí công, họ
đã cười chư vị từ trong tâm, họ cho rằng chư vị bày vẽ những điều mê tín, thật
quá buồn cười. Chư vị vừa nói đến hiện tượng
trong khí công, thì họ cho rằng người như chư vị thật quá ngu muội. Loại người
này tuy rằng cố chấp, nhưng căn cơ không nhất định là không tốt. Căn cơ của
người này nếu là tốt, họ muốn luyện công, thiên mục có thể được khai mở đến
tầng thứ rất cao, còn xuất được công năng nữa. Họ không tin tưởng khí công, nhưng
họ không thể bảo đảm được chính họ sẽ không bị bệnh. Nếu bị bệnh họ phải đi
bệnh viện khám bệnh, tây y chữa không lành, đến Trung y chữa, Trung y khám cũng
không lành, phương thuốc thầy lang cũng chữa không lành, lần này họ mới nghĩ
đến khí công. Họ ngẫm nghĩ: mình đi thử vận may, xem khí công có thật sự chữa
trị lành bệnh cho mình chăng? Họ đến với sự ngần ngại. Vì căn cơ rất tốt, ngay
khi họ vừa bắt đầu luyện công, tức thời họ đã luyện được rất khá. Có thể có một
sư phụ nào đó để mắt đến, hay là một sinh mệnh cao cấp nào ở không gian khác
giúp họ một chút. Chỉ một chút đó thiên mục của họ được khai mở, hoặc là ở
trong trạng thái bán khai ngộ. Thiên mục được khai mở đến tầng thứ rất cao, nhìn
thấy ngay một ít tình huống chân thật của vũ trụ, vả lại còn có được công năng.
Chư vị nói xem, loại người như thế thấy được
những tình huống như vậy, thì đầu óc của họ có chịu nổi không? Chư vị nghĩ tâm thái đó của họ là như thế nào? Những điều
từ trước đến nay cho là mê tín, tuyệt đối không thể có được sự tình như thế, những
điều mà khi ai nêu lên thì thấy buồn cười, nay lại triển hiện rõ ràng thiết
thật trước mắt của họ, lại còn tiếp xúc được một cách thực tại rõ ràng. Thì đầu
óc họ không thể chịu đựng nổi, áp lực tinh thần đối với họ quá lớn, những lời
nói ra người khác tiếp thu không nổi, mặc dù tư duy của họ rất mạch lạc không
rối loạn, chính là họ không quân bình được sự quan hệ giữa hai bên. Họ phát
hiện, những sự việc mà nhân loại làm đều là sai, nhưng ở bên kia thường thường
là đúng. Theo bên kia mà làm, thì người ta cho là họ sai. Người ta không hiểu
được, cho nên nói người này luyện công bị tẩu hỏa nhập ma.
15) Thật ra thì họ không phải là tẩu hỏa
nhập ma, đại đa số người luyện công chúng ta hoàn toàn không có hiện tượng này
xuất hiện. Chỉ có những người đặc biệt cố chấp mới xuất hiện loại khí công thái
này. Chúng ta những người ngồi nơi đây có nhiều người đã được khai mở thiên mục,
tương đối nhiều. Họ đã nhìn thấy rõ ràng thực tại những điều ở ngoài không gian
khác, họ không cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy rất hay, đầu óc không bị kích thích
gì, cũng không xuất hiện loại khí công thái này. Người nào sau khi xuất hiện
khí công thái, thì rất lý trí, lời nói hoàn toàn có tính triết lý, và rất mạch
lạc. Chỉ là lời họ nói ra, người thường không tin được. Có lúc họ nói với chư
vị, nói họ đã gặp người quá cố gì gì đó, người ấy bảo họ làm gì đó. Người
thường họ tin được sao? Sau này họ đã hiểu ra, những điều này nên giữ trong tâm
của mình, không thể nói ra. Sau khi sắp xếp cân bằng quan hệ giữa hai bên thì
tốt lành lại. Thông thường những người này đều kèm theo công năng tồn tại, đây
cũng không phải là tẩu hỏa nhập ma.
16)
Còn một tình huống khác nữa gọi là chân phong, loại tình huống này cực kỳ hiếm
thấy. Chân phong mà chúng tôi nói đây không phải là điên thật, không phải ý
nghĩa đó, ý nghĩa là tu chân. Chân phong là như thế nào? Tôi nói, trong những
người tu luyện, một trăm ngàn người mới có thể có một người như vậy, rất hiếm
thấy. Cho nên nó không có mang tính cách phổ biến, cũng không tạo nên ảnh hưởng
đối với xã hội.
17)
Thông thường chân phong có một điều kiện tiên quyết, chính là căn cơ của người
này phải rất là tốt, còn phải là lớn tuổi. Đã là lớn tuổi, mà muốn tu luyện thì
không kịp nữa. Căn cơ rất tốt thông thường là đến kèm theo sứ mệnh, là đến từ
tầng thứ cao. Ai nấy đến xã hội người thường này đều sợ hãi, vì sau khi đầu não
được tẩy đi rồi thì không còn nhận biết ai cả. Xuống đến ở hoàn cảnh xã hội
người thường này, sự can nhiễu của người ta đối với họ, khiến cho họ trọng danh,
trọng lợi, cuối cùng bị rơi xuống, vĩnh viễn không có ngày chui đầu ra khỏi, vì
vậy ai cũng không dám xuống đây, ai cũng sợ hãi. Có người như thế này đã đến
đây, sau khi đến, ở giữa người thường họ thật sự đã không được nữa, thật sự là
phải rơi xuống, suốt đời làm nhiều điều xấu. Khi con người vì đời sống mà đi
tranh giành cho lợi ích cá nhân thì sẽ làm nhiều điều xấu, và sẽ thiếu nợ rất
nhiều thứ. Sư phụ của họ nhìn thấy người này sắp bị rơi xuống. Nhưng họ lại là
một người có quả vị, không thể để cho họ tùy tiện rơi xuống như thế! Phải làm
thế nào đây? Cũng lo lắng lắm, không có cách nào khác để bảo họ tu luyện, lúc
bấy giờ đi đâu tìm sư phụ? Họ phải bắt đầu quay trở về, tu trở về. Nhưng nói
sao dễ vậy? Tuổi đã lớn, tu cũng không còn kịp nữa, đi đâu mà tìm một công pháp
tính mệnh song tu chứ?
18) Nhất định phải là người có căn cơ tuyệt tốt, trong tình
huống cực kỳ đặc thù này, thì mới sử dụng biện pháp làm cho họ điên. Cũng chính
là tuyệt đối không còn hy vọng nữa, và ở trong tình trạng tự mình không thể
quay trở về được, thì mới có thể sử dụng đến biện pháp này, tức là làm cho họ
điên, bằng cách làm bế tắc một bộ phận nào trong đại não của họ. Ví dụ con
người chúng ta sợ lạnh, sợ bẩn, vậy thì làm bế tắc phần sợ lạnh trong đại não
của họ, làm bế tắc các phần sợ bẩn của họ. Sau khi một vài bộ phận của họ bị bế
tắc, tinh thần của người đó sẽ xuất hiện vấn đề, thật sự khùng khùng điên điên.
Nhưng thường thường những người như vậy không làm điều xấu, không mắng chửi ai,
cũng không đánh ai, thông thường còn làm việc tốt, nhưng với chính bản thân họ
thì lại là rất tàn khốc. Vì họ không biết lạnh, cho nên mùa đông mà họ chạy
chân không trên tuyết, chỉ mặc áo chiếc, lạnh cóng đến độ chân bị nứt nẻ chảy
máu; vì họ không biết bẩn, nên họ dám ăn cả phẩn, họ cũng dám uống cả nước tiểu.
Trước kia tôi biết có một người như thế, phân ngựa đông lạnh cứng ngắc, mà họ
gặm như thể là thơm ngon lắm, họ chịu đựng được các đau khổ mà người thường
trong trạng thái tỉnh táo không thể nào chịu đựng được. Chư
vị nghĩ thử họ bị điên như vậy thì phải chịu bao nhiêu điều khổ, đương nhiên họ
thường thường có công năng tồn tại kèm theo, thông thường là những bà lớn tuổi.
Trước kia các bà già thường bó chân, vậy mà bức tường cao hơn hai mét, chạy tới
phóc một cái là nhảy qua được. Người nhà thấy bà ta điên, và luôn bỏ chạy ra
ngoài, bèn khóa bà ta trong nhà. Đợi người nhà đi vắng, vừa chỉ ngón tay thì ổ
khóa mở ra, liền đi ra ngoài. Vậy thì dùng sợi dây xích bằng sắt khóa lại xem, đợi
người nhà đi vắng, chỉ vung một cái là dây xích tung ra. Giữ cũng không giữ
được bà, như thế nên bà chịu khổ rất nhiều. Vì bà chịu đựng khổ cực quá ghê gớm,
và đến quá dữ dội, bà sẽ trả xong thật nhanh những thứ xấu mà bà đã nợ. Tối đa
không quá ba năm, thông thường khoảng một hay hai năm là xong, cái khổ này chịu
đựng quá lớn. Vượt qua xong rồi mới chợt tỉnh hiểu rõ, vì vậy bà ta xem như đã
tu luyện hoàn thành, cho nên lập tức được khai công, các loại thần thông đều
được xuất hiện. Trường hợp này rất hiếm, rất hiếm, trong lịch sử có chuyện như
thế, cũng không phải những người có căn cơ thông thường mà để cho chư vị dùng
cách này được. Mọi người đều biết có nhà sư điên, ông đạo sĩ khùng, trong lịch
sử đích thực là có, có ghi chép lại, chuyện nhà sư điên quét Tần Cối, chuyện
đạo sĩ khùng, điển tích như vậy có rất nhiều.
19)
Tẩu hỏa nhập ma, chúng tôi khẳng định rằng điều đó không có. Nói có người nào
đó tẩu được hỏa, thật sự làm được như vậy, tôi cho rằng người này quá tài tình.
Mở miệng phun ra được lửa, đưa tay là phát được lửa, châm lửa hút thuốc vừa đưa
tay thì có lửa ngay, tôi nói đó là công năng.
No comments:
Post a Comment