BÀI GIẢNG THỨ BA (3H)
3H/ Sư phụ ban cho học viên những gì
1)
Có những người sau khi gặp tôi liền bắt tay tôi, nắm mãi mà không thả ra. Người
khác vừa thấy có người bắt tay tôi, họ cũng bắt tay tôi. Tôi hiểu trong tâm họ
đang nghĩ gì. Có người muốn bắt tay sư phụ, cảm thấy rất vui mừng; Có người thì
muốn có được chút tín hiệu, nắm chặt rồi không thả tay ra. Chúng tôi nói với
mọi người, tu luyện chân chính là việc cá nhân của chư vị, nơi đây không phải
để khử bệnh khỏe thân, cho chư vị một ít tín hiệu, hoặc giúp chư vị khử bệnh, chúng
tôi cũng không nói điều đó. Bệnh của chư vị do tôi trực tiếp khử cho chư vị, trong
các địa điểm luyện công thì do pháp thân của tôi khử bệnh cho, đọc sách tự học
cũng được pháp thân của tôi khử cho. Chư vị tưởng chạm tay tôi thì tăng công
được sao? Đó không phải là chuyện đùa sao?
2)
Công là dựa vào tâm tính của chính mình mà tu. Chư vị không thực tu, công đó sẽ
không tăng lên được, vì trong đó có tiêu chuẩn tâm tính. Khi chư vị tăng trưởng
công, trên tầng thứ cao nhìn thấy được tâm chấp trước đó của chư vị, vật chất
đó được buông bỏ đi rồi, thì trên đỉnh đầu sẽ sinh ra một thước đo. Hơn nữa
thước đo này tồn tại như một hình thức của trụ công, thước đo cao bao nhiêu, trụ
công cao bấy nhiêu, nó đại biểu cho công mà chính mình chư vị tu thành, và cũng
đại biểu cho tâm tính cao hay thấp của chư vị. Người khác dẫu là ai cho thêm
chư vị bao nhiêu đều không được, thêm vào một chút cũng không giữ lại được, đều
phải rớt xuống. Tôi có thể lập tức làm cho chư vị đạt đến “Tam hoa tụ đỉnh”, nhưng
khi chư vị vừa ra khỏi cửa thì công đó liền rớt xuống. Đó không phải là của chư
vị, không phải do tự chư vị tu thành, thì không giữ được, vì tiêu chuẩn tâm
tính của chư vị chưa đạt đến đó, ai cho thêm cũng thêm không được, điều đó hoàn
toàn dựa vào chính mình tu thành, tu luyện cái tâm đó của chính mình. Tăng
cường công lực lên một cách vững vàng, không ngừng đề cao chính mình, đồng hóa
với đặc tính của vũ trụ, chư vị mới lên cao được. Có người tìm tôi xin chữ ký, tôi
không muốn ký. Có người nói là Sư phụ đã ký tên cho, họ muốn khoe khoang, muốn
tín hiệu của sư phụ bảo hộ. Đó không phải lại là tâm chấp trước hay sao? Tu
luyện là do chính mình, chư vị nói tín hiệu gì chứ? Tu luyện tại tầng thứ cao
mà chư vị còn nói những điều đó sao? Đó có gì đáng kể? Đó chỉ là giảng về khử
bệnh khỏe thân mà thôi.
3) Công mà do chính chư vị
luyện ra, dưới sự quan sát cực kỳ vi tế, những vi lạp của công hoàn toàn giống
y như hình dáng của chư vị. Đến khi đi ra khỏi thế gian pháp, chư vị chính là
tu luyện phật thể rồi. Công đó đều là hình dạng của phật thể, rất là đẹp đẽ, ngồi
trên hoa sen, mỗi một vi lạp đều như vậy. Còn công của thú vật, đều là những
thứ chồn nhỏ, rắn nhỏ, dưới sự quan sát vi tế, các vi lạp nhỏ đều là những thứ
ấy. Còn có cái gọi là tín hiệu đó, có người quậy quậy ly nước trà rồi đưa cho
chư vị uống, dù sao nó cũng là công. Người thường chỉ muốn tạm thời giải trừ sự
đau khổ, đẩy dời căn bệnh về sau này, ức chế tạm thời ở đó, dù sao đi nữa người
thường vẫn là người thường, họ muốn làm hại đến thân thể như thế nào, chúng tôi
cũng không có ý kiến. Chúng ta là người luyện công, cho nên tôi mới giảng ra
những sự tình này cho chư vị. Từ nay trở đi mọi người đừng nên làm những việc
ấy, tín hiệu nào đi nữa, điều này điều nọ, tuyệt đối đừng bao giờ nhận những
thứ đó. Có thầy khí công nói: tôi phát tín hiệu ra cho quý vị, quý vị đón nhận
tại khắp nơi trên toàn quốc. Nhận để làm gì? Tôi nói với chư vị, những điều này
không gây được tác dụng lớn lao gì, giả thử như nói chúng có lợi ích, thì đó
cũng chỉ là cầu để chữa bệnh và tăng sức khỏe mà thôi. Tuy nhiên chúng ta làm
một người luyện công, công là do chính mình tu thành, tín hiệu, công gì của
người khác phát ra không thể nâng cao tầng thứ được, chỉ là khử bệnh cho người
thường mà thôi. Nhất định phải giữ tâm cho ngay chính, tu luyện ai cũng không
thay thế được, chỉ chính mình chư vị chân chính tu luyện, thì chính mình mới
nâng cao tầng thứ được.
4)
Vậy thì tôi đã ban cho mọi người những gì? Mọi người biết rằng chúng ta có
nhiều người chưa từng luyện công, thân thể có bệnh; có nhiều người tuy rằng đã
luyện công nhiều năm, nhưng vẫn còn lẩn quẩn trong vùng của khí, cũng chưa có công.
Đương nhiên có những người trị bệnh cho người khác, chư vị cũng không biết bệnh
là trị như thế nào? Trong lúc tôi giảng về vấn đề phụ thể, tôi đã dẹp bỏ tất cả
phụ thể trên thân của những người chân tu Đại Pháp, bất kể là thứ gì, tất cả
các thứ xấu đó từ bên trong lẫn bên ngoài thân thể, toàn bộ đều dứt bỏ. Người
tự tu chân chính khi đọc Đại Pháp này, cũng được thanh lý thân thể cho chư vị, hơn
nữa kể cả hoàn cảnh trong gia đình của chư vị, cũng được thanh lý. Những bài vị
chồn và cáo mà chư vị thờ trước kia, chư vị hãy vứt nó đi ngay lập tức, đều đã
được thanh lý cho chư vị rồi, đều không tồn tại nữa. Vì chư vị muốn tu luyện, thì
chúng tôi mở cánh cửa thuận tiện nhất cho chư vị, làm những việc ấy cho chư vị,
nhưng chỉ hạn chế cho người tu luyện chân chính. Đương nhiên có những người
chưa nghĩ đến tu luyện, đến bây giờ họ cũng vẫn chưa ý thức được, vậy chúng tôi
cũng không lo cho được, chúng tôi chỉ lo cho người tu luyện chân chính.
5)
Còn có một hạng người, trước kia người ta nói trên thân họ có phụ thể, chính họ
cũng có cảm giác đó. Nhưng một khi vứt bỏ đi cho họ rồi, cái tâm bệnh của họ
vẫn vương vấn, họ mãi cảm thấy trạng thái đó vẫn còn tồn tại, họ cho rằng vẫn
còn đó, đó đã là một loại tâm chấp trước, gọi là tâm nghi ngờ. Thời gian lâu
dần, không khéo chính họ còn rước nó trở lại. Chư vị phải tự buông bỏ tâm này
đi, vì nó hoàn toàn đã không còn nữa. Có những người tại những khóa học trước
chúng tôi đã giải quyết cho họ rồi, tôi đã làm những việc như vậy rồi, đem tất
cả phụ thể bỏ đi hết rồi.
6)
Đạo gia luyện công ở tầng thứ thấp cần phải đặt một số nền tảng, phải được hình
thành chu thiên, thửa ruộng đó của đan điền phải được hình thành, còn những
điều ở các phương diện khác cũng phải được hình thành. Tại đây chúng tôi phải
hạ nhập Pháp luân, khí cơ và tất cả cơ chế tu luyện, nhiều thật là nhiều, không
chỉ hơn vạn thứ, tất cả đều được ban cho chư vị, như những hạt giống gieo lên
thân của chư vị. Sau khi loại bỏ bệnh của chư vị, thì những gì cần phải làm đều
được làm, những gì cần ban cho sẽ được cấp toàn bộ cho chư vị, như vậy chư vị
mới chân chính tu luyện được trong pháp môn của chúng tôi. Nếu không, không ban
gì cho chư vị, thì đó chỉ là khử bệnh khỏe thân. Nói trắng ra, có những người
không chú trọng đến tâm tính, thì còn không bằng đi tập thể thao.
7)
Tu luyện chân chính cần phải chịu trách nhiệm đối với chư vị, những ai tự tu
cũng được như thế, nhưng cần phải là người chân tu, chúng tôi ban tất cả những
điều đó cho người chân tu. Tôi đã giảng rằng, phải thật sự dìu dắt chư vị như
là đệ tử. Ngoài ra, nhất định phải thấu hiểu pháp trên tầng thứ cao, phải biết
làm thế nào để tu luyện; năm bộ công pháp sẽ được dạy cùng một lượt cho chư vị
học tất cả. Trong tương lai chư vị sẽ đạt đến một tầng thứ khá cao, tầng thứ
cao đến ngoài sức tưởng tượng của chư vị, đắc chính quả là không thành vấn đề. Chỉ
cần chư vị tu luyện, pháp này tôi kết hợp những điều ở mỗi tầng thứ khác nhau
để giảng, từ nay trở đi khi chư vị tu luyện trong các tầng thứ khác nhau, chư
vị sẽ phát hiện rằng pháp này đều có tác dụng chỉ đạo cho chư vị.
8) Làm một người tu luyện, con đường đời từ nay về
sau sẽ được thay đổi, pháp thân của tôi sẽ an bài lại đường đời cho chư vị. An
bài như thế nào? Có những người tiến trình sinh mệnh còn lại bao lâu? Chính họ
cũng không biết; có những người có lẽ phát bệnh nặng trong một năm hay sáu
tháng tới đây, có thể bị bệnh trong nhiều năm. Có người có thể bị nghẽn mạch
máu não hoặc những bệnh khác, hoàn toàn không cử động được nữa. Vậy trong đường
đời từ nay về sau, chư vị làm sao tu luyện? Chúng tôi đều phải thanh lý cho chư
vị, không để cho những chuyện ấy xảy ra. Nhưng chúng tôi có lời nói trước, những
điều này chỉ làm được cho những người chân chính tu luyện, tùy tiện làm cho
người thường là không được, như thế cũng bằng như làm điều xấu. Sinh lão bệnh
tử của người thường những sự tình đó đều có quan hệ nhân duyên, không được tùy
tiện phá hoại.
9)
Chúng tôi xem người tu luyện là trân quý nhất, cho nên chỉ làm được những điều
đó cho người tu luyện. Làm như thế nào? Nếu uy đức của vị sư phụ rất cao, có
nghĩa là công lực của vị sư phụ rất cao, thì tiêu được nghiệp cho chư vị. Công
của sư phụ cao tiêu được cho chư vị rất nhiều, công của sư phụ thấp thì chỉ
tiêu được một ít thôi. Chúng tôi dẫn một ví dụ, gom tất cả nghiệp lực trong
cuộc đời từ nay về sau của chư vị tập trung lại, đem chúng tiêu trừ đi một phần,
tiêu trừ một nửa. Phân nửa còn lại chư vị cũng không vượt qua nổi, còn cao hơn
núi nữa. Phải làm sao đây? Có thể khi chư vị tu thành đắc đạo, tương lai rất
nhiều người sẽ được thọ ích, như thế, sẽ có nhiều người thay chư vị gánh chịu
một phần. Đương nhiên đối với những người này mà nói thì không đáng kể. Chính
chư vị còn diễn luyện ra nhiều sinh mệnh thể, vả lại ngoài chủ nguyên thần và
phó nguyên thần của chư vị ra, còn có nhiều chư vị khác, đều phải thay chư vị
đảm nhận một phần. Đến khi chư vị gặp phải kiếp nạn, thì không còn bao nhiêu
nữa. Nói là phần còn lại không bao nhiêu, nó vẫn còn rất to lớn, chư vị cũng
không vượt qua nổi. Vậy phải làm sao? Đem chúng chia ra thành vô số phần, đặt
vào trong mỗi tầng thứ tu luyện của chư vị, lợi dụng chúng để nâng cao tâm tính
của chư vị, chuyển hóa nghiệp lực của chư vị, và tăng công của chư vị.
10) Ngoài ra, một người muốn tu luyện, đó không phải là
một chuyện dễ dàng. Tôi nói rồi đó là một việc vô cùng nghiêm túc, vả lại nó là
một điều vượt quá tầm người thường, và khó khăn hơn so với bất cứ sự việc gì
nơi người thường. Đó không phải là siêu thường hay sao? Vì vậy sự yêu cầu nơi
chư vị phải cao so với bất cứ sự việc gì của người thường. Con người chúng ta
là có nguyên thần, nguyên thần là bất diệt. Nếu nguyên thần là bất diệt, mọi
người hãy suy nghĩ xem, nguyên thần của chư vị có phải đã làm những điều xấu ác
trong hoạt động xã hội của tiền kiếp hay không? Điều đó rất có thể. Như đã từng
sát sinh, đã từng thiếu nợ ai thứ gì đó, từng ăn hiếp ai, từng ám hại ai, rất
có thể đã làm những sự việc đó. Nếu đúng như thế, chư vị tại bên này tu luyện, họ
bên kia trông thấy rất rõ ràng. Chư vị chỉ tập để khử bệnh khỏe thân nó không
quan tâm, vì nó biết chư vị đang khất nợ, chư vị không trả bây giờ tương lai sẽ
trả, tương lai phải trả với giá đắt hơn. Cho nên chư vị tạm thời không trả, thì
nó không lo.
11)
Chư vị nói chư vị muốn tu luyện, nó không chịu: ngươi muốn tu luyện, ngươi muốn
rời khỏi nơi đây, khi công của ngươi tăng lên rồi, thì ta không với tới ngươi
được, không đụng tới ngươi được nữa, nó không chịu. Nó dùng trăm phương ngàn kế
để cản ngăn chư vị, không để cho chư vị tu luyện, vì thế mà dùng đủ mọi phương
pháp để can nhiễu chư vị, thậm chí thật sự đến giết chư vị. Đương nhiên không
phải là vì chư vị đang ngồi thiền định mà đầu lìa khỏi cổ, điều đó không thể
được, vì phải phù hợp với trạng thái của xã hội người thường. Có thể bị đụng xe
khi vừa bước ra đường, hoặc té từ trên lầu xuống, hoặc xuất hiện những sự nguy hiểm
khác, những sự việc đó có thể xảy ra, là rất nguy hiểm. Tu luyện chân chính
không dễ như chư vị tưởng tượng đâu, chư vị muốn tu luyện, thì sẽ tu luyện lên
được sao? Chư vị muốn chân chính tu luyện, thì lập tức gặp nguy hiểm đến sinh
mệnh, lập tức vấp phải vấn đề này. Có rất nhiều thầy khí công không dám truyền
công dẫn người lên tầng thứ cao. Vì sao? Vì họ làm không nổi việc này, họ không
thể bảo hộ cho chư vị được.
12)
Trong quá khứ có nhiều người truyền đạo, họ chỉ dạy được một đồ đệ, họ duy trì
bảo hộ cho một đồ đệ thì còn được. Còn trên diện tích rộng như thế này, một
người bình thường không dám mạnh dạn làm đâu. Nhưng ở đây chúng tôi giảng cho
chư vị rằng tôi làm được điều đó, vì tôi có vô số pháp thân, mang đầy đủ pháp
lực thần thông to lớn của tôi, triển hiện được thần thông rất lớn, pháp lực rất
mạnh. Hơn nữa sự việc mà chúng tôi đang làm hôm nay không đơn giản như chúng ta
nhìn thấy bề mặt, tôi cũng không phải chỉ một phút nhiệt tình trong đầu mới
hứng khởi mà làm việc này đâu. Tôi nói với chư vị rằng, có nhiều Đại giác đang
chú ý theo dõi việc này, vào thời kỳ mạt pháp, đây là lần cuối cùng mà chúng
tôi truyền dạy chính pháp. Chúng tôi cũng không được phép đi sai lệch trong khi
làm việc này. Tu luyện chân chính trên chính đạo, thì không ai dễ dàng gì dám
động đến chư vị, hơn nữa chư vị có pháp thân của tôi bảo hộ, sẽ không xuất hiện
bất cứ nguy hiểm nào.
13)
Thiếu nợ phải trả, vì vậy trên con đường tu luyện, rất có thể sẽ xảy ra những
chuyện nguy hiểm. Nhưng khi những sự tình như thế xuất hiện, chư vị sẽ không sợ
hãi, cũng không để cho chư vị thật sự xuất hiện nguy hiểm. Tôi kể cho mọi người
nghe một số ví dụ. Khi tôi dạy một khóa học ở Bắc Kinh, có một học viên, đi xe
đạp băng qua đường, khi đang đi trên đường tại một khúc quanh, một xe hơi sang
trọng khi đi đến khúc quanh gấp đó, đụng phải học viên của chúng ta đó, học
viên này là đàn bà, hơn năm mươi tuổi. Ngay lúc chiếc xe đụng bà ta một cái, đụng
rất mạnh, nghe “rầm”một tiếng đụng vào đầu, đầu bà ta đập ngay vào mui xe. Lúc
bấy giờ một chân của học viên đó vẫn còn vướng trên bàn đạp, đầu đã va vào xe, nhưng
không thấy đau. Không những không cảm thấy đau, cũng không chảy máu, cũng không
bị sưng. Người tài xế đó quá sợ hãi, nhảy vội ra khỏi xe hỏi bà ta tới tấp, rằng
bị đụng có sao không, chúng ta đi bệnh viện nhé? Bà trả lời là không sao cả. Đương
nhiên, tâm tính của học viên này của chúng ta rất cao, không muốn gây phiền
phức khó khăn cho người khác. Nói rằng không sao, nhưng chiếc xe đó thì bị đụng
móp vào một hõm lớn.
14) Những sự việc giống như thế, đều là đến để đòi mạng, nhưng
sẽ không gặp nguy hiểm. Trước đây, khi chúng tôi dạy một lớp ở viện Đại học Cát
Lâm, có một học viên từ cổng chính của Đại học Cát Lâm đi ra, đẩy chiếc xe đạp,
khi vừa ra đến giữa đường, thình lình có hai chiếc xe hơi chạy tới, kẹp anh ta
ở giữa, trông như gần đụng phải, nhưng anh ta không một chút sợ hãi. Thông
thường chúng ta khi gặp những chuyện như vậy đều không sợ hãi, trong nháy mắt, chiếc
xe ngừng lại, không xảy ra vấn đề.
15)
Tại Bắc Kinh còn có một chuyện như thế nữa. Mùa đông trời mau tối, mọi người
thường đi ngủ tương đối sớm. Trên đường không có ai, thanh vắng yên tĩnh. Có
một học viên đạp xe vội vã về nhà, trước mặt chỉ có một chiếc xe jeep đang chạy
cùng chiều, xe đang chạy đang chạy, đột nhiên chiếc xe thắng gấp. Học viên này
không để ý, vẫn cắm đầu đạp xe đi tới. Nhưng chiếc xe jeep kia đột nhiên lại
lùi, xe lùi lại cấp tốc, lùi lại với tốc độ thật nhanh, hai luồng sức mạnh này
gặp nhau, đó cũng là đến để đòi mạng. Trông như sự đụng nhau sẽ xảy ra trong nháy
mắt, thì một luồng sức mạnh tức thời kéo chiếc xe đạp của anh ta lùi về sau hơn
nửa mét, vả lại chiếc xe jeep thắng gấp khi vừa chạm vào vành bánh xe trước của
anh ta, có lẽ người tài xế trong xe phát hiện ra là có người đằng sau xe. Người
học viên này lúc đó cũng không thấy sợ hãi, phàm lúc gặp tình huống như vậy đều
không sợ, có thể sau đó thì thấy sợ. Đầu tiên anh ta nghĩ đến là: a, ai đã kéo
mình lùi lại vậy, mình phải cám ơn họ. Quay đầu vừa định nói cám ơn, thì nhìn
thấy trên đường không có một người nào cả, tất cả thanh vắng yên tĩnh. Anh ta
liền hiểu: chính Sư phụ đã bảo hộ cho mình đây!
16)
Còn có một chuyện nữa ở Trường Xuân. Bên cạnh nhà của một học viên đang xây nhà
lầu, hiện nay nhà lầu xây lên khá cao. Mấy cây giá bắc ngang dọc làm giàn đều
là bằng ống sắt bề ngang hai phân Anh, dài bốn mét. Người học viên này vừa ra
khỏi nhà đi không xa lắm, một ống sắt từ trên lầu cao rớt thẳng đứng xuống, lao
thẳng vào đỉnh đầu anh ta đâm xuống, những người trên đường thấy vậy đều kinh
hoàng sợ hãi. Anh ta nói: ai vỗ tôi? Anh ta tưởng ai vừa vỗ vào đầu mình một
cái. Chính ngay trong nháy mắt khi quay đầu lại, nhìn thấy một Pháp luân to lớn
trên đỉnh đầu đang quay, và ống sắt đã lướt qua bên cạnh đầu rơi xuống. Sau khi
rớt xuống ghim thẳng đứng trên mặt đất không đổ. Nếu mà thật sự đâm thẳng vào
thân, mọi người thử nghĩ xem, nặng như thế, thì giống như là xuyên qua xâu quả
bồ quân bọc đường, xuyên thẳng từ trên xuống dưới, thật là nguy hiểm.
17)
Những sự tình như vậy rất nhiều, đếm không hết, nhưng không xuất hiện một nguy
hiểm nào. Những sự tình như vậy không phải ai cũng gặp, những người cá biệt của
chúng ta mới gặp. Gặp cũng tốt, không gặp cũng vậy, chắc chắn là chư vị không
xuất hiện bất cứ sự nguy hiểm nào, điểm này tôi bảo đảm được. Có những học viên
họ không chiếu theo yêu cầu về tâm tính mà làm, chỉ luyện động tác không tu tâm
tính, họ không thể được xem là người luyện công.
18)
Giảng đến sư phụ ban cho những gì, tôi ban cho mọi người những điều này. Pháp
thân của tôi sẽ bảo hộ mãi cho đến khi nào chư vị tự bảo hộ được cho chính mình
mới thôi, lúc bấy giờ chư vị sẽ tu luyện ra ngoài thế gian pháp rồi, chư vị
cũng đã đắc đạo rồi. Nhưng chư vị nhất định phải xem mình như là một người tu
luyện chân chính, như thế mới làm được đến điểm này. Có người cầm cuốn sách của
tôi trong tay, ra ngoài đường vừa chạy vừa la: có Lý Sư phụ bảo hộ không sợ bị
xe đụng. Đó là phá hoại Đại Pháp, sẽ không bảo hộ cho loại người như vậy, thật
ra các đệ tử chân tu không bao giờ làm như vậy.
No comments:
Post a Comment