BÀI GIẢNG THỨ BA (3C)
3C/ Tu luyện phải chuyên nhất
1) Chúng tôi giảng tu luyện
phải chuyên nhất. Bất kể chư vị tu như thế nào, đều không được trộn lẫn những
thứ khác vào mà gây rối loạn cho sự tu luyện. Có những cư sĩ, họ vừa tu những
điều trong Phật giáo, vừa tu những điều của Pháp luân Đại pháp chúng tôi. Tôi
nói với chư vị, cuối cùng chư vị sẽ không đạt được gì cả, vì không ai ban cho
chư vị gì cả. Vì chúng ta đều thuộc về Phật gia, nó còn có vấn đề tâm tính, đồng
thời cũng có vấn đề chuyên nhất. Chư vị chỉ có một thân thể, thân thể của chư
vị sinh ra công theo môn phái nào? Làm sao diễn hóa cho chư vị? Chư vị muốn đi
về đâu? Chư vị dựa vào pháp môn nào để tu thì chư vị sẽ đi về nơi đó. Nếu chư
vị tu dựa theo Tịnh Độ, vậy thì chư vị đi về Cực lạc thế giới của Phật A Di Đà;
nếu chư vị tu theo pháp môn của Phật Dược Sư, vậy thì chư vị sẽ đi về Lưu ly
thế giới, đó là điều được giảng trong các tôn giáo như vậy, gọi là bất nhị pháp
môn.
2) Luyện công mà chúng tôi
giảng ở đây, cũng chính là toàn bộ tiến trình diễn hóa của công, đều dựa vào
một pháp môn tu luyện của chính mình mà tiến hành. Chư vị nói chư vị sẽ đi về
đâu? Chư vị chân đứng trên hai con thuyền, thì cũng không đạt được gì cả. Không
những luyện công và tu phật trong chùa không được trộn lẫn nhau, giữa phương
pháp tu luyện với nhau, giữa khí công và khí công, giữa tôn giáo và tôn giáo
cũng không được trộn lẫn. Ngay cả trong cùng một tôn giáo, giữa những pháp môn
cũng không được trộn lẫn với nhau mà tu, chỉ được chọn độc nhất một pháp môn mà
thôi. Chư vị tu Tịnh Độ, đó chính là Tịnh Độ; Chư vị tu Mật tông, đó chính là
Mật tông; Chư vị tu Thiền tông, đó chính là Thiền tông. Nếu chư vị chân đứng
trên hai con thuyền cùng một lúc, vừa tu cái này vừa tu cái nọ, sẽ không đạt
được gì cả. Cũng chính là nói ở trong Phật giáo cũng đều giảng bất nhị pháp môn,
cũng không cho phép chư vị trộn lẫn mà tu. Họ cũng là luyện công, họ cũng là tu
luyện, tiến trình chuyển hóa tạo ra công của họ đều tiến hành dựa theo sự tu
luyện và tiến trình diễn hóa sắp đặt bởi pháp môn của họ. Ở trong không gian
khác cũng có một tiến trình diễn hóa của công, cũng là một tiến trình vô cùng
phức tạp vô cùng huyền diệu, cũng không được tùy tiện trộn lẫn những thứ khác
vào mà tu.
3)
Có những cư sĩ, vừa nghe nói là luyện công của Phật gia, liền kéo học viên của
chúng tôi vào chùa quy y. Tôi nói với chư vị rằng, học viên chúng ta ngồi tại
nơi đây, không ai được làm chuyện như thế. Chư vị phá hoại Đại Pháp của chúng
tôi, cũng phá hoại đến giới luật của Phật giáo, đồng thời chư vị cũng can nhiễu
đến học viên, chư vị khiến cho người ta không đắc được gì cả, điều đó thì không
được. Tu luyện là vấn đề nghiêm túc, nhất định phải chuyên nhất. Phần mà chúng
tôi truyền giảng trong người thường, tuy rằng không phải là tôn giáo, nhưng mục
tiêu của sự tu luyện là giống nhau, đều cùng một mục đích đạt đến khai công
khai ngộ, công thành viên mãn.
4) Thích ca Mâu ni giảng, đến
thời kỳ mạt pháp, những tăng nhân trong chùa tự cũng khó mà tự độ, huống chi là
cư sĩ, càng không có người lo. Đừng xem chư vị đã bái sư, chính vị gọi là sư
này cũng là người tu luyện, nếu họ không thực tu thì cũng như không, không tu
cái tâm đó, ai cũng không lên được. Quy y là hình thức trong người thường, chư
vị quy y rồi thì đã là người của Phật gia chăng? Phật sẽ lo cho chư vị chăng? Không
có chuyện đó. Dù cho chư vị hàng ngày khấu đầu lạy phật lạy đến vỡ cả đầu, đốt
nhang hết bó này đến bó kia, cũng vô dụng, chư vị phải chân chính thực tu cái
tâm của chư vị thì mới được. Đến thời kỳ mạt pháp, vũ trụ đã phát sinh sự biến
hóa rất lớn, thậm chí cả nơi tín ngưỡng tôn giáo cũng không ổn, người có công
năng (kể cả hòa thượng) cũng đã phát hiện tình huống này. Hiện nay trên toàn
thế giới chỉ có cá nhân tôi đang công khai truyền chính pháp, tôi đã làm một
việc mà trước đây chưa từng có ai làm qua, hơn nữa trong thời kỳ mạt pháp mở
một cánh cửa to như thế. Thật ra là nghìn năm không gặp, vạn năm không gặp được,
nhưng có cứu độ được hay không, cũng như có tu được hay không, còn phải dựa vào
chính mình, điều tôi giảng đây là một nguyên lý to lớn vô cùng của vũ trụ.
5)
Tôi cũng không bảo chư vị nhất định phải học Pháp luân Đại Pháp này của tôi, điều
mà tôi giảng là một pháp lý. Chư vị muốn tu luyện, thì chư vị bắt buộc phải
chuyên nhất, nếu không, chư vị hoàn toàn không tu luyện được. Đương nhiên nếu
chư vị không muốn tu luyện, chúng tôi cũng không lo cho chư vị nữa, pháp là chỉ
giảng cho những người tu luyện chân chính nghe, cho nên nhất định phải chuyên
nhất, ngay cả ý niệm của các công pháp khác cũng không được trộn lẫn vào. Ở đây
tôi không giảng hoạt động ý niệm, Pháp luân Đại pháp của chúng tôi không có bất
cứ hoạt động ý niệm nào, vì vậy mọi người cũng không nên thêm vào trong đó
những thứ ý niệm nào khác. Nhất định phải lưu ý điểm này, cơ bản là không có
hoạt động ý niệm, Phật gia giảng không, Đạo gia giảng vô.
6) Có một lần tôi đem tư tưởng của tôi liên kết với bốn
năm vị Đại giác và Đại đạo ở tầng thứ cực cao. Nếu nói đến cao, từ tầng người
thường mà nhìn thì cao đến đỗi người nghe phải kinh động. Họ muốn biết trong
tâm tôi nghĩ là những gì. Tôi đã tu luyện nhiều năm như vậy, người khác hoàn
toàn không thể đọc được tư tưởng của tôi, công năng của người khác hoàn toàn
không thể tiến nhập vào được. Ai cũng không hiểu nổi được tôi, họ cũng không
biết tôi đang nghĩ gì, các vị đó muốn hiểu được sự hoạt động tư tưởng của tôi, cho
nên với sự đồng ý của tôi, có một giai đoạn tôi đem tư tưởng của tôi nối liền
cùng với các vị đó. Sau khi nối liền, tôi có chút khó chịu, bởi vì bất kể là
tầng thứ của tôi cao bao nhiêu, cũng như tầng thứ của tôi thấp bao nhiêu, tôi
vẫn còn ở trong giới người thường, tôi còn làm một việc hữu vi, một việc độ
người, tâm của tôi đang độ nhân. Nhưng tâm của các vị đó tĩnh lặng đến thành độ
nào? Sự tĩnh lặng đã đạt đến một thành độ đáng sợ. Nếu chư vị tĩnh lặng một
mình ở thành độ đó còn có thể được, nhưng bốn năm người cùng ngồi tại đó, đều
tĩnh lặng đến thành độ đó, giống như một đầm nước phẳng lặng không có gì cả, tôi
muốn cảm nhận họ, nhưng cảm nhận không được. Những ngày ấy trong tâm của tôi
cảm thấy rất khó chịu, và có một cảm giác rất đặc biệt. Người thông thường
chúng ta không thể tưởng tượng được, không cảm giác được, hoàn toàn là vô vi, là
trống không.
7)
Tu luyện trên tầng thứ thật cao, hoàn toàn không có hoạt động ý niệm, là vì khi
chư vị xây nền tảng ở trong tầng thứ của người thường, bộ cơ sở đó đã được tạo
thành. Đến khi tu luyện lên tầng thứ cao, đặc biệt là công pháp của chúng ta là
tự động, tu luyện đều là hoàn toàn tự động. Chư vị chỉ cần nâng cao tâm tính
của chư vị, công của chư vị sẽ được tăng trưởng, thậm chí chư vị không cần phải
làm bất cứ thủ pháp nào cả. Động tác của chúng ta là để tăng cường bộ máy cơ
chế tự động, trong thiền định tại sao người ta đả thiền bất động được? Hoàn
toàn chính là vô vi. Chư vị thấy Đạo gia giảng thủ pháp này thủ pháp nọ, nào là
hoạt động ý niệm, dẫn đạo ý niệm. Tôi nói với chư vị, rằng sau khi Đạo gia vừa
mới vượt khỏi tầng thứ của khí một chút, thì thứ gì cũng đều không còn nữa, hoàn
toàn không giảng đến ý niệm này, ý niệm nọ nữa. Cho nên những người đã từng
luyện những môn khí công khác, họ mãi không buông bỏ được nào là hô hấp, ý niệm
v.v… Tôi dạy cho họ những điều trong đại học, mà họ cứ mãi hỏi tôi những điều
của học sinh tiểu học, làm sao dẫn đạo, làm sao hoạt động ý niệm, họ đã quen
với lối như thế, họ cho rằng khí công chính là vậy thôi, kỳ thực không phải là
như vậy.
No comments:
Post a Comment