Monday, August 19, 2013

5B


BÀI GIẢNG THỨ NĂM (5B)


5B/ Kỳ môn công pháp
     
1) Ngoại trừ công pháp của Phật gia và Đạo gia ra, còn có một loại Kỳ Môn công pháp, họ tự gọi mình là Kỳ Môn tu luyện. Đối với những công pháp tu luyện, người thường chúng ta thông thường có một sự nhận thức như thế này: Trung Hoa từ thời cổ xưa đến ngày hôm nay, người ta nhìn nhận công pháp của Phật gia và Đạo gia là phương pháp tu luyện chính thống, cũng gọi họ là chính pháp môn tu luyện. Kỳ Môn công pháp này chưa từng công bố trên thế gian, rất ít người biết đến sự tồn tại của nó, chỉ nghe nói đến qua các tác phẩm nghệ thuật.

          2) Có Kỳ Môn công pháp hay không? Có. Trong quá trình tu luyện của tôi, đặc biệt là những năm về sau, tôi đã gặp được ba vị cao nhân trong Kỳ Môn, truyền cho tôi những tinh hoa trong pháp môn của họ, những điều rất đặc biệt và độc đáo, rất là tốt. Chính là vì những thứ của họ rất đặc biệt độc đáo, cho nên những điều luyện ra rất quái dị, một người thông thường không hiểu nổi. Ngoài ra còn nói một câu, gọi là phi Phật phi Đạo, không tu phật không tu đạo. Khi người ta nghe rằng không tu phật cũng không tu đạo, nên gọi họ là Bàng môn tả đạo, họ tự gọi là Kỳ Môn công pháp. Gọi bàng môn tả đạo có một ẩn ý chê bai, xem thường, nhưng không có phản ý, không phải nói họ là tà pháp, điểm này là khẳng định. Theo sự hiểu biết từ trên mặt chữ cũng không có ý nghĩa là tà pháp. Từ xưa đến nay công pháp của Phật gia và Đạo gia được xem là chính pháp môn tu luyện. Công pháp này của họ khi chưa được người ta nhận thức đến, người ta nói nó là bàng môn, cửa bên hông, không phải là chính pháp môn. Còn tả đạo thì sao? Chữ tả có nghĩa là ngớ ngẩn, một đường lối ngây ngô không tinh khôn. Chữ tả trong từ ngữ của Trung Hoa cổ xưa thông thường có nghĩa là không khéo léo, là vụng về ngốc nghếch. Bàng môn tả đạo có một tầng ý nghĩa như thế.

          3) Tại sao Kỳ Môn không phải là tà pháp? Vì họ cũng đòi hỏi nghiêm khắc về tâm tính, họ cũng tu luyện dựa theo đặc tính của vũ trụ, họ cũng không đi ngược lại với đặc tính của vũ trụ và quy luật của vũ trụ, họ cũng không làm điều xấu ác, cho nên không thể nói họ là tà pháp. Bởi vì không phải đặc tính của vũ trụ này của chúng ta phù hợp với phương pháp tu luyện của Phật gia và Đạo gia, mà chính là phương pháp tu luyện của Phật gia và Đạo gia phù hợp với đặc tính của vũ trụ, nên mới trở thành chính pháp. Tu luyện của Kỳ Môn công pháp nếu phù hợp với đặc tính của vũ trụ này, vậy thì họ không phải là tà pháp, cũng là chính pháp, vì tiêu chuẩn đo lường sự tốt và xấu, thiện và ác là đặc tính của vũ trụ. Họ dựa theo đặc tính của vũ trụ mà tu, như vậy họ cũng là con đường chính, chẳng qua là đặc điểm đòi hỏi của họ không giống như Phật gia và Đạo gia. Họ cũng không chủ trương rộng rãi truyền đồ đệ, chỉ truyền trong một diện tích nhỏ. Đạo gia truyền công, dạy một số đông đồ đệ, nhưng trong đó chỉ có một đồ đệ là được chân truyền; Phật gia thì giảng phổ độ chúng sinh, ai tu được thì người đó tu.

4) Trên sự truyền thừa của Kỳ Môn công pháp đều không được chọn hai người, mà trong thời kỳ lịch sử rất lâu dài mới tuyển định được một người để truyền, cho nên từ xưa đến nay không được để cho người thường nhìn thấy những điều đó của họ. Đương nhiên ở trong cao điểm của phong trào khí công, tôi phát hiện trong công pháp này có một số ít người cũng ra truyền công. Nhưng truyền đi truyền lại, họ phát hiện rằng không thể được, vì có những điều sư phụ của họ hoàn toàn không cho phép họ truyền ra. Chư vị muốn truyền công, thì chư vị không thể chọn người, vì những người đó, có tâm tính cao thấp trong các tầng thứ khác nhau, ôm giữ quan niệm khác nhau đến học, loại người gì cũng có, chư vị không cách nào chọn lựa đồ đệ để truyền. Cho nên Kỳ Môn công pháp không thể phổ biến được, dễ xuất hiện nguy hiểm, vì những điều đó của họ là rất đặc thù.

          5) Có người nghĩ rằng: Phật gia tu thành phật. Đạo gia tu thành chân nhân, như vậy Kỳ Môn công pháp tu thành rồi thì tính là gì? Họ là tán tiên, họ không có phạm vi thế giới cố định trong vũ trụ. Mọi người đều biết, Phật Như lai, Thích ca Mâu ni có Ta Bà thế giới; A Di Đà Phật có Cực Lạc thế giới; Phật Dược Sư có Lưu Ly thế giới; Mỗi một phật Như Lai và Đại Phật đều có thế giới riêng của chính họ. Mỗi một vị Đại giác đều tổ chức một thiên đàng riêng của họ, rất nhiều đệ tử của họ sinh sống trong đó. Còn Kỳ Môn công pháp họ không có một phạm vi vũ trụ cố định, họ chỉ giống như du thần tán tiên.

No comments:

Post a Comment