BÀI GIẢNG THỨ NĂM (5G)
5G/ Khai quang
1)
Tượng phật được chế tạo ra từ công xưởng chỉ là một sản phẩm nghệ thuật. Khai
quang chính là thỉnh mời một pháp thân của phật đến ngự trên tượng phật, rồi
sau đó cúng bái thờ phụng tượng phật như một thân thể hữu hình nơi người thường.
Người luyện công có tâm kính ngưỡng này, trong lúc tu luyện, pháp thân trên
tượng phật sẽ hộ pháp cho họ, chăm sóc cho họ, bảo vệ cho họ, đây là mục đích
chân chính của sự khai quang. Chỉ khi trong nghi lễ khai quang chính thức phát
xuất chính niệm, hoặc là có vị Đại giác ở tầng thứ rất cao, hay có người tu
luyện ở trên tầng thứ rất cao sẵn có loại uy lực ấy thì mới làm được việc này.
2)
Trong chùa giảng rằng tượng phật phải được khai quang, họ cho rằng tượng phật
chưa được khai quang thì không linh thiêng. Ngày nay các hòa thượng trong chùa,
các đại pháp sư chân chính đều không còn ở trên thế gian nữa. Sau cuộc đại cách
mạng văn hóa, các tiểu hoà thượng trong chùa có người chưa được chân truyền, nay
lên làm trụ trì, có rất nhiều điều bị thất truyền. Nếu hỏi khai quang để làm gì?
Họ trả lời: khai quang rồi tượng phật sẽ linh thiêng. Cụ thể linh thiêng ra sao
họ cũng không nói rõ được. Vì vậy họ chỉ là biết cử hành nghi thức, đặt một tập
kinh văn nhỏ vào trong tượng phật, sau đó lấy giấy dán kín lại và hướng vào đó
niệm kinh, họ nói là đã khai quang xong. Nhưng có đạt được khai quang hay không?
Còn phải xem họ niệm kinh như thế nào. Thích ca Mâu ni giảng chính niệm, phải
nhất tâm bất loạn mà niệm kinh thì mới thật sự làm rúng động thế giới của pháp
môn mà họ đang tu đó, thì mới mời được vị giác giả đến. Pháp thân của vị Đại
giác đó đến ngự trên tượng phật, thì mới đạt được mục đích khai quang.
3)
Có những hòa thượng đang ở nơi đó niệm kinh, trong tâm thì nghĩ: một lát nữa
khai quang xong, trả tôi bao nhiêu tiền nhỉ? Hay là vừa niệm vừa nghĩ: ai ai đó
đối với tôi không tốt. Họ ở đó họ cũng thôn tính lẫn nhau, thời kỳ mạt pháp
hiện nay, không thừa nhận loại hiện tượng này cũng không được, nơi đây chúng
tôi không phải phê bình Phật giáo, trong thời kỳ mạt pháp có nhiều chùa đã mất
đi sự thanh tịnh. Khi trong đầu họ nghĩ những thứ ấy, phát ra ý niệm không tốt
như thế, mà vị Đại giác đó đến ngự chăng? Hoàn toàn không thể nào đạt đến mục
đích khai quang. Nhưng không phải tuyệt đối, cũng có chùa tự cá biệt và đạo
quang vẫn còn rất tốt.
4)
Tại một thành phố nọ, tôi thấy một vị hòa thượng, với đôi bàn tay đen nhem
nhuốc. Lấy một tập kinh văn nhét vào trong tượng phật, dán lại, rồi miệng lẩm
bẩm vài lời gì đó, thế là xem như đã khai quang xong. Lại lấy một tượng phật
khác, lại lẩm bẩm vài câu, mỗi lần khai quang thì được bốn mươi đồng. Ngày nay
hòa thượng đã cho đó là món hàng buôn bán, nhờ khai quang tượng phật để kiếm
tiền. Nhìn kỹ lại tôi thấy chưa được khai quang, hoàn toàn không khai quang
được, hiện nay những vị hòa thượng đó còn dám làm cả sự việc như thế. Tôi còn
thấy một việc gì nữa? Trong chùa có một người, hình như là cư sĩ, nói là khai
quang cho tượng phật, ông ta cầm một cái gương hướng lên mặt trời và lấy những
tia ánh sáng đó chiếu rọi lắc lư trên thân tượng phật, ông nói khai quang đã
hoàn tất. Đã đến thành độ buồn cười như thế! Phật giáo ngày nay đã phát triển
đến một bước như vậy, mà nó lại là một hiện tượng rất thông thường nữa chứ.
5)
Tại Nam Kinh có đúc một tượng phật bằng đồng thật to, đem đặt trên núi Đại Dư
Sơn ở Hồng Kông, một tượng phật rất lớn. Rất nhiều hòa thượng khắp thế giới đều
đến để làm lễ khai quang cho tượng phật này, trong đó có một vị hòa thượng cầm
một cái gương, hướng về mặt trời lấy những tia ánh sáng chiếu rọi lắc lư ở trên
mặt tượng phật và nói là khai quang. Trong một buổi lễ trọng đại như thế, trong
một trường hợp nghiêm trang như thế mà làm sự việc như vậy, tôi cảm thấy thật
là đáng buồn! Không trách gì, Thích ca Mâu ni giảng: đến thời kỳ mạt pháp, hòa
thượng tự thân cũng khó độ, độ người càng khó hơn nữa. Thêm vào đó có nhiều hòa
thượng còn dựa trên quan điểm riêng của họ mà giải thích kinh phật, cả đến kinh
gì đó của Vương Mẫu nương nương cũng lọt vào trong chùa, các sách không thuộc
về kinh điển của Phật giáo cũng lọt vào trong chùa, làm hỗn loạn bậy bạ, ngày
nay thật loạn. Đương nhiên, hòa thượng tu luyện chân chính vẫn còn có, họ vẫn
còn khá tốt. Trên thực tế khai quang là thỉnh mời pháp thân của vị Đại giác đến
mà khi đã ngự trên tượng phật, thì là khai quang rồi.
6)
Vậy nếu tượng phật đó chưa được khai quang thì không thể thờ cúng được, thờ
cúng rồi thì sẽ đem lại hậu quả rất nghiêm trọng. Hậu quả nghiêm trọng gì? Ngày
tay, người ta nghiên cứu về khoa học thân thể con người đã phát hiện ra rằng, ý
niệm của con người, tư duy trong đại não của con người là có thể sinh ra được
một loại vật chất. Chúng tôi trong tầng thứ rất cao nhìn thấy rằng nó thật sự
là một loại vật chất, nhưng loại vật chất này lại không có hình thức như sóng
điện não mà chúng ta hiện nay nghiên cứu phát hiện ra, mà có hình thức của một
đại não hoàn chỉnh. Bình thường khi một người thường suy nghĩ vấn đề gì thì
phát xuất ra một thứ có hình thái của đại não, vì nó không có năng lượng, phát
xuất ra không bao lâu thì tan mất, còn năng lượng của người luyện công thì thời
gian giữ được lâu hơn nhiều. Đây không phải nói rằng tượng phật đó có tư tưởng
sau khi được sản xuất ra từ công xưởng, không có. Có những tượng phật chưa qua
sự khai quang, mặc dầu họ có đem đến chùa cũng không đạt được mục đích khai
quang. Nếu tìm một thầy khí công giả nào đó, hay là người tà môn ngoai đạo đi
khai quang, thì còn nguy hiểm hơn nữa, con chồn, con cáo sẽ đến trốn trên đó.
7)
Như vậy nếu tượng phật chưa được khai quang, chư vị vừa lên cúng lạy, thì vô
cùng nguy hiểm. Nguy hiểm đến thành độ nào? Tôi đã giảng rằng nhân loại phát
triển đến ngày hôm nay, tất cả đều đang bại hoại, trong toàn xã hội, trong toàn
vũ trụ, mọi sự đều nối tiếp theo nhau xảy ra bại hoại, tất cả mọi sự việc trong
người thường chúng ta đều là do chính mình tạo nên. Muốn cầu chính pháp, muốn
theo chính đạo cũng khó, nhiều sự can nhiễu đến từ khắp mọi phương diện. Muốn
cầu phật, ai là phật? Muốn cầu cũng khó. Không tin để tôi giảng ra: nếu người
đầu tiên bái lạy trước một tượng phật chưa được khai quang thì tai hại vô cùng.
Hiện nay có mấy ai đi lễ phật trong tâm muốn cầu phật để tu thành chính quả? Những
người như thế thì quá ít. Mục đích của đại đa số người lạy phật là gì? Tiêu tai,
giải nạn, phát tài, cầu những thứ này. Đây là những điều trong kinh điển của
Phật giáo sao? Hoàn toàn không có những thứ của tầng lớp này.
8)
Người lạy phật nếu như là cầu tiền tài, hướng vào tượng phật bái lạy, hay là
tượng Quan âm Bồ tát, hoặc là phật Như lai mà nói: giúp cho con phát tài đi. Được
lắm, thế là một ý niệm hoàn chỉnh đã hình thành ra rồi, họ phát ra là hướng vào
tượng phật, cho nên lập tức phóng lên trên tượng phật này. Thân thể này tại
không gian khác, là biến lớn thu nhỏ được, khi bám lên trên cái thể đó, thì
tượng phật này có được một bộ óc, liền có được tư tưởng, nhưng lại chưa có thân
thể. Những người khác cũng đến bái lạy, bái lạy, bái lạy, thì cho nó một số
năng lượng nhất định. Đặc biệt nếu là người luyện công thì càng nguy hiểm hơn, vừa
bái lạy thì dần dần cho nó năng lượng, nó sẽ hình thành một thân thể hữu hình, nhưng
thân thể hữu hình này là hình thành tại không gian khác. Sau khi thành hình rồi
thì nó ở trong một không gian khác, nó biết được một số lý trong vũ trụ, vì thế
nó làm được chút việc cho con người, như vậy nó cũng tăng trưởng được một ít
công, nhưng nó giúp người là có điều kiện, có giá cao. Nó hành động tùy ý tại
không gian khác, khống chế người thường rất tự do dễ dàng. Thân thể hữu hình đó
có hình tượng giống y như hình tượng của phật, vậy là bái lạy ra một Quan âm Bồ
tát giả, phật Như lai giả, là do người bái lạy ra, hình dáng giống y như phật, hình
tượng của phật. Tư tưởng của phật giả, Bồ tát giả lại thật là xấu, là cầu tiền.
Nó được sinh ra trong không gian khác, nó có tư tưởng rồi, nó hiểu biết một
chút lý, nó không dám làm việc ác xấu to lớn, nhưng nó dám làm những việc xấu
nhỏ. Đôi lúc nó cũng giúp người, nếu không giúp người thì nó hoàn toàn là tà, thì
phải giết nó. Giúp như thế nào? Người nào đó đến cầu: cầu xin phật giúp đỡ giúp
đỡ cho con, nhà của con có người đang lâm bệnh. Được, sẽ giúp cho. Nó khiến cho
chư vị bỏ tiền vào thùng công đức, tư tưởng của nó là muốn tiền. Tiền bỏ vào
thùng công đức nhiều, sẽ làm cho bệnh của chư vị lành nhanh. Vì nó có một số
năng lượng nhất định, tại không gian khác nó thao túng được một người thường, đặc
biệt là những người có công đến bái lạy, thì càng nguy hiểm hơn. Người luyện
công cầu điều gì? Cầu tiền? Mọi người thử nghĩ, người luyện công cầu tài gì chứ?
Cầu cho thân nhân tiêu bệnh tiêu nạn chính là chấp trước tình cảm đối với thân
nhân. Muốn thay đổi vận mệnh của người khác sao, mỗi người đều có số mệnh riêng
của họ! Nếu chư vị bái lạy nó, vừa lẩm bẩm: giúp cho con phát chút tài đi. Tốt
lắm, nó giúp chư vị, nó chỉ mong chư vị cầu tiền, cầu càng nhiều càng tốt, như
vậy nó mới lấy được nhiều thứ của chư vị, trao đổi cân bằng. Sẵn có tiền của
người khác bỏ vào thùng công đức cho nó, nó để chư vị được. Được bằng cách nào?
Ra cửa nhặt được một túi tiền, tại sở làm phát chút tiền thưởng. Thế nào nó
cũng tìm cách để cho chư vị có được tiền, nó cũng không thể giúp chư vị vô điều
kiện chứ gì? Không mất thì không được, đem công của chư vị đưa cho nó một ít, vì
nó thiếu công, hoặc là lấy đi đan của chư vị mà đã luyện ra, nó muốn những thứ
này.
9)
Đôi khi những phật giả đó là rất nguy hiểm. Chúng ta nhiều người đã khai mở
thiên mục tưởng rằng mình đã nhìn thấy phật. Có người nói rằng hôm nay trong
chùa có một nhóm phật đến, phật đó tên gì đó, dẫn một nhóm đến. Nói hôm qua đến
một nhóm như thế nào đó, hôm nay đến một nhóm như thế kia, không bao lâu thì
rời đi, một nhóm khác lại đến. Là gì vậy? Chính là thuộc về một loại này đây. Chúng
không phải là phật thật, chúng là giả, những loại như vậy tương đối nhiều.
10)
Nếu tình huống này mà xuất hiện trong chùa, thì càng nguy hiểm hơn. Hòa thượng
mà bái lạy nó, thế thì nó liền cai quản hòa thượng đó: ngươi không phải bái lạy
ta sao? Rõ ràng là nhà ngươi đang bái lạy ta mà! Được lắm, chẳng phải nhà ngươi
muốn tu luyện sao? Ta sẽ lo cho nhà ngươi, và bảo nhà ngươi tu luyện như thế
nào. Nó an bài cho chư vị, vậy chư vị tu thành rồi, sẽ tu đến nơi nào? Nó an
bài cho tu, mà pháp môn nào ở trên cũng không nhận cả. Vì nó an bài cho, nên
tương lai chư vị phải chịu sự chi phối của nó. Đây không phải là chư vị uổng
phí công tu sao? Tôi nói nhân loại hiện nay muốn tu thành chính quả đều rất khó.
Loại hiện tượng thế này rất thông thường, chúng ta có nhiều người đã trông thấy
phật quang trong các vùng núi danh tiếng và những sông lớn, đại đa số đều là
thuộc về loại này, chúng có năng lượng, hiển hiện ra được. Vị Đại giác chân
chính không dễ gì hiển hiện ra.
11)
Trong quá khứ gọi là phật trên đời, đạo trên đời, tương đối ít, nhưng hiện nay
thì đặc biệt nhiều. Khi chúng làm những điều xấu, thì trên kia cũng phải giết
chúng, khi sắp bị giết thì chúng chạy vào ẩn núp trong tượng phật, thông thường
thì các vị Đại giác không muốn động đến cái lý của người thường các vị Đại giác
càng cao lại càng không phá hoại đến cái lý của người thường, một tí cũng không
động đến. Không lẽ đột nhiên sấm sét đánh vỡ tượng phật, họ không làm như thế, cho
nên chúng chạy vào ẩn núp trong tượng phật thì không can thiệp. Giết chúng
chúng biết được, chúng liền bỏ chạy. Vì vậy Quan âm Bồ tát mà chư vị thấy đó là
Quan âm Bồ tát sao? Phật mà chư vị thấy là phật sao? Thật là khó mà nói được.
12)
Nhiều người trong chúng ta có thể liên tưởng đến một vấn đề: thế tượng phật
trong nhà mình thì làm như thế nào đây? Có lẽ nhiều người nghĩ đến tôi. Để giúp
cho học viên tu luyện, tôi nói chư vị được phép làm như thế này: chư vị lấy
quyển sách của tôi (trong đó có hình của tôi), hoặc tấm hình của tôi, chư vị
tay giữ tượng phật, rồi bắt tay ấn theo thế hoa sen lớn, sau đó giống như cầu
xin tôi vậy cầu xin Sư phụ khai quang cho. Chỉ nửa phút là giải quyết vấn đề. Nói
với mọi người, chỉ hạn chế cho những người tu luyện của chúng ta, khai quang
cho thân bằng quyến thuộc thì không có hiệu quả, chúng tôi chỉ lo cho những
người tu luyện mà thôi. Có người nói đem hình của Sư phụ để ở nhà bà con bạn bè
để trừ tà, tôi đâu có phải đến đây để trừ tà cho người thường. Đây là một sự
bất kính vô cùng đối với Sư phụ.
13)
Giảng về vấn đề phật trên đời, đạo trên đời, còn có một tình huống nữa, thời cổ
xưa tại Trung Hoa có nhiều người tu luyện trong rừng sâu núi thẳm. Tại sao hiện
nay không còn nữa? Thật ra thì không phải không còn nữa, mà là không muốn cho
người thường biết đến, không thiếu đi chút nào cả, những người này đều đã có
công năng. Bao nhiêu năm nay không phải những người này không còn nữa, những người
này vẫn còn đó. Hiện nay trên thế giới vẫn còn mấy nghìn người, Trung Hoa nước
ta tương đối có nhiều hơn. Đặc biệt là những núi cao danh tiếng, những sông lớn
đều có, trong những núi cao cũng có. Họ dùng công năng phong tỏa cửa động lại, cho
nên chư vị không thấy được sự tồn tại của họ. Họ tu luyện khá chậm chạp, chiêu
thức của họ khá vụng về, họ không nắm được trung tâm của sự tu luyện. Trong khi
đó chúng ta nhắm thẳng vào tâm của con người, dựa vào đặc tính tối cao của vũ
trụ mà tu luyện, thể theo hình thức của vũ trụ mà tu luyện, đương nhiên công
tăng trưởng rất nhanh. Vì pháp môn tu luyện là hình kim tự tháp, chỉ có ở giữa
là con đường đại đạo. Còn những đường nhỏ ven hông, khi tu luyện thì tâm tính
không nhất định là cao, có thể tu chưa cao lắm cũng được khai công, nhưng so
với con đường đại đạo của sự tu luyện chân chính thì còn kém rất xa.
14) Họ cũng đang truyền dạy dẫn dắt đồ đệ để thừa kế, pháp
môn này của họ chỉ tu cao đến đó, tâm tính của họ cũng cao đến đó, cho nên đồ
đệ mà họ truyền đều tu lên cao đến mức đó thôi. Càng là thế gian tiểu đạo ven
lề thì càng có nhiều cách nói, phương pháp tu trì lại càng phức tạp, không nắm
được trung tâm để tu. Người ta tu luyện chủ yếu là tu tâm tính, họ lại không
biết được điểm này, họ tưởng rằng chỉ cần chịu khổ là tu luyện được. Vì vậy họ
trải qua một thời gian lâu dài, tu đến mấy trăm năm, cả ngàn năm, họ mới tăng
được một chút công đó. Thực tế họ không phải là nhờ chịu khổ mà tu ra được, vậy
làm thế nào tu đạt được đây? Cũng giống như con người vậy, lúc tuổi trẻ có rất
nhiều chấp trước; khi đến già, tùy theo tháng năm trôi qua, tương lai không còn
hy vọng nữa, tâm ấy tự nhiên buông bỏ, mài mòn xóa hết luôn, loại tiểu đạo này
cũng theo phương pháp đó. Khi tu lên họ nhờ ngồi thiền, định lực, chịu khổ, họ
phát hiện là công cũng tăng trưởng được. Nhưng họ không hiểu được rằng chính vì
tâm chấp trước của người thường kia của họ đã dần dần được mài mòn qua năm
tháng lâu dài trong gian khổ, từ từ tâm đó của họ bỏ đi rồi thì công cũng tăng
trưởng lên.
15)
Công Pháp chúng ta là có tính cách nhắm thẳng vào tâm, chân chính chỉ ra tâm ấy,
vứt tâm ấy đi, như vậy thì tu được sẽ rất nhanh. Tôi từng đến một số địa phương,
thường gặp những người này, đã tu rất nhiều năm rồi. Họ cũng nói: không ai biết
được chúng tôi ở tại đây, chuyện của ông chúng tôi cũng không quan tâm, không
quấy phá. Đây thuộc về hạng người khá tốt.
16)
Cũng có một số không tốt, không tốt chúng tôi cũng cần xử lý. Nêu một ví dụ, lần
đầu tiên khi tôi đến Quý Châu truyền công, đang trong lớp giảng, có một người
đến tìm tôi, nói rằng sư ông của họ muốn gặp tôi. Rằng sư ông của họ là ai ai
đó, đã tu luyện rất nhiều năm. Tôi vừa nhìn qua thấy người này mang âm khí, rất
không tốt, da mặt sáp vàng. Tôi nói tôi không đi gặp ông ta, không có thì giờ, từ
chối thẳng. Kết quả là ông già này không vui, bắt đầu quấy phá tôi, ngày nào
cũng đến phá rối tôi. Cá nhân tôi không thích sinh chuyện với ai, cũng không
đáng để cho tôi đối phó với hắn. Khi hắn ta đem những đồ không tốt đến thì tôi
dẹp sạch, dẹp sạch xong, tôi truyền pháp của tôi.
17) Xưa kia trong triều đại nhà Minh có một người tu đạo,
khi tu đạo thì có phụ thể rắn trên thân, sau đó người tu đạo này chưa tu thành
mà chết đi, con rắn đó chiếm lấy thân thể của người tu đạo, và tu ra thành hình
người. Sư ông của người kia chính là con rắn tu thành trong hình thể con người.
Vì bản tính của nó không thay đổi, lại biến thành một con rắn to lớn đến quấy
phá tôi. Tôi thấy nó quá lố không ra một thứ gì, tôi liền tóm bắt nó nắm trong
tay, dùng một loại công lực rất cường mạnh, gọi là hóa công, đánh tan phần nửa
thân dưới của nó, hoá ra thành nước, còn nửa thân trên của nó đã chạy thoát về.
18)
Có một hôm, đồ tôn của hắn ta tìm đến một trạm trưởng trạm phụ đạo của chúng
tôi tại Quý Châu, nói rằng sư ông của họ muốn gặp cô ta. Cô trạm trưởng này đến
nơi, vào đến một cái động tối âm u không trông thấy gì cả, chỉ thấy một cái
bóng đen ngồi đó, cặp mắt phóng ra ánh sáng màu xanh lục, vừa mở mắt thì động
thấy sáng, nhắm mắt lại thì động lại tối đen. Hắn ta dùng tiếng thổ ngữ nói: ông
Lý Hồng Chí lại đến nữa, lần này chúng tôi không ai dám làm những điều ấy nữa, tôi
đã sai. Ông Lý Hồng Chí đến để độ người. Người đồ tôn hỏi hắn: thưa sư ông, sư
ông đứng dậy đi, chân của sư ông làm sao thế? Hắn ta trả lời: tôi không đứng
dậy được, chân của tôi đã bị thương. Hỏi hắn vì sao bị thương, thì hắn ta bắt
đầu kể lại quá trình hắn phá đám như thế nào. Ở trên đại hội sức khỏe Đông
Phương ở Bắc Kinh vào năm 1993, hắn lại đến phá đám tôi. Vì hắn luôn làm điều
xấu, hắn phá hoại việc truyền Đại Pháp của tôi, cho nên tôi đã triệt để tiêu
hủy hắn. Sau khi bị tiêu hủy, sư tỷ, sư muội, sư huynh, sư đệ của hắn muốn đến
gây sự. Lúc đó tôi chỉ nói với họ vài lời, họ cảm thấy kinh hãi, vô cùng khiếp
sợ, không ai dám sinh sự nữa, cũng đã rõ sự việc như thế nào rồi. Một số trong
bọn họ vẫn hoàn toàn là người thường, dù đã tu luyện rất lâu. Đây là vài ví dụ
được nêu ra trong khi giảng về vấn đề khai quang.
No comments:
Post a Comment